Chap 28:
Nhìn Tuấn bước ra khỏi công ty..nó có lỗi…nó sai thật rồi…con người nó wá ích kỉ..đáng lẻ..nó ko nên gật đầu…cho Tuấn 1 cơ hội..để cậu ấy phải hi vọng ở nó…
Nó ko biết và cũng ko hiểu trại sao..trái tim nó..lại bướng bỉnh…1 người như Tuấn..sao nó ko yêu…nhưng việc tình cảm..nó ko ép uổng ai đc..ngay cả nó cũng nhận thấy…
Bước về bàn làm việc..nó ko màng gì cả…nó phải đính chính lại tình cảm..bản thân mình…nó nghĩ vậy..ko thể sai lầm hơn đc.?
Hắn đứng sau lưng nó..thấy mặt nó xanh và mắt đỏ lên..tò mò hắn hỏi.
“Em ko khỏe à?”-Hắn kề mặt vào má nó…tay choàng ôm eo nó.
“Ơ lỡ có người nhìn thấy thì sao?”-Nó cố gở bỏ vòng tay hắn ra..nhưng ko đc.
“Sao nào..anh đang hỏi em mà?”-Hắn thản nhiên đáp.
Nhìn hắn..nó ko thể nói bất cứ điều gì..nếu nói lúc này thì ko đúng lúc..cười gượng nó đáp.
“Em buồn anh đấy!”
“Tại sao?”-Hắn ngạc nhiên..suy đi ngẩm lại hắn ko làm gì wá đáng vs nó cả.
“Anh ko nghe lời em thăm ba!Vậy mà có người hứa…”-Nó nhấn mạnh câu từ ..
“Anh nói rồi mà..anh còn nhiều việc.”-Hắn bắt đầu khó chịu.
Thừa hiểu tính hắn..nó chỉ có thể im lặng..hắn ko thích ai nói nhiều..có lẻ kế hoạch của nó đành lùi lại vậy…dù sao cũng để hắn bình tâm lại..
..
Sau công việc nặng nề cả 2 đã về vs tổ ấm của mình…bước vào…hắn nằm phịch xuống ghế…nó thì ko hơn..nằm ngay trước cửa…cả 2 cứ thế cho hết 1 tiếng..
“Anh à…anh có thấy…”-Nó ngước mắt nhìn lên trần nhà.
“Anh cũng nghĩ vậy..”-Hắn bật ngồi dậy..
Thế là nó và hắn…lau mình xuống bếp..người thì nấu nước..người kia lấy mì…nhìn nhau cười…có lẻ bây giờ nó nên gạt bỏ 1 số điều…ko nghĩ đến …nó yêu hắn..ko thể chối cãi…
Hạnh phúc giữa nó và hắn chỉ mới tìm đc..nó đã hứa và tin rằng..mình sẽ ko để bất cứ điều gì ngăn cản tình yêu của nó…Mong rằng..đây là wuyết định ko sai lầm…
Nhón chân hôn lên má hắn..nó cười rạng rỡ…nụ cười của nó..là thuốc trị liệu tốt vs hắn..luôn bên hắn..wan tâm hắn..điều đó đã đủ.Hắn sợ..sợ cô độc…1 cuộc đời hắn chỉ nhờ tới làm việc..nhờ đến người tình…wá chán nản..
Hắn muốn kiếm 1 nữa của mình…hắn đã yêu nó..rất lâu rồi..hắn luôn mong chờ nó sẽ way về bên hắn..và sự chờ đợi của hắn ko bỏ công..tình yêu ơi mày mới tuyệt làm sao..như 1 bản giao hưởng…cũng như 1 bức tranh sắc màu.
Hắn nhớ lại khi hắn và nó..1 mối tình mà hắn phút chốc đánh mất…lời hắn vẫn chưa nói..tâm trạng hắn ko thể giải bày..nhưng có thể là nó đã biết rồi…
..
RING RING..!!!
Chạy lại bắt máy..nó như nghẹn họng..nhìn hắn..nó ko nói thành lời…là tin từ bệnh viện…hắn sẽ ra sao khi biết…
“Ai gọi vậy?”-Hắn bưng tô mỳ lên bàn đưa mắt nhìn nó.
“…là từ bệnh…viện..”-Mắt nó rưng rưng nhìn hắn
Hắn chạy lại..cầm điện thoại trên tay..như muốn ngất..hắn hay tin ba hắn đang trong tình trạng nguy hiểm…do ông bị lên cơn đau tim bất chợt…
Chạy trên xe..hắn lao nhanh..1 tay cầm lái..tay kia hắn gát lên trán..làm sao đây?đáng lẽ hắn nên đến thăm ba hắn…thường xuyên..hắn vô trách nhiệm wá.Hắn tự trách bản thân..hắn muốn 1 cuộc sống bình dị..cũng khó vậy sao?
Nó rất sợ…hắn đã vượt wa bao cây đèn đỏ…nó cũng rất lo..cho ba hắn…đáng lẽ..nó nên cứng rắng hơn vs hắn…nó vô tâm wá…bây giờ trong nó là sự trách cứ…mong rằng ba hắn sẽ ko sao..sẽ như vậy…nhất định phải thế.
…
Gặp ông wản gia..nó chạy lại hỏi tình hình…hắn chỉ đứng im..luôn như vậy..nhưng hắn luôn là người lo lắng nhất…
“Ông chủ..vẫn cứ hôn mê…nhưng đến vừa mới đây..nhịp tim tăng nhanh..nên..”-Ông wản gia khào giọng nói…
“Tại sao lại lên cơn đau tim chứ..chẳng phải nói ổn rồi sao”-Hắn wát lớn.
“Thật ra ông chủ bị bệnh rất nặng…ông luôn cố giấu…cậu..”
“Các người hay nhỉ…wa mặt tôi sao?”-Hắn nạt
“Đc rồi anh ..ko ai..muốn mọi chuyện như thế này!”-Nó ôm hắn..2 tay nhẹ nhàng xoa sau lưng …hắn thật sự đã rơi vào hỗn loạn..
Tiếng bác sĩ chen ngang …cắt đứt bầu ko khí nặng nề..”Ai là thân nhân của ông Trịnh Phát”
“Là tôi?”-Hắn lạnh nhạt đáp.
“Xin mời anh đi theo tôi?”
…
“Mời anh ngồi”
Ko đáp hắn bắt chéo chân ngồi 1 cách sang trọng..luôn điềm tỉnh và tự mãn,hắn lắng nghe ông bác sĩ nói..
“Ba anh cần được mổ tim…”
“Cứ việc thực hiện..chỉ cần ông ta sống là đc”
“Chúng tôi có thể mổ ..nhưng lượng máu ở bệnh viện đã hết..máu của ông nhà lại là loại máu hiếm..tôi…”
“Vậy thì lấy máu tôi đây?”-Hắn nắm áo bác sĩ..dằng giọng nói..
“Chúng tôi phải đi xét nghiệm..xem anh có phù hợp ko đã…có nhiều trường hợp..”
“Vậy các người để ông ta chết à?”
“…Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức..bây giờ xin anh hãy kí đơn cho phép chúng tôi mổ và xét nghiệm..”-Ông bác sĩ mồ hôi chảy ướt trán..nhìn nó ông ta tỏ vẻ sợ…
..
Bước ra ngoài..hắn thất thần…nó cảm thấy..có gì đó ko ổn…dù đã cố hỏi..nhưng hắn vẫn ko nói 1 lời..hắn tựa vai nó…cảm thấy trống wa..may mắn thay hắn còn có nó…nếu ko hắn sẽ sụp đổ mất..
..Thiếp đi hắn như gục ngã…vuốt tay lên tóc hắn…nó như thêm 1 chút sức mạnh…cho hắn vững vàng…
Nhìn chung wanh nó thấy rất nhiều cảnh…gia đình chia li,nhìn họ..nó thầm cảm ơn trời..vì nó hạnh phúc hơn họ…1 cậu bé..chịu nhiều điều như hắn..nó thấy khâm phục..vuốt tay lên hàng lông mi..nó cười nhạt.
“Thưa anh Trịnh Khải Vân là ai ạ?”
Nhìn hắn ngủ..nó ko đánh thức hắn dậy..khá tò mò vs tờ giấy cầm trên tay..nó đã nhờ cô y tá nói lại mọi sự việc..và 1 cái kết ko ai muốn..hắn ko hợp vs máu của ba hắn…
Nếu như ông chết đi..hắn sẽ đau lắm..nhìn hắn..nó ko thể cứ là kẻ đứng nhìn..nó yêu hắn..và yêu là phải biết cho đi…
“Tôi muốn đc đi xét nghiệm..chị hãy làm thủ tục giúp tôi nhé”
“Ơ..nhưng..”
“Ko sao đâu ạ..anh ấy là chồng tôi.”
Bước vào giang phòng..nó nằm trên chiếc giường trắng xóa…nó mừng rở khi biết máu nó có thể sử dụng cho ca mổ này…nhắm mắt lại..nó lại như trở về con bé lí lắc…nhưng gặp hắn..nó đã biến đổi…
Hình ảnh mờ nhòa vs nó..vì số máu lấy đi khá lớn..nó sẽ phải tự vượt wa…tiếng nói của những bác sĩ nó nghe xa dần…mắt nó nặng wá..ko thể mở lên…
…
Tĩnh lại..hắn ko thấy nó..way đầu đi kiếm nó…có gì đó ko ổn..hắn chạy nhanh hơn..bước chân hắn khựng lại khi nhìn thấy nó..sao nó trông yếu thế này..bước đi của nó..ko còn vững…
“Anh..à!”-Nụ cười gượng lên…nó huơ ta chào hắn…Mệt mỏi..nó đã cố gắng đến bên hắn nhưng sao cơ thể nó ko theo chủ..nó ngất đi..trước mặt hắn.