Chân Linh Cửu Biến

Chương 3: Sơ băng



Dịch giả: TiTan

Do chế tác được đỉnh cấp phù lục, Lục Bình cảm thấy tinh thần phấn chấn. Sau đó một tháng, Lục Bình thử chế tác đỉnh cấp phù lục, rất tiếc là chỉ thành công được hai lần. Tuy nhiên,hắn lại chế tác được phụ phẩm và trung phẩm phù lục rất nhiều với tỉ lệ thành công tăng cao.

Vào một sáng sớm cuối tháng, Lục Bình mang theo một bao chứa đầy phù lục, hướng vào bên ngoài biệt viện, chính là phường thị. Bởi vì kỳ tỷ thí của biệt viện sắp tới gần, trong phường thì náo nhiệt phi thường, thậm chí có không ít trúc cơ tu sĩ từ trên bầu trời bay xẹt qua, tạo nên những ánh mắt hâm mộ và tiếng trầm trồ thán phục.

Lục Bình nộp một linh thạch rồi từ trong tay vị tu sĩ quản lý phường thị nhận lấy một mặt nạ và đeo lên mặt. Hắn tìm một vị trí trong phường thị, mang bao phù lục bày ra rồi đặt lên trên đó ba mươi sáu hạ phẩm phù lục, ba mươi sáu trung phẩm phù lục, sáu thượng phẩm phù lục, chia ra bày ở hai bên. Sáu thượng phẩm phù lục này phần nhiều là phụ trợ pháp luật. Đối với những phép thuật phụ trợ phòng thủ hay công kích cường lực thì Lục Bình đời nào chịu mang ra bán. Phù lục của Lục Bình vừa bày ra đã gây sự chú ý của mọi người. Ngay sau đó, có một tu sĩ lục bào bước tới hỏi thăm giá cả. Lục Bình thay đổi giọng điệu, lạnh lùng trả lời:

– Hạ phẩm phù lục một linh thạch ba lá. Trung phẩm một linh thạch một lá. Thượng phẩm một phù lục ba linh thạch.

Hai năm trước, hắn ở phường thị biết được một vị trung niên tu sĩ luyện chế phù lục rất giỏi,nhưng vô cớ mất tích. Lục Bình ở trong phường thị làm việc cẩn thận. Vị tu sĩ kia có tài nghệ chế phù rất cao, có pháp luật ở mức luyện khí tầng thứ tám. Vị tu sĩ này nổi danh trong số các luyện khí tu sĩ có công chỉ điểm đối với Lục Bình không ít, nhưng một lần chế ra đỉnh cấp phù lục trong phường thị, không cẩn thận, vô tình nói lỡ lời. Sau đó, Lục Bình không gặp lại người này nữa. Thậm chí, thân hữu và bằng hữu của vị tu sĩ này đã tìm kiếm trong khuôn viên nghìn dặm. Nhưng chết không thấy xác, sống không thấy người.

Lục Bình sau khi thăng cấp đến tầng thứ bảy luyện khí kỳ, tự nhận thấy tài chế phù của mình đã vượt qua hẳn vị tu sĩ chế phù mất tích kia, tự nhiên càng để ý đến việc an nguy của bản thân mình.

Lục bào tu sĩ hỏi thăm giá cả xong, nghe hắn trả lời như vậy, cười khẽ một tiếng, nói:

– Vị đạo hữu này, có phải là quá đắt hay không? Lục Bình vẫn không đổi vẻ lạnh lùng, đáp:

– Mùa này phẩm cấp so với những phụ lục cùng cấp thì mạnh hơn đến mấy phần.

Lục bào tu sĩ nghe thấy thế, liền cầm lên một trung phẩm phù lục, cảm thụ linh lực ở bên trong, nói: “Quả nhiên”. Nói xong, ông định nói thêm điều gì nữa, nhận thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Bình thì khẽ lắc đầu rồi nói:

– Trung phẩm Kim Cương phù, Kim Kiếm phù, Trật Phong phù, mỗi thứ một tờ. Hạ phẩm thì mỗi thứ ba tờ.

Lục Bình trong lòng vui mừng nghĩ “mở hàng đắt hàng đây a!”, nhưng ngoài miệng thì vẫn lạnh lùng nói:

– Tổng cộng sáu khối hạ phẩm linh thạch.

Lục bào tu sĩ có vẻ tiếc rẻ, lấy ra sáu khối linh thạch. Sau đó cầm lấy mười hai phù lục mà Lục Bình đưa ra, dợm gót lui ra. Nhưng đột nhiên quay quay, cắn răng nói:

– Băng thứ phù loại thượng phẩm cũng lấy thêm một tờ. Tháng này toàn bộ phúc lợi coi như nộp cho đạo hữu hết rồi đó.

Nói xong ra vẻ dứt khoát móc linh thạch trả rồi bỏ đi.

Lục Bình chẳng mấy chốc đã thu nhập được chín linh thạch, trong lòng cảm thấy cao hứng vô cùng. Có Lục bào tu sĩ mở hàng, những tu sĩ khác lục tục kéo tới mua, người hai chương, kẻ ba tấm. Lục Bình nhìn thấy linh thạch không ngừng vào tay mình thì cảm thấy hưng phấn lạ thường, nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn lạnh lùng. Trong đó còn có những biệt viện đệ tử mà Lục Bình nhận thức, thậm chí trong phương đội của Lục Bình có đại đệ tử Chiêu Dũng và tứ đệ tử Sử Linh Linh cũng phân biệt từ trong tay Lục Bình mua một thượng phẩm phụ lục, bốn trung phẩm phụ lục và vài hạ phẩm phụ lục, khiến Lục Bình tặc lưỡi không dứt

Vốn hắn cho là bản thân khi đến luyện ký khí hậu kỳ, phúc lợi đã rất cao rồi, nhưng xem ra so với luyện khí tám tằng tám tầng, chín tầng đối với những vị học trưởng đều không thấm vào đâu. Huống chi theo tin đồn thì hai người này xuất thân rất tốt. Hoàn cảnh của họ so với hắn – vốn là thường dân – thì tốt hơn rất nhiều.

Chỉ trong vòng buổi sáng Lục Bình đã thu hoạch sáu mươi sáu khối hạ phẩm linh thạch. Đây là khoản thu nhập mà từ trước đến nay Lục Bình chưa hề có được. Lục Bình dùng mười khối linh thạch mua những thứ cần dùng cho công việc chế phù như: phù chỉ, linh mặc. Ngoài ra, còn hơn năm mươi khối linh thạch thì hắn dùng để chuẩn bị cho công việc tỷ thí.

Lục Bình đi đến trung tâm của phường thị, bước vào trong một tòa cát lâu mang tên Đa Bảo Cát. Nơi này Lục Bình từ trước đến nay chưa hề đến, bởi vì hắn không thể nào đến được nơi đây! Nơi này bán thấp nhất đều dành cho luyện huyết hậu kỳ mới có thể miễn cưỡng thôi động. Những đê giai pháp khí ở đây có uy lực rất mạnh. Những mối làm ăn ở đây thường là dành cho tu sĩ thuộc Trúc Cơ kỳ.

Lục Bình mang tâm trạng thấp thỏm, tiến vào Đa Bảo Các. Một vị lão giả cười tít mắt, tiên lên nghênh đón, nói:

– Này vị tiểu đạo hữu, xin hoan nghênh đến Đa Bảo Cát. Xin hỏi vị đạo hữu cần những gì?

Lục Bình bình phục, tâm tình thấp thỏm,hướng lão giả,thi lễ rồi đáp:

– Xin chào tiền bối. Tiểu bối muốn mua một pháp khí thuộc loại công kích. Lần đầu tới quý cát, không biết sâu cạn, kính xin tiền bối chỉ bảo

Chẳng phải Lục Bình nông cạn gì, vừa mới tới đã đem thâm ý của mình nói ra. Nhưng hắn đối với nơi này quả là không biết điều gì, còn Đa Bảo Cát từ xưa đến nay vốn rất có uy tín. Chính vì vậy, hắn vốn là một trong số những luyện khí tu sĩ đã nghe danh từ lâu, bây giờ mới có dịp đến đây, bèn hướng lão giả cầu cạnh. Thật tình như thế còn hơn là che che giấu giấu. Không hiểu giả vờ hiểu sẽ khiến cho đối phương không thích. Cuối cùng thua thiệt sẽ về phần hắn.

Lão giả nghe vậy, cười ha ha, hiển nhiên đối với biểu hiện của Lục Bình như vậy rất là hài lòng, nói:

– Tiểu đạo hữu, xin thỉnh qua bên này.

Lục Bình theo lão giả đi tới tầng thứ nhất. Ở một góc, nơi này là chỗ trưng bày pháp khí cấp thấp. Từ trong đó, lão giả chọn ra ba món pháp khí, bao gồm một kiếm, một ấn và một cái quạt, nói:

– Ba pháp khí cấp thấp này đều được xem là không tệ. Dứt lời nhìn Lục Bình một lát rồi nói tiếp:

– Tiểu đạo hữu căn cơ chắc thực, thôi động ba pháp khí này không giống như những tu sĩ luyện khí kỳ tầng thứ bảy khác sẽ xuất hiện pháp lực không đủ như vậy.

Tại thời điểm Lục Bình thấy lão giả nhìn về phía hắn. Hắn liền cảm thấy một luồng khí lạnh chạy từ đầu đến gan bàn chân phảng phất như lão giả nhìn xuyên thấu qua

mình vậy. Hắn tự hỏi chẳng lẽ đây là thần thức mà chỉ có tu sĩ ở dung huyết kỳ mới có thể có?! Lục Bình càng cân trọng hơn, cung kính nói”

– Kính xin tiền bối chỉ điểm nhiều hơn ạ.

Lão giả “Ừ” một tiếng, gật đầu nói:

– Kiếm này tên là Tốc Điện. Lực công kích thấp nhất trong ba pháp khí này nhưng tốc độ công kích cao nhất, linh hoạt, đa biến. Đối với hai món khác xem ra thì pháp lực nó cần là ít nhất. Còn cái ấn này gọi là Sơn Băng, tuy lực lớn nhất nhưng nhu cầu pháp lực là cao nhất.

Dứt lời, lão giả nhìn Lục Bình một cái rồi nói tiếp:

– Với linh lực mà tiểu đạo hữu có hiện tại thì đủ để sử dụng cái ấn này. Món pháp khí thứ ba này gọi là Hỏa Diệm khí, có thể phun ra một cỗ linh hỏa dùng để thương địch, phẩm chất ở giữa hai món này. Không biết tiểu đạo hữu vừa ý món pháp khí nào?

Lục Bình thầm nghĩ “pháp khí này ta vốn có thể miễn cưỡng khu xử thì cần gì phải để ý đến linh hoạt đa biến làm gì. Chỉ cầu một cú là có thể thương địch được rồi. Do đó cây kiếm và cái quạt coi như xong vậy. Chỉ có pháp khí dạng hình cái núi này là đủ rồi. Lão giả một mực cười tít mắt nhìn Lục Bình, thấy hắn vừa định thần lại, biết hắn đã có được quyết định liền hỏi:

– Là món pháp khí nào?

Lục Bình đáp:

– Đa tạ tiền bối chỉ điểm. Vãn bối đã có quyết định. Chính là món “Sơn Băng” này. Xin hỏi tiền bối món pháp khí này giá trị bao nhiêu?

Lão giả vuốt vuốt râu, cười đáp:

– Tiểu đạo hữu nhãn quan không tệ. Món “Sơn Băng” này đủ cho tiểu đạo hữu sử dụng đến trúc cơ trung kỳ. Tiểu đạo hữu lần đầu tiên đến chiếu cố, bản các lão phu tự tiện làm chủ giảm một phần cho đạo hữu. Món này chỉ trả bốn mươi lăm linh thạch là được.

Lục Bình sững sờ một lát, hắn mặc dù là lần đầu tiên đi mua pháp khí, nhưng không phải là không biết giá cả của pháp khí là bao nhiêu. Tầm thường thì pháp khí cấp thấp chẳng qua là ba mươi linh thạch mà thôi. Nhưng với món pháp khí trị giá khoảng năm mươi linh thạch này Lục Bình lần đầu tiên gặp phải. Nhìn dáng dấp của lão giả, hồi tưởng lại tất cả những tu sĩ đánh giá về linh bảo cát mà hắn đã nghe qua. Lục Bình cắn răng một cái rồi quyết định.

– Mua!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.