Chân Linh Cửu Biến

Chương 1697: Khuếch trương (tiếp-3)



Một ý niệm này không khỏi triển chuyển, phóng đại trong đầu của Đạo Thắng lão tổ. Cho đến khi Đạo Thắng lão tổ không còn tâm giảng đạo, nhìn trong điện oai qua liệt tảo phía dưới, Đạo Thắng lão tổ trong đầu càng cảm thấy chán ghét, đang muốn phất tay giải tán giảng đạo lần này, sắc mặt đột nhiên một mảnh xám trắng, bàn tay giữa không trung phất không xuống nữa.

Lâm Hư Thanh lão tổ một bên thấy cử chỉ của Đạo Thắng lão tổ, trong lòng trầm xuống, đang muốn mở miệng hỏi thăm, lại nghe Đạo Thắng lão tổ thấp giọng thở dài, nói:

– Hà Thanh, hôm nay lão phu mệt mỏi, tới đây đi, ngươi hãy thay lão phu tuyên giảng chốc lát!

Lâm Hà Thanh không rõ, nhưng cũng biết được lúc này không phải là thời điểm hỏi thăm, liền tiếp thay Đạo Thắng lão tổ bắt đầu giảng pháp. Mà Đạo Thắng lão tổ ghế trên cũng chớp mắt biến mất không thấy đâu nữa trong Huyền Linh điện, chọc cho con em trong điện từng trận khẽ hô, làm Lâm Hư Thanh rất cau mày, nạt nhỏ:

– Yên lặng, phía dưới do lão phu tới thay thế Đạo Thắng sự bá giảng pháp Phong lưu kiếm đệ nhị pháp, chư vị đệ tử nghe cẩn thận rồi…

Trong hư không lay động một trận, Đạo Thắng lão tổ đã xuất hiện trên bầu trời Huyền Linh đảo.

Đạo Thắng lão tổ nhìn xa về bốn phía hư không, trong đầu ông ta một chút hi vọng một chút xíu chìm xuống, sau đó xoay người tây bắc, từng bước một đạp hư không trong chốc lát chính là khoảng cách mấy trăm dặm.

Hư không vốn một mảnh ngói lam trước mặt Đạo Thắng lão tổ đột nhiên nở rộ từng tầng một. Trên một mảnh mây trắng, vẫn bàn, chén ngọc, bình trà, ấm trà, còn có trà thơm phiêu dật.

– Đạo Thắng huynh, mời ngồi!

Thiên Tượng lão tổ trước vẫn bàn cũng không đứng dậy, mà khoát tay gọi Đạo Thắng lão tổ xa xa. Vốn Liễu Thiên Linh ngồi một bên cũng đứng dậy lấy thân phận hậu bối làm lễ ra mắt.

Đạo Thắng lão tổ không nói một lời, ngồi trên ngọc đắng uống một hơi cạn sạch chén trà nóng trước người, trên mặt lộ 8 ra một mảnh vẻ u ám, rít giọng hỏi:

– Thiên Tượng huynh gấp như vậy sao?

Thiên Tượng lão tổ cũng khe khẽ thở dài, nói:

– Không thể không như vậy a, đổi thành Đạo Thắng huynh thì như thế nào?

Đạo Thắng lão tổ rốt cục mặt hiện vẻ thống khổ. Ánh mắt khép hờ chỉ chốc lát sau mới chậm rãi khai ích, trên mặt vẻ mệt mỏi càng lúc càng nồng đậm, phảng phất trong phút chốc già nua trăm tuổi, giọng khổ sở hỏi:

– Lục Thiên Bình đó không đi Trung Thổ đúng không?

Thiên Tượng lão tổ khẽ mỉm cười, đáp:

– Đạo Thắng huynh nói là quý phái Âu Dương Duy Kiếm phải không? Lục tiểu tử đúng là đi Trung Thổ, tuy nhiên vị đệ tử của quý phái cũng có bổn phái một vị đệ tử đời thứ ba đi trước chặn lại.

Đạo Thắng lão tổ sửng sốt, ngay sau đó lạnh giọng hỏi:

– Trừ Lục Thiên Bình, phái người còn có người nào chịu nhận là đối thủ của Duy Kiếm?

Dừng một chút, Đạo Thắng lão tổ còn nói:

– Trừ phi các ngươi lấy đông lấn ít, liên thủ vây công hắn!

Liễu Thiên Linh cười một tiếng “ha ha”, nói:

– Tiền bối cũng biết được, trên mặt biển mịt mờ, trừ cùng cấp tu sĩ, muốn trước khi chuyện xảy ra mai phục một vị đại tu sĩ khó khăn ra sao!

Thiên Tượng lão tổ cũng không cãi cọ, mà chỉ nói:

– Chờ chốc lát xem ra thì có tin tức truyền tới!

Bắc Hải nam phương hai vực, Âu Dương Duy Kiếm sắc mặt tái nhợt, thân thể trôi giữa không trung cũng bắt đầu lảo đảo muốn ngã, quanh thân trên dưới hơn mười đạo vết thương tràn máu ra phía ngoài, khom người liên tiếp ho khan. Tia máu ti ti vẩy ra từ trong miệng, sau khi miễn cưỡng kiềm chế, tiếng cười thảm truyền tới từ trong miệng:

– Ha ha, hắc hắc, không ngờ, thật không ngờ! Ta vẫn cho là mình ở toàn bộ Bắc Hải trừ Lục Thiên Bình ra không còn địch thủ, chưa từng nghĩ do khinh thường bị các hạ thừa dịp, khụ khụ, thật không cam lòng!

Ân Thiên Sở thần sắc lạnh lùng, coi rẻ trong lời nói của Âu Dương Duy Kiếm làm như không nghe. Thái Huyền chi thứ đột nhiên biến mất trước người hắn, Âu Dương Duy Kiếm bên ngoài mười mấy trượng thần sắc biến đổi, trong ánh mắt thoáng qua một đạo hoảng hốt.

Không ngờ không ngờ lại sẽ bại vào tay người này, thật không cam lòng. Vốn cho rằng toàn bộ Bắc Hải chỉ có Lục Thiên Bình mới là đối thủ của mình, lại không ngờ dưới tia sáng của Lục Thiên Bình đó che giấu, Chân Linh phái lại còn cất giấu Ân Thiên Sở cao thủ như thế.

Ân Thiên Sở trên thực tế có chút danh tiếng ở tu luyện giới, nhưng bởi vì Lục Thiên Bình ánh sáng quá thịnh, cũng khiến cho người ta không tự chủ bỏ quên sự tồn tại của người này. Hơn nữa phương thức chiến đấu của Ân Thiên Sở đa phần lấy đánh lén, ám sát làm chủ, cũng khiến cho người ta coi thường một cách tự nhiên một bậc.

Nếu thực lực đu, cần gì phải đánh lén ám sát!

Âu Dương Duy Kiếm cũng không phải là không biết tu vi của Ân Thiên Sở, nhưng chưa hề đem Ân Thiên Sở làm đối thủ của mình.

Không phải là mình khinh thường, có lẽ bởi vì mình quá mức nhìn xa với cao!

Nếu mình tương đối cùng Lục Thiên Bình đó, thủy chung đem bản thân để xuống một địa vị yếu thế, có lẽ mình cũng không gặp nạn như hôm nay!

Trước vô biên đen nhánh dần dần tiêu diệt ý thức cuối cùng của Âu Dương Duy Kiếm, đó là đạo ý thức cuối cùng thoáng qua trong đầu của hắn.

Ngực phải của Ân Thiên Sở đã bị phi kiếm kiếm khí xuyên qua. Kiếm khí tứ ngược bơi lội trong người, tạo thành tổn thương vượt qua xa vết thương xuyên qua ngực phải tạo thành ở ngực của hắn.

– Ân Thiên Sở vẫn thần sắc âm lãnh nhìn chăm chú vào Âu Dương Duy Kiếm trước mắt, cho đến khi sinh cơ trong cơ thể hắn dần dần trôi qua. Ân Thiên Sở lúc này mới mặc cho máu tươi trong miệng tràn ra, quỳ một chân trên đất, miễn cưỡng lấy tay chèo chống thân thể. Lúc này hắn mới đưa vào trong miệng một viên đan dược, rồi sau đó toàn lực vận chuyển chân nguyên bắt đầu tiêu trừ kiếm khí tán loạn trong cơ thể.

Đám mây xa tít mù, Đao Thắng, Thiên Tương, Liễu Thiên Linh ba người mỗi người vẫn thần sắc trấn tĩnh ngồi ngay ngắn uống trà nói chuyện phiếm, tựa hồ cũng không biết ở Bắc Hải nam đoan hải vực xa xôi có một chuyện đánh giết liên quan đến hưng suy của tông môn mới vừa hoàn thành, nhìn qua song phương đối với nhau đều rất có lòng tin vậy.

Vào lúc này ở một nơi Trung Thổ, khi Lục Bình nhìn thấy Liên Nam lão tổ đối diện thì cười lớn…

– Tiền bối lên cấp Thuần Dương là một chuyện vui, văn bối xin chúc mừng!

Liên Nam lão tổ thần sắc ngẩn ra, ngay sau đó cười khổ nói:

– Đa tạ dục tiểu hữu!

Lục Bình khẽ gật đầu, ánh mắt vượt qua Liên Nam lão tổ, liếc mắt nhìn về phương hướng hư không nơi xa sau lưng ông ta, sau đó lại như có điều suy nghĩ nhìn Thủy Linh Tử một bên khác một cái, nói:

– Nếu hai vị tiền bối đều đã tới, như vậy kính xin đều hiện thân gặp mặt đi!

Liên Nam lão tổ cùng với Thủy Linh Tử hai người đưa mắt nhìn nhau, bởi vì bọn họ nhìn ra được lúc này Lục Bình hiển nhiên không nói chuyện với hai người bọn họ.

– Liên Nam sư đệ, ngươi hãy trở về Thiên Huyền thành trước, chuyện nơi đây do lão phu cùng Ngũ Hành tiền bối xử


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.