“con trở về quân ngủ, ngay ngày mai!”
Anh quả quyết nói mà không cần biết đúng sai! Hiếm khi trở về nhà, nhưng đây còn là “nhà” mà anh muốn trở về nữa hay không?
Chị anh – Hà Châu Tiên năm nay 35 tuổi, kết hôn gần 10 năm nhưng chưa hề được về lại Thượng Hải kể từ ngày đó.
Ngày chị anh lên xe hoa, anh còn đang chiến đấu ở phía Bắc, và cho dù không có trận chiến ấy đi chăng nữa, anh cũng chẳng muốn trở về để nhìn thấy chị mình “bị” gả đi như vậy.
Tất cả đều là sự sắp đặt nặng nề của “hôn nhân chính trị” gây ra.
Nó như quả bom nổ chậm, từ từ giết chết đi một con người còn hơn là việc uống thuốc độc tự sát.
“quân khu đang trong thời gian di chuyển, con không được phép rời đi!”
“chuyện này thì sao chứ? hệ trọng hơn việc ở đây sao?”
“con có nghĩ đến việc một mình đi đến quân di chuyển sẽ làm cho gián điệp nghi ngờ không? Con bình tĩnh lại đi!”
Đúng vậy, đội quân đang di chuyển đến căn cứ, không thể nào cắt ngang họ lại.
Nếu không thì máu đẫm con sông lớn ngoài kia cũng không hết.
Nhưng nếu cứ đứng vững ở đây thì, chẳng khác nào tiếp tay cho “giặc”.
Lúc này, có một cô gái xinh xắn bước đến, nở nụ cười và lời chào ngọt ngào.
“con chào viện trưởng và phu nhân”
Cô cuối người, môi vẫn nở nụ cười dịu dàng.
Sự hiện diện của cô đã phá đi không khí đang nóng bức lúc nãy.
Khi ngẫng đầu lên, cô bất chợt nhận ra người thanh niên này hôm trước.
Đây chẵng phải là….!
“anh là…”
“tôi là Hà Nhiêm Ấn, chào cô”
Vẻ ngoài lịch thiệp, thận trọng và uy phong.
Chính nó “hút hồn” cô một lần nữa khi đứng đối diện với anh.
Cô không nghĩ mình sẽ là cô gái may mắn gặp lại “ý trung nhân” của mình thêm một lần nào nữa.
Nói như thế nào mới đủ ý? Phải là…yêu ngay từ ánh nhìn đầu tiên gặp gỡ.
Từ sau việc đó trở đi, mỗi ngày tâm trí cô ngoài việc học “cầm – kỳ – thi – họa” ra thì luôn nhớ đến “vị tiên sinh” kia.
Ngày hôm nay, đứng trước nhiều người, cô như muốn vỡ òa ra khi biết mình không còn cơ hội gặp lại “người ấy” vì “vị hôn phu tương lai” là người khác, người mà cha cô đã đính ước.
Niềm tin mãnh liệt về duyên phận đã kéo cô trở lại khi biết Hà Nhiêm Ấn là người đang đứng trước mặt mình, và cũng là người đã gây bao thương nhớ cho cô.
“hai con đã gặp nhau sao?” – ông có vẻ hài lòng.
“trước đây con và…Nhiêm Ấn có gặp nhau một lần”
Cô e thẹn, ngại ngùng nói những câu từ trở nên lắp bắp, nhưng lại có phần rất đáng yêu.
Ở một diễn biến khác,
“thưa ngài, hiện tại cô ấy đang ở trong nhà họ Hà, nghe đâu có buổi tiệc nào đó đang diễn ra để chuẩn bị cho hôn sự của con trai Hà Ưng” – một thuộc hạ về báo cáo tình hình.
Đôi tay đang lau chùi những món đồ cổ quý giá liền dừng lại đột ngột.
Người đàn ông này không nghĩ đến việc như tên truyền tin đang nói.
“có chuyện vậy sao?”
“đúng vậy thưa ngài, cô ấy suýt chút nữa đã làm lộ thân phận trước Hà Nhiêm Ấn rồi, thật may là nhanh trí, nếu không thì…”
Ông đặt chiếc bình cổ xuống bàn, lau tay sạch sẽ rồi lại lên ghế sofa ngồi chễm chệ.
“việc này xem ra hấp dẫn đó chứ!” – nhấp chút trà – “còn việc gì nữa không?”
“nghe đâu Hà Nhiêm Ấn không chấp nhận việc kết hôn cùng con gái Từ Út Phỉ, có một cuộc cãi vả khá lớn, nhưng vì không gian lúc đó quá ồn ào nên…không nghe thấy họ nói gì”
“Ồ, vậy sao?” – tay xoay xoay chiếc nhẫn đang đeo trên tay – “cô bé vẫn còn ở đó chứ?”
“thưa…còn, có việc gì sao, thưa…ngài?”
Ông đứng dậy, giao nhiệm vụ cho tên tình báo truyền đến tai để tiếp tục làm nhiệm vụ.
Hà gia,
Sau khi nhận được nhiệm vụ, tuy có phần hao túng nhưng Trương Lệ Tường vẫn giữ sự kiên định của mình, liền xuất hiện trước mặt mọi người.
“chào viện trưởng và phu nhân, thiếu gia và tiểu thư”
Tiếp đến cô dùng hành động tỉ mĩ của mình để ra ám hiệu về phía Hà Nhiêm Ấn.
Biết được cô ấy có việc muốn nói với mình, Hà Nhiêm Ấn xin phép để ra ngoài.
“ý cô là?”
“đúng vậy, chẳng phải anh không muốn kết hôn sao?”
“tôi không muốn kết hôn, chứ không hề có ý lập thê thiếp thêm! Có lẽ cô nhầm người rồi”
“khoan đã!” – cô lặng im một hồi lâu rồi nói – “anh từ chối việc biết thông tin của Cơ Trinh, Tiền Độ Chư và Na Trát và một vài người nữa sao?”
Ngay cả những việc này mà cô ấy cũng biết sao? Người bình thường làm sao nắm được những điều này?
“cô?”
“tôi chỉ muốn giúp anh thôi.
Dù sao thì…cùng nhau vạch trần các thế lực đứng sau cũng là điều thú vị mà! Tôi không lo thì thôi, anh cần gì phải đoái hoài đến?”
“tôi không muốn lấy đi bất kỳ hạnh phúc của ai! tôi không vì việc này mà làm tổn hại đến cô đâu!”
“à…vậy là anh không muốn điều tra về việc các phe chia nhau, giữa Nhật và bọn phản quốc à? Nghe nói đâu còn có thêm một tổ chức nữa…có lẽ anh biết đấy chứ!”
“cô Trương à, thật ra cô là ai?”
“tôi?” – cười bật hơi – “tôi chỉ là một cô gái hát ở phòng trà, những bậc trung lưu nào mà tôi không gặp qua…Anh hiểu ý tôi chứ?” – cô tiến lại gần hơn – “một đổi một, tôi sẽ không như viện trưởng làm những chuyện phá đi hạnh phúc của con cái mình đâu.
Vả lại, nếu gả vào làm vợ bé thì…anh cũng chẳng lo tôi lấy tài sản của anh làm gì!”
“cô muốn đổi thứ gì?”
“tôi muốn cùng đại nguyên soái đây phá vụ án của cha mình! Chỉ có anh mới cùng tôi làm được việc này!”
“tại sao?”
“với uy quyền của anh, tôi mới có thể đứng sau để đi vào những nơi của bọn phản quốc hà hiếp dân còn hơn những kẻ nắm thế lực” – chạm tay vào ngực Hà Nhiêm Ấn – “tôi muốn cùng anh giải quyết tất cả những khuất mắt đằng sau cái chết của cha tôi, những kẻ đứng sau phải từng người, từng người trả giá với việc đã làm”.