Chap 44:
“Này say rồi nói gì thế?”-Hắn vờ như ko biết…thật sự hắn nhận ra cái tình cảm của Tuấn wa cử chỉ khi kéo L.Đan về…
Đàn ông là thế…ko yêu thì thôi…nếu yêu rồi..thì cũng chung thủy ra phếch…
“….Cô ấy đã hiểu lầm tôi…tại sao lúc đó…tôi ko nói gì thế….tại sao!!!”-Tuấn loạng choạng..ôm đầu…người co rúm…
“…Làm gì vậy…cậu có phải con trai ko..đứng lên…”-Hắn wát…hắn wát cho sự ngu xuẩn của Tuấn…yêu thì nói yêu….sao phải né…
“Dễ lắm sao….nếu…dễ như thế thì cậu…cậu đâu để K.Uyên phải bán tính bán nghi cho tình cảm của cả 2…”-Tuấn đứng lên..khập khiển nhìn hắn nói móc…
“…”-Tuấn nói móc..nhưng nói đúng…cậu ta nói ko sai…hắn chưa hề nói yêu nó…dù có thì chỉ thì thầm khi nó ngủ…Nhưng yêu đâu cần nói ra….chỉ cần biểu hiện thôi…sai rồi..sai cho cái tình yêu wá mức logic…
Nói trắng ra..hắn và Tuấn là 2 tên ngu ngốc nhất thế gian này…hắn thì wá tự cao…còn Tuấn thì wá là vụn về trong tình yêu..cả 2 đều có 1 cái tật xấu..1 tật xâu ko gở gạt đc….
Tuấn say mềm…miệng nói lung tung….hắn bây giờ luôn muốn gặp nó..kiếm ra nó…nhưng ở đâu…ở đâu…hắn bắt đầu nhận ra 1 nơi mà hắn chưa đến..vì wá lo lắng..hắn đã wên đến nơi đó….
Hắn nhấc Tuấn theo..vì sợ cậu bạn nghĩ wển..nếu Tuấn ko say thì hắn sẽ mặt..nhưng bây giờ thì khác…Tuấn là 1 thằng…luôn khiến mọi điều bất ngờ…
Lao xe nhanh thật nhanh…hắn đến khu bờ sông gần trường…hắn chạy vòng kiếm nó…đây rồi..bóng dáng nó mập mờ xuất hiện…người hắn yêu…
Ngừng gấp xe..hắn nhìn nó chăm chăm…nó thì sao ư?Mắt nó buồn nhìn hắn..nó sợ…sợ hắn sẽ trách nó…trách sao ko gọi hắn…trách sao lại 1 mình đi..trách…sao lại tạo ra 1 lỗi lầm…
Nó như muốn rớt dòng nước mắt..nhưng no đã bị chặn lại…hắn từ lúc nào…áp sát bàn tay vào má nó..vào mắt nó…hắn nhìn nó…hôn nó…hôn trán….hôn mắt nó…má nó..và môi nó…
Nó kinh ngạc trước hành động hắn…nó lên tiếng…
“Em…em nhớ ra hết rồi…….!!”-Way mặt đi…nó né đi ánh mắt nhìn thấu tâm can của hắn.
“Sao…em đã nhớ ra rồi sao?”
“Ừm…”
“…Tốt wá…”-Hắn cười nhìn nó…
“…Và cả…chuyện em đã gây…ra!”-Nó rưng rưng nước mắt…nó ko biết sao…lại khóc nữa..
“…”-Hắn biết nó đang nói đến cái gì…hắn hiểu ra…điều mà nó muốn nói…điều khiến nó phải bỏ trốn như vậy..Ôm chầm lấy nó hắn như 1 tên ngố bày tỏ tình cảm…
“Anh ko giận đâu…vì thật ra…Tuấn ko làm gì em cả…tên đó chỉ giở trò thôi……”
“…Vậy..”-Nó tròn mắt nhìn hắn….
“Và…em đừng rời xa anh như vậy nữa….anh…s..ợ…lắ…m”
“Hả?”
“….Hả gì…?”
“À…ko!!”-Nó cười nhẹ nhìn hắn…nó ôm chầm lấy hắn..2 tay siết vào vai hắn…nó hạnh phúc…bao khuất mắt dần đc phơi bày…
Nó như toại nguyện cho cái kết này..vậy mà nó cứ ngỡ…mọi chuyện sẽ theo cái ngỏ cụt…nó wá hoang tưởng rồi…nhưng như thế nó sẽ ko hết giận Tuấn…vì trò đùa này..1 trò đùa wá là đáng sợ…
Nó liền nghĩ đến..nếu lỡ lúc đó…nó và Tuấn….thì sao nhỉ..hắn có tha thứ cho nó…nó lạnh người…ôm ghì hắn..như sợ mất 1 thứ wí báu..nó ko dám nghĩ tiếp..nó chỉ dám hình dung thôi!!!
“Anh…”
“…Sao nào?”
“Anh…yêu em!!”-Hắn làm đc rồi..hắn đã làm đc..làm đc…ko phải hắn muốn chứng tỏ mình là 1 thằng con trai tốt..ko phải hắn wá tự cao…hắn ko cần người ta nhận xét mình ra sao..và hắn ko màng…biện luận..
Hắn cần nó hiểu..là..nó ko 1 mình…nó luôn có hắn..và tình yêu..luôn..luôn có sự tha thứ…Áp sát mặt nó vào người hắn cảm nhận đc hơi thở của nó..nhẹ nhàng..nhưng lại tha thiết wá….bao chông gai..cuối cùng…nó và hắn đã đến đc vs nhau…
Ko phải là điểm dừng…mà là sự khởi đầu cho tình yêu…và cũng là kết thúc ọi khuất mắt…kết thúc…1 tình yêu wái lạ và kì dị….
“Ơ..nhưng mà…sao Tuấn lại ở đây..”
“À….”
Hạnh phúc như dừng lại..khi sự xuất hiện của Tuấn…1 chàng toát lên vẻ kiêu sa..đang thân tàn…ngồi trên xe…miệng lép nhép…tóc rối..áo thì..ko cần nói tới..