Chậm Rãi Động Lòng

Chương 51: Sinh nhật



Sau khi Nghê Hồng Hạnh trở về từ suối nước nóng, Nghê Thường và bà vội vàng bận như con quay.

Ngôi nhà mới của họ không xa nhà cổ. Mãi về sau, Nghê Thường mới phát hiện ra khoảng cách giữa nhà mới, nhà cổ và nhà của Viêm Trì gần như chính xác là một tam giác đều, thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Căn nhà mới là một căn bằng phẳng rộng rãi có sân trong, Nghê Hồng Hạnh cho rằng già trẻ trong gia đình không biết trang trí nên quyết định thuê công ty trang trí cho đỡ phiền phức. Lúc sau, mới nghe Viêm Trì nói rằng có nhiều công ty trang trí làm việc không tốt, có thể sẽ lừa gạt khách hàng.

Công ty của Viêm gia cũng xuất phát từ việc làm hậu cần, sau đó mới gia nhập vào lĩnh vực bất động sản, Viêm Trì mưa dầm thấm đất, cũng rất hiểu biết về phương diện này. Nhà mới của bạn gái trang trí đương nhiên anh cũng tốn không ít tâm tư, từ vật liệu trang trí, các loại đồ điện, đến sơn chống thấm… cuối cùng còn giúp tìm một công ty thẩm định nhà chuyên nghiệp.

Sau một tháng bận rộn, dù Nghê Thường rất mệt nhưng vô cùng hài lòng thỏa mãn.

—— bà nội tuổi lớn, chuyện nhà mới cơ bản đều là cô cùng Viêm Trì xử lý. Khi cả hai đi cùng nhau, hầu như ai ai cũng nghĩ họ là một cặp vợ chồng trẻ vừa mua nhà mới.

Tất cả mọi người đều khen bọn họ xứng đôi. Cũng có mấy nhân viên nữ tuổi không lớn, trộm cùng Nghê Thường kề tai nói nhỏ: “Chồng em thật đẹp trai nha! Thật hào phóng, còn có thể xử lý công việc. . . . . .”

Nghe quá nhiều, Nghê Thường thực sự có tưởng tượng ngọt ngào, xây tổ ấm và lập gia đình . . . . .

Còn nữa, chính là đoạn thời gian này thái độ của bà nội nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tốt hơn rất nhiều, xưng hô với Viêm Trì từ ‘Viêm tiên sinh’ đã biến thành ‘tiểu Trì’.

Vào ngày 9 tháng 3, Nghê Hồng Hạnh đã đưa một đôi giày cao cổ nam do chính bà làm và nhờ Nghê Thường chuyển nó cho bạn trai. Bà còn nói với cháu gái rằng nếu không bận thì cô cũng nên may một cái áo khoác da cho cậu ấy, bày tỏ cảm ơn sự giúp đỡ trong thời gian qua.

Nghê Thường: “. . . . . . Vâng ạ.”

Kỳ thật, sớm đã làm rồi. . . . .

Nghê Hồng Hạnh nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói: “Nhưng không cần làm cà vạt đâu. Dù sao chỉ có chồng thì mới nên làm cà vạt tặng.”

Nghê Thường: “. . . . . .”

Kỳ thật, đã làm rồi. . . . . .

Viêm Trì nhận được giày da rất vui vẻ.

Anh chỉ có cha mẹ, lúc sinh ra ông bà đều đã qua đời. Hiện tại, còn có bà chính tay làm cho một đôi giày, thực sự không thể không vui vẻ.

Sau khi nhà mới gần như hoàn thành, Viêm Trì cũng phải đi công tác một chuyến. Nghê Thường và bà bắt đầu chuyển đồ đạc đến nhà mới.

Rời khỏi ngôi nhà cổ trăm năm, với nhiều thế hệ từng sinh sống, cũng không phải dễ dàng chuyển đồ đạc một lần là có thể ổn thỏa, phải thất thất bát bát mới xong được.

Mùa xuân đang đến.

Trước tết âm lịch hàng năm, Nghê gia vẫn luôn có một ngày trọng đại, đó là sinh nhật của Nghê Thường. Cô vẫn luôn đón sinh nhật bằng lịch âm, ngày sinh cũng rất dễ nhớ, là ngày ông Táo về trời. *tui edit chương này cũng đúng vào sn chị luôn?

Sáng sớm hôm ấy, Nghê Hồng Hạnh đã ra ngoài mua thức ăn. Tối qua bà đã lập một danh sách dài, nói rằng sẽ làm một bàn ăn lớn, chờ buổi tối Viêm Trì đến bọn họ sẽ cùng nhau đón sinh nhật cuối cùng ở nhà cổ này trước khi rời đi.

Đoạn thời gian này, Viêm Trì vẫn đi công tác. Nhưng anh đã sớm hứa qua, nhất định ngày đó sẽ trở về đón sinh nhật với bạn gái.

Trước khi chuẩn bị nấu nướng vào buổi chiều, Nghê Thường đã nhận được cuộc gọi từ bạn trai.

Âm thanh nền là thông báo từ sân bay, anh đang ở trong cửa hàng miễn thuế và hỏi cô có muốn mua gì không.

Nghê Thường nhếch miệng, sẵng giọng: “Nào có ai tặng quà sinh nhật mà lại hỏi người ta như thế không chứ . . . . .”

Viêm Trì nở nụ cười “Ai nói đây là quà sinh nhật của em”

Nghê Thường: “Có phải không?”

Anh khịt mũi: “Lão tử mua trang sức và mỹ phẩm cho người phụ nữ của mình còn cần chờ đến sinh nhật sao?”
Nghê Thường vô thức sờ soạng trâm hoa trên đầu cười cười: “Em gửi ảnh cho anh, anh mua giúp bà nội kem dưỡng tay nhé.”

“Chắc chắn rồi.” Viêm Trì liền đồng ý, lại nói, “Anh mua cái này em không được trả lại tiền đâu đấy, coi như là quà năm mới tặng cho bà.”

Nghê Thường cười: “Cũng được, nhưng bất quá bà nói lần này anh giúp em trang trí nhà mới đã là món quà rất lớn rồi!”

“Phải vậy chứ.”

“Như thế thì lần nào anh nhìn thấy tân phòng, cũng sẽ vui vẻ.”

Anh hơi dừng, giọng nói bình tĩnh:”Tân phòng* của chúng ta.” *phòng tân hôn

Nghê Thường trong lòng thùng thùng hoảng hốt.

Tân phòng. . . . . . của chúng ta?

Điều đầu tiên nảy ra trong đầu cô là: Không phải nhà hai tầng anh sống hiện tại rất tốt sao? Sân trước và gara đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức, cô nghĩ không cần mua nhà mới nữa.
Sau khi phản ứng lại, mặt Nghê Thường đỏ bừng vì xấu hổ.

Cô đang suy nghĩ cái gì vậy.

Chắc anh sẽ không. . . . . . cầu hôn cô chứ?!!

Đầu ngón tay không tự giác nắm chặt điện thoại, Nghê Thường lúng túng: “Anh lại nói bậy bạ gì thế. . . . .”

Viêm Trì cười thầm, không nói tiếp chủ đề hơi nhạy cảm này.

” Ngày hôm qua anh đã gặp một nhà thiết kế, đột nhiên có ý tưởng ——”

“Em đã nói, nhà cổ ở một phương diện nào đó cũng chứng kiến quá trình sườn xám hưng thịnh và suy tàn. Anh nghĩ sẽ rất có ý nghĩa nếu xây dựng triển lãm sườn xám ở đó hoặc một bảo tàng quần áo cổ. “

Tim Nghê Thường xao động: “Có thể như vậy sao?”

Đây là điều không thể tốt hơn!

Nhà cổ được xây dựng bởi những nghệ nhân sườn xám và là nơi sinh sống của nhiều thế hệ. Đây cũng là nơi sản sinh ra hàng nghìn chiếc sườn xám truyền thống. Nếu cuối cùng có thể trở thành một nơi triễn lãm sườn xám, thật sự là không có phương án nào thích hợp hơn.
“Ừm.” Thông báo lên máy bay từ bên kia điện thoại vang lên, anh tiếp tục: “Bắc Thành ở đây cũng có một nhà tương tự như vậy, anh có đi xem qua rồi. Ngoại trừ phòng trưng bày, họ còn có một phòng trải nghiệm sườn xám.”

“Anh nghĩ em có thể tạo một không gian phòng làm việc tại nhà cổ.”

Nghê Thường giật mình: “Phòng làm việc của em?”

“Đúng vậy, anh thấy ở nhà mới em dùng phòng đọc sách để làm nơi may sườn xám, so với ở nhà cổ vẫn quá nhỏ . . . . . .”

Viêm Trì im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Bé con, em có nghĩ đến xây dựng thương hiệu riêng của bản thân không?”

“Thương hiệu? Ý anh là. . . . . .”

“Sườn xám của em đều là đặt làm riêng. Sau bao nhiêu năm, chưa bao giờ em nghĩ đến việc biến nó thành hàng may sẵn sao?”

“Kỳ thật. . . . . . cũng không phải là không có ý tưởng này.” Nghê Thường nhíu mày nhớ lại, “Năm ấy lúc ông cố còn sống, đã có người đến gặp để bàn về việc hợp tác trong lĩnh vực này.”
“Nhưng ông cự tuyệt.”

“Ông nói, sườn xám phải là từng đường kim mũi chỉ làm ra, làm bằng máy hàng loạt sẽ không còn phẩm vị nữa. . . . . .”

Viêm Trì bên kia có tiếng động hơi ồn, tiếng chào của tiếp viên hàng không lại vang lên. Chắc anh đã lên máy bay rồi.

“Tại thời điểm đó, chắc chắn ông ấy sẽ nghĩ như thế.”

“Định chế cao cấp đương nhiên em vẫn sẽ tiếp tục. Bất quá định chế cao cấp cũng không thể làm nhiều được. Không phải em muốn quảng bá sườn xám sao? May hàng loạt, cũng coi như để nhiều người có cơ hội tiếp cận hơn.”

Nghê Thường trầm ngâm suy nghĩ.

Tài khoản “Nghê thường vũ y” đã sớm đăng thông báo không nhận đặt hàng qua mạng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người bình luận dò giá. Đến khi biết được giá liền cảm khái “Cáo từ” hoặc “Là ta không xứng” . . . . . .
“Đồ may sẵn cũng rất tốt, không hề kém chất lượng.” Viêm Trì cuối cùng lại nói, ” Đây là ý tưởng của anh, chủ yếu vẫn là xem quyết định của em.”

Nghê Thường “Ừm” một tiếng: “Em sẽ suy nghĩ và bàn bạc lại với bà nội.”

Qua điện thoại, tiếp viên hàng không nhẹ nhàng nhắc anh đã đến lúc bật chế độ máy bay. Nghê Thường lập tức nói: “Được rồi, gặp mặt chúng ta lại nói tiếp.”

Cô lại nhẹ nhàng nói: “Ca ca lên đường bình an nha ~”

Viêm Trì sủng nịnh cười: “Chờ đấy, ca ca sẽ trở về đón sinh nhật cùng em.”

Dập điện thoại, Nghê Thường xuống lầu cùng bà nội nấu ăn.

Cô tính toán bây giờ chưa nên để bà biết chuyện nhà cổ và ý tưởng sườn xám may sẵn, chuyện này nhất thời xử lý cũng không xong. Vả lại hôm nay là sinh nhật cô cũng không muốn bàn chuyện công việc.

Bà nội đã tự tay làm mì trường thọ, lúc này mới bật lửa và đổ dầu, sẵn sàng để chiên giòn món thịt mà Nghê Thường thích. Một bên nấu nướng bà còn nhắc tới chốc nữa sẽ làm thêm mấy món cay cho tiểu Trì ăn. Có tiếng thịt chiên xèo xèo vang lên, tâm trạng cô đột nhiên nhoáng lên vì phấn khích.
Sự thỏa mãn và hạnh phúc kịch liệt lan tỏa.

—— cô cảm thấy cuộc sống của mình, ở một khắc này gần như hoàn mỹ.

Không phải sao?

Người thân của cô đã ở bên cạnh và người yêu cũng đang vội vàng đến.

Nhà cổ có kết cục tốt nhất, ngôi nhà mới của họ lại mỹ mãn hơn cả mong đợi.

Phòng làm việc và ý tưởng sườn xám may sẵn mà bạn trai vừa nhắc tới khiến cô có thêm nhiều kỳ vọng mới mẻ cho tương lai. . . . . .

Sinh nhật tuổi 23 của Nghê Thường viên mãn trước nay chưa từng có.

Cảm xúc vui vẻ có thể được lan truyền, bà mặc dù không biết cô cao hứng cái gì, nhưng tự nhiên cũng thấy vui mừng cùng cháu gái. Hai bà cháu đang bận rộn nói cười trong bếp, trước khi màn đêm buông xuống, hầu như tất cả các món ăn đã được nấu xong.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Nghê Hồng Hạnh nhìn ra phía ngoài: “Chắc là tiểu Trì đến?”

Nghê Thường lấy điện thoại ra xem, không có tin nhắn nào. Nhưng tính tính thời gian có vẻ không sai biệt lắm, cô đoán là anh đã về.

Nghê Thường cởi tạp dề phủi phủi tay: “Con đi mở cửa!”

Cô chạy lon ton tới, cửa vừa được mở ra Nghê Thường ngây ngẩn cả người.

Không phải Viêm Trì.

Một người xa lạ, ông ta khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, tóc đã bạc, lưng hơi gù, quần áo luộm thuộm, một tay xách chiếc túi vải màu xám. Hai mắt trũng sâu nhìn thẳng vào cô.

Nghê Thường không nhận ra ông ta, cũng chưa từng gặp qua.

Nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy gương mặt này, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời. . . . . .

Cô nhíu mày, vừa định lên tiếng thì thấy ánh mắt ông chuyển động kinh ngạc.

Môi ông ta lặng lẽ mím lại vài cái, khó khăn nhỏ giọng: “Tiểu Niên. . . . .”
Nghê Thường cả người chấn động, giống như sấm sét oanh tạc. Thấy cô không có phản ứng gì, ông ta lại nuốt nước bọt, mở miệng:”Ta . . . . .”

“Ta là bố của con.”

Nghê Thường đứng bất động tại chỗ. Trong đầu như muốn nổ tung. Nhịp tim và nhịp thở của cô đình trệ, ngay cả máu cũng muốn ngừng chảy.

Trần Chí có chút bất an, nặn ra nụ cười xấu hơn cả khóc.

“Con, con đã lớn thế rồi, cao lên rồi . . . . . .hẳn là đã hơn hai mươi tuổi đi?”

Không ai trả lời câu nói của ông ta.

Trần Chí mím môi, cánh tay mang theo túi vải di chuyển.

“Ta nhớ, hôm nay là sinh nhật con, bố đến——”

“Súc sinh!” Một giọng nữ tức giận cắt ngang lời ông ta.

Nghê Thường rùng mình, cuối cùng khôi phục tri giác. Cô quay lại thấy bà từ trong bếp đi ra lúc nào không hay. Bà đang mặc tạp dề, sắc mặt tái nhợt, đang khó tin nhìn chằm chằm Trần Chí ở cửa.
“Ai cho mày đến đây!” Nghê Hồng Hạnh giận dữ chất vấn, khóe miệng hơi run, giọng nói thay đổi, “Tên khốn kiếp, mày còn có mặt mũi đến sao? !”

Ánh mắt Trần Chí tối sầm. Ông không nói gì, cũng không cử động, chỉ im lặng nhìn Nghê Hồng Hạnh.

“Cút! Mau cút đi!” Nghê Hồng Hạnh hét to, “Đi khỏi đây ngay ——”

Bà đột nhiên nghẹn lời, đưa một tay lên ngực, đau đớn lảo đảo lùi về phía sau hai bước, vừa vặn chống đỡ lên chiếc bàn đá phía sau.

Nghê Thường cả kinh: “Bà nội!”

Cô vội vã đi đến đỡ lấy: “Bà ơi bà thấy sao rồi??”

Nghê Hồng Hạnh lắc lắc đầu, vẫy tay ra hiệu không sao. Nghê Thường nhanh chóng đỡ tay, dắt bà vào phòng ngủ. Cô đặt bà nội lên giường, tự mình mở ngăn tủ vội vàng lôi ra một hộp thuốc.

Nghê Hồng Hạnh uống thuốc, hít sâu một hơi. Vẻ mặt bà vẫn nhợt nhạt, lo lắng giơ tay chỉ về phía cửa “Mau, nhanh đi đuổi tên súc sinh đó. . . . . .”
“Đuổi đi đi! Bảo nó cút!”

Bà căm giận nói, nước mắt lã chã rơi xuống, ” Nó không đáng được sống —— không xứng được sống!”

Tâm tình Nghê Thường chấn động.

Trong ấn tượng của cô, bà nội chưa bao giờ không khống chế được bản thân mà giận dữ như vậy.

Cô ngay lập tức nói: “Vâng ạ, bây giờ con đuổi ông ta đi! Bảo ông ta cút cho bà ngay đây!”

An ủi bà cụ xong, Nghê Thường mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài. Đi tới nhà chính, cô dừng bước chân.

Nhìn Trần Chí đứng trong sân, môi cô mím chặt, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay. Mãi đến bây giờ, ý thức bị rung động mãnh liệt mới chính thức trở về.

Là ông ta. . . . . .

Ông ta đã trở về.

Vừa rồi cô hoàn toàn không nhận ra ông ta. Rõ ràng ngoài bốn mươi nhưng già như sáu mươi. Chỉ khi nhìn thẳng khuôn mặt, đôi mắt trũng sâu và sống mũi cao kia cô mới có thể mơ hồ nhận ra dấu vết của quá khứ.
Nghê Thường đột nhiên nhớ tới lúc nhỏ khi gia đình cô đi ra ngoài, có người luôn nói rằng cô trông giống bố. Ông sẽ trả lời với một nụ cười và nói con gái của tôi, tất nhiên giống tôi rồi . . . . . .

Nghê Thường nhắm mắt cắt đứt dòng suy nghĩ của mình, từ từ thở ra rồi bước ra ngoài.

Trần Chí đứng tựa lưng dưới gốc cây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ lầu hai, trầm tư. Mắt thấy Nghê Thường đi đến, sắc mặt ông co quắp, hai tay bên hông chuyển động.

Nghê Thường ngơ ngác nhìn, với vẻ mặt và giọng điệu lạnh lùng

“Ông còn chưa đi sao?”

Trần Chí mí mắt giật giật, trầm giọng nói: “Hôm nay sinh nhật con, ta chỉ muốn… đến gặp con.”

Nghê Thường nhếch môi, chế giễu và khinh thường.

“Tôi không muốn nhìn thấy ông.”

Cô nói quá thẳng thừng, Trần Chí sửng sốt có chút vô lực, cuối cùng khóe miệng khẽ co giật, giống như đang tự giễu mình.
“Sau này, có thể ta sẽ không có dịp gặp con nữa . . . . . .”

“Vậy là tốt nhất.” Nghê Thường nói lớn, đưa tay về phía cửa quay đầu đi khỏi.

“Tôi hi vọng cả đời ông đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Trần Chí nhìn cô hai giây, nhàn nhạt gật đầu, nhặt túi vải dưới chân lên. Ông ta có vẻ không được khỏe lắm với một tay, khom lưng loay hoay với cái túi, hèn mọn lại chật vật. Chiếc túi vải to được mở ra, bên trong là một chiếc hộp đựng bánh có thắt nơ.

Trần Chí hai tay cầm bánh đưa cho cô, ánh mắt âm thầm ra hiệu, mang theo vẻ khẩn cầu.

Nghê Thường không nhận.

“Tôi không cần.”

Cánh tay Trần Chí vẫn cố chấp giơ lên.

“Năm nay, con hai mươi ba phải không?” Ông nhìn cô, nhếch miệng cười, ngữ khí vui mừng mà cảm khái, “Lớn lên thật tốt. . . . . .”

Ông dừng ánh mắt trên mặt Nghê Thường, tự lẩm bẩm: “Con nhìn rất giống mẹ con. . . . . .”
“Ông im miệng!”

Cô trừng mắt nhìn ông ta, nói lớn: “Không được nhắc đến mẹ tôi!”

Trần Chí bị phản ứng của cô làm cho sửng sốt: “Ta, ta là nói ——”

Biểu tình trên mặt Nghê Thường tức tối phập phồng. Cô giật lấy bánh trong tay Trần Chí, đập mạnh xuống đất. Với một tiếng va đập, hộp bánh vuông vức mất dạng ngay lập tức. Kem bơ văng ra làm bẩn viền sườn xám của cô và đôi giày bẩn thỉu của Trần Chí.

“Ông có tư cách gì mà nhắc đến mẹ tôi!” Nghê Thường tức giận nói, cô giơ tay buộc tội “Ông gϊếŧ mẹ tôi!”

Trần Chí mặt mày tái mét: “Ta không có!” Ông lắc đầu nguầy nguậy, lớn tiếng lặp đi lặp lại: “Ta không có!”

“Bà ấy bị ông hại chết!”

Sau mười hai năm, Nghê Thường cuối cùng cũng có cơ hội và sức mạnh để đối đầu với ông ta. Mọi cảm xúc dâng trào, cổ họng cô bất giác thắt lại: “Lúc đó bà ấy đang mang thai, ông, ông đánh bà ấy… Ông đẩy bà ấy xuống cầu thang—”
“Ta không có!” Trần Chí cao giọng phủ nhận.

Hốc mắt ông phút chốc hồng lên: “Tiểu Niên, ta thật sự không có!”

“Ngày hôm đó … ngày đó ta thực sự có việc, ta đã đồng ý đi làm trong công xưởng. Nhưng mẹ con, bà ấy không tin, không cho ta đi, bà ấy không cẩn thận hụt chân ngã xuống cầu thang”

Nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng chuyện buổi tối ngày đó, ông vẫn nhớ rất rõ ràng. Nhìn thấy vài tháng nữa vợ sẽ sinh con, nghĩ đến sau này còn có hai đứa nhỏ ở nhà, trong lòng đột nhiên khẩn trương, liền đi tìm việc.

Nhưng Nghê Nhiễm không tin. Có thể do cách cư xử trước đây của ông đã làm vợ mình cạn kiệt hết tín nhiệm, bà không tin chồng mình thực sự đi kiếm tiền, ngăn cản không cho ông rời đi.

Trần Chí khó chịu và bất lực. Trong khi cả hai đang giằng co, Nghê Nhiễm đã bước hụt và lăn xuống cầu thang. . . . . .
“Cho nên?” Nghê Thường cười lạnh.

“Cho nên mẹ tôi, thêm đứa con trong bụng, một xác hai mạng đều ra đi, ông dám nói điều này không có liên quan gì đến ông sao?”

Cô cất cao giọng chất vấn: “Ông để mẹ tôi một mình ở viện còn nhốt tôi trong phòng, sau đó bỏ đi là đúng sao??!”

Trần Chí môi mấp máy, không nói nên lời. Ông không thể và không còn mặt mũi nào để biện minh cho sự hèn nhát và nhu nhược của mình khi đó.

Ông vô lực gật đầu: “Đúng vậy, ta có lỗi với con, có lỗi với mẹ con . . . . .”

Lời xin lỗi như vậy không thể nào làm cho Nghê Thường thôi oán giận.

Cô hít một hơi, giọng run rẩy không kiểm soát được: “Sai lầm lớn nhất trong đời của mẹ tôi là gặp phải ông.”

Cô siết chặt hai tay để ngăn cảm xúc của mình vượt khỏi tầm kiểm soát —— cô không muốn, cũng không thể đứng trước mặt người này thêm được nữa. . . . . .
“Vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời tôi là có một người bố như ông!!”

“Bao năm qua ông đã làm tròn trách nhiệm của một người bố chưa? Vậy hiện tại ông có tư cách gì? Đứng ở trước mặt tôi đây?!!”

Trần Chí sửng sốt: “Tiểu Niên, kỳ thật bố——”

“Ông không phải bố tôi!” Nghê Thường quả quyết nói, “Tôi không có người bố như vậy, ông không xứng!”

Tùy ý phát tiết, nước mắt Nghê Thường rốt cuộc cũng rơi ào ạt như vỡ đê.

“Một người đàn ông như ông, căn bản không xứng kết hôn, không xứng có con!”

Trần Chí nhắm mắt lại như đang đau đớn: “Không, không phải. . . . . . tiểu Niên, ta ——”

“Ông không được gọi tôi là tiểu Niên nữa!” Nghê Thường gần như là thét chói tai, vươn tay đánh ông ta.

Khi còn nhỏ, mẹ kể rằng cô sinh ra vào đêm giao thừa. Lúc đó bố ôm cô và đặt tên “tiểu Niên”
Tiểu Niên, vừa dễ nghe, vừa có ý nghĩa tốt lành.

Đây là tên ông ta đặt cho cô, cũng là quá khứ mà cô không bao giờ muốn nhìn lại.

Ông cũng rời bỏ cô đi, tại sao còn giữ cái tên này làm gì nữa. . . . . .

Nghê Thường nâng tay lau nước mắt, khôi phục bình tĩnh: “Tôi họ Nghê, gọi là Nghê Thường.”

Trần Chí giật mình, có chút ngạc nhiên: “Con đổi họ sao?”

Nghê Thường lạnh lùng nhìn ông ta: “Phải, tôi hiện tại họ Nghê.”

Trần Chí dường như không có phản ứng, nhưng lại lắc đầu nguầy nguậy: “Đúng, nhưng, con là con gái của ta. . . . . .”

Nghê Thường cười mỉa mai: “Còn không hiểu sao? Tôi họ Nghê!”

“Tôi là người Nghê gia, người thân của tôi chỉ có ông cố, bà và mẹ.”

Cô nhìn Trần Chí, gằn từng chữ một: “Tôi và ông, đã sớm không còn quan hệ !”

Trần Chí sững sờ nhìn cô, tựa hồ vẫn không tin: “Làm sao con với ta lại không có quan hệ chứ?” Một trạng thái bệnh hoạn lướt qua mặt ông ta.
“Con không phải con gái ta. . . . . . vậy ta đây còn có cái gì? Ta cái gì cũng đều không có. . . . . .”

Nhìn vẻ mặt ngày càng sa sầm của ông ta, Nghê Thường cau mày nhận ra có gì đó không ổn. Cô lập tức cảnh giác, lặng lẽ lùi lại.

Trước khi khoảng cách giữa hai người được nới rộng, người trước mặt đột ngột lao tới.

“Không, không! Con là tiểu Niên!” Ông dùng hai tay kẹp chặt vai cô, như muốn phát điên, đôi mắt trũng sâu trở nên gớm ghiếc.

“Con là con gái ta! Chính là con gái của ta!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.