Dịch giả: Titan
Hải xà to lớn trong nháy mắt xuất hiện trong chiến trường giữa hai bên. Từng trận uy áp làm cho lòng người rung động, rõ ràng báo cho mọi người ở đây biết đây là một yêu thú ở dung huyết kỳ.
Lục Bình kinh hãi vô cùng nhìn kinh biến ở trên tràng, bị dọa sợ đến nỗi nằm sát xuống đất, không dám nhúc nhích. Hồ Lệ Lệ kéo mạnh Ngưu Đại Tráng đang định liều mạng xông lên, không hề để ý đến vết thương của mình, rồi dùng một cánh tay còn lại che miệng của Trịnh Khiết bị sợ đến nỗi kêu thét lên.
Năm người thuộc Huyền Linh phải thấy con hải xà này xuất hiện rồi có phản ứng trước tiên chính là Kiều sự huynh. Y khàn giọng hét lớn:
– Chạy đi
Nói xong là người trước hết hướng về trên biển chạy đi. Những người còn lại phản ứng trở lại, cũng cùng nhau mỗi người một phương bỏ chạy.
Lục Bình tận mắt thấy hải xà lóe lên ánh mắt khinh miệt. Yêu thú dung huyết kỳ quả nhiên đã khai mở linh trí. Hải xà nhìn năm người bỏ chạy, cái đuôi cực lớn quật một cái, đem Ân sư đệ đã thụ thương bay ngang mấy chục trượng, rơi xuống đất đã không còn biết sống hay chết nữa rồi.
Hải xà yêu thú tiếp đó há miệng lớn, một luồng độc dịch phun mạnh ra. Nữ tu sĩ của Huyền Linh phái vội vã chống ra một món pháp khí phòng thủ. Chỉ nghe kêu xì xì mấy tiếng. Một làn khói xanh bay lên. Cái pháp khí phòng thủ cấp thấp này đã bị hủ thực hết mấy cái lỗ. Sau đó bắn dính đầy lên người nữ tu không kịp tránh né. Tiếng kêu thét nhọn của nữ tu cất lên. Không khí tuyệt vọng bao phủ mọi người ở đó.
Ba người Hồ Lệ Lệ vẫn còn đứng ở đấy, không dám động đậy. Chỉ thấy hải xà há miệng cực lớn, tiếp đó phun ra hai lưỡi độc nha, hóa thành hai pháp khí chủy thủ trung cấp, hướng Chu sư đệ và một tu sĩ khác bay tới. Hai người này vội vã phóng ra pháp khí ngăn chặn, nhưng hai thanh chủy thủ đột nhiên chuyển hướng, đổi hướng tấn công. Tốc độ so với luyện khí kỳ vận dụng pháp khí không biết nhanh gấp bao nhiêu lần.
Đây chính là chỗ hay của việc tu vi đến dung huyết kỳ luyện ra thần thức. Pháp khí ở trong tay dung huyết kỳ tu sĩ mới có thể phát huy toàn bộ uy lực. Quả nhiên hai người mãi lo ứng phó không được mấy hiệp, liền bị chảy thủ cắt phá thân thể. Sắc mặt hai người lập tức biến thành màu đen, ngã vật ra đất, trúng độc mà chết.
Trong chớp mắt, năm đệ tử của Huyền Linh phái đã chết hết bốn. Còn lại Kiều sư huynh biết đã không thể nào trốn thoát được nữa, bèn xoay người lại đối diện hải xà. Hai thanh trung phẩm pháp khí, một công một phòng bay quanh lượn lờ trước thân người.
Hải xà nhìn tu sĩ chủ động đột nhiên quay người lại như thế, không ngờ nổi lên chút hứng thú, nhất thời không vội tấn công.
Lục Bình ở vị trí lúc này chính là ở phía sau của Kiều sư huynh, vừa khéo nhìn thấy y từ trong trữ vật đại lấy ra một vật. Sau đó sắc mặt chợt đỏ ửng, rồi biến thành tái nhợt. Dĩ nhiên đã phát động một loại bí thuật gì đó.
Hải xà đã phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên điên cuồng hướng Kiều sư huynh tấn công. Xa nha chủy thủ hóa thành hai đạo hàn quang hướng Kiêu sư huynh bắn tới, đồng thời đuôi cũng giương lên quét về phía y.
Kiều sư huynh đột nhiên hướng hai món pháp khí, phun ra một ngụm máu tươi. Hai món pháp khí bị kích thích truyền ra sự dao động kịch liệt của pháp lực. Nhất thời uy lực đại tăng, không ngờ miễn cưỡng ngăn được đòn tấn công của hải xà.
Lục Bình vốn tưởng rằng bí thuật này là vốn lấy máu tươi kích thích pháp khí nhưng mà nhìn uy lực thì không giống lắm. Nhưng chính vào lúc này, một đạo kim quang từ trong tay Kiều sư huynh lấp lóe. Ánh sáng ngày càng kịch liệt, hải xà lúc này hiển nhiên càng thêm nóng nảy, công kích càng thêm mãnh liệt.
Kiều sư huynh dùng hai món pháp khí bị đánh nát rơi khắp nơi. Tiếng rú rích ầm ầm, tuy nhiên chúng vẫn kiên cường bảo vệ cho y, xem biểu hiện của hải xà.
Lục Bình chợt lóe chút linh quang trong đầu: “phù bảo!”, không ngờ lại là phù bảo. Đây chính là thứ do đoán đan kỳ chân nhân dùng pháp thuật của mình phong ấn lại bên trong, sau đó dùng nó thưởng cho đệ tử để hộ thân. Không ngờ Kiều sư huynh lại có thứ này.
Luyện khí kỳ tu sĩ muốn phát động phù bảo khẳng định là phải dùng thời gian khá dài để thâu nhặt pháp lực. Bí thuật vừa rồi khẳng định là gia tăng tốc độ, đem pháp luật quán chú vào trong phù bảo.
Cùng lúc kim quang lóe lên, Hồ Lệ Lệ cùng hai người còn lại nhanh chóng tế lên pháp khí của mình, nhanh chóng chọn hướng phía sau của hải xà đào tẩu.
Toàn bộ tâm tư của hải xà đều bị phù bảo hấp dẫn. Cảm thấy phát giác ba người đào tẩu chỉ là quật đuôi rắn về phía ba người một cái. Hồ Lệ Lệ lập tức đem huyết phù phòng thủ còn lại toàn bộ đánh ra. Ba người tụ lại một chỗ toàn lực ngăn cản.
Đuôi rắn thẳng thừng đem phù lục đập nát, lại hung hăng quét lên pháp khí phòng thủ của ba người. Ba người kêu thảm một tiếng, cùng ứa ra một ngụm máu tươi đồng thời mượn lực quét của đuôi rắn, phi tốc đào tẩu về phía sau. Cuối cùng cùng cũng giữ được tính mạng.
Lúc này hải xà đã không thể nào ngăn cản được phù lục phát động. Do đó không ngăn trở ba người rời đi nữa.
Lục Bình kỳ thực cũng muốn bỏ chạy, nhưng mà Kiều sự huynh lại ở gần sát ở phía trước của hắn không xa. Nếu như hắn bỏ lên đào tẩu, khẳng định là sẽ khiến cho hải xà trước đó không phát hiện ra hắn, giờ sẽ chú ý đến hắn. Đến lúc đó thì bản thân hắn sẽ gặp phiền toái to.
Kỳ thực Lục Bình còn có một lòng tham lam chi phối cùng một tâm lý may mắn. Vì dù sao trong tay Kiều sự huynh cũng là phù bảo, không chừng cả hai kẻ trước mặt hắn sẽ “lưỡng bại câu thương”. Ba người Hồ Lệ Lệ đã đi rồi thì chỉ còn lại một mình hắn không chút kiêng kỵ, ngôi thu “ngư ông thủ lợi”.
Kim quang bắn ra bốn phía. Phù bảo từ từ trong tay của Kiều sư huynh dâng lên. Hai món trung phẩm pháp khí cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh bị hải xà đánh nát. Nhưng hải xà nhìn phụ bảo trước mặt trong ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ, thoáng lui về phía sau một chút.
Phù bảo đột nhiên phát ra một trận tia sáng chói mắt, hóa thành một đoản thương màu hoàng kim hướng hải xà đâm tới. Hải xà điên cuồng kêu xì xì. Lân phiên trên người đột nhiên nổi lên. Mỗi một cái xà lan to đến ba thốn.
Hải xà đối với đoản thương đang cấp tốc bay tới, há miệng cực rộng, độc dịch chủy thủ liên tiếp bay ra, hướng đoản thương đánh tới. Nhưng mà đoản thương lại xuyên qua độc dịch đụng bay chủy thủ. Quang mang trên thân thương chẳng qua là chỉ hơi mờ đi một chút mà thôi.
Đến lúc này cái lưỡi rắn thật dài từ miệng của hải xà bay ra, hóa thành một đoản kiểm ở mũi, phân ra làm ba chấu hướng đoản thương đánh tới.
“Đương” một cái cực to. Đoản thương cuối cùng bị đụng lệch qua một chút, đồng thời ánh sáng trên thân thương cũng ảm đạm hơn. Nhưng hải xà đã không kịp thi triển thủ đoạn nào khác để ngăn chặn đoản thương. Kim quang từ trên người hải xà xuyên qua, lập tức tạo ra một cái lỗ máu to lớn. Thân khu to lớn của hải xà bị đoản thương đánh bay đi. Thân rắn to lớn đập lên đất khiến đất đai rung động.
Máu tươi bắn tung tóe đầy cả mặt đất. Đoản thương lúc này chợt hóa thành phù bảo rơi trên mặt đất. Sử dụng bí thuật hao tận pháp lực, Kiều sư huynh ngồi bệt xuống đất không còn một chút lực khí nào. Lúc này dường như là lúc Lục Bình ngồi thu lợi, nhưng Lục Bình vẫn nằm như chết trên mặt đất, không dám động đậy chút nào.
Quả nhiên, đầu rắn hải xà từ từ ngóc dậy, từ cái lỗ to lớn máu vẫn không ngừng ứa máu. Phù bảo không hề đánh trúng vào thất thốn của hải xà. Mất đi năng lực phản kháng, Kiều sư huynh bị hải xà quật đuôi một cái, đập chết.
Hải xà quay đầu nhìn quanh chiến trường, sau đó xoay người hướng động phủ bỏ đi. Một động phủ mới vừa được phát hiện, chưa từng bị thăm dò, liền liên tiếp phát sinh “sinh tử đại chiến”. Phù bảo rơi trên mặt đất đã sớm bị hải xà thu đi.
Hiện tại Lục Bình chỉ còn chờ đợi hải xà tiến vào trong động phủ. Bản thân nhân cơ hội đó chạy đi. Còn về thu lợi từ những xác chết của tu sĩ, Lục Bình khẽ cắn răng để xem tình huống thế nào.
Chính đang hướng về động phủ bò tới, hải xà đột nhiên dừng lại. Ủng hữu trí tuệ, hải xà đột nhiên nghĩ tới ngày trước đó bản thân nó đã phát hiện hai nhóm người tiềm phục trong biển. Vậy người tìm phục trong biển hôm nay có tới hay không?!
Bị hải xà đột nhiên dừng lại khiến cho Lục Bình căng thăng, đột nhiên cảm giác một trận ớn lạnh chạy qua thân thể. “Không xong rồi! Bị phát hiện rồi” Lục Bình thầm mắng một tiếng.
Lúc này hải xà đã phát ra một tiếng rú rích giận dữ, hướng chỗ Lục Bình tàng thân, nhanh chóng bò tới.