Đằng xa, có người đã bắt gặp 2 người đang nói chuyện và ở cùng nhau tại một địa điểm, liền về báo cáo lại.
“cái gì chứ? Trương Lệ Tường nghĩ mình là ai? Chỉ là một con đào không đáng 1 xu mà dám đeo chân hạc à?”
Từ Lộ Hà đang ngồi đánh đàn liền đập mạnh xuống các phím, tức giận nói mà không chần chừ.
Tuy cô đã nghe phong phanh chuyện hai người bọn họ có vẻ như thân mật, nhưng chưa đến mức ngày nào cũng xuất hiện cạnh nhau như thế.
“tiểu thư….”
“còn chuyện gì? Nói nhanh đi, cần chi ấp úng!”
Tên giúp việc đi đến rón rén, cố không phát ra tiếng động, nói nhỏ với cô.
“đêm hôm trước có người thấy Hà thiếu gia đưa cô Trương về nhà của ngài ấy”
Như châm thêm lửa cháy to, Từ Lộ Hà đứng thẳng người dậy, đóng mạnh đồ che phím đàn một cách thô bạo.
Cô bước thẳng ra ngoài vườn, hét to lên.
“quá đáng mà!”
“có chuyện gì sao?” – ông Từ bất ngờ xuất hiện, thấy cô có biểu hiện thất thường, liền đi đến.
“cha…cha phải làm chủ cho con”
“có bao giờ con ngừng gây thêm chuyện không? Nói đi, là ai dám bắt nạt con”
Ông Từ vốn cưng chiều cô hết mực, nắm được điểm đó, Từ Lộ Hà luôn luôn tranh thủ thời cơ để nũng nịu với cha mình.
“là Trương Lệ Tường…”
“lại là cô ta sao? Trương Lệ Tường làm gì con?”
Lộ Hà làm vẻ mặt u buồn, đôi mắt như sắp khóc nhìn lấy ông.
“chị ấy luôn ở cạnh Hà Nhiêm Ấn, cha nhìn xem, dù con có là vợ cả đi chăng nữa thì…thì….”
“con nhất định sẽ hơn cái tên Trương Lệ Tường đó.” – ông khẳng khái an ủi con gái cưng – “chúng ta và nhà họ Hà có mối liên kết thâm tình, không thể dễ dàng gì trong xã hội này có được, nên nhất định họ sẽ có cái nhìn khác về con”
Thấy cô im lặng cùng với nét mặt không chút nào vui lên được, ông tiếp lời.
“cha có ý này rất hay, để xem Hà Nhiêm Ấn sẽ trọng ai hơn!”
“ý gì vậy cha?”
Sau một hồi giải thích, chỉ bảo cặn kẽ, cô có vẻ như không xem đó là ý kiến hay, nhưng thấy cha mình tâm đắc, cô chậc lưỡi rồi nói.
“con thấy không ổn tý nào, cha nghĩ đó là cách tốt?”
“đương nhiên! Con gái cưng của Từ Út Phỉ này muốn là phải có cho bằng được, huống hồ gì chỉ có việc cỏn con từ cái tên Trương Lệ Tường làm cản đường cha con mình”
Hình dung ra kế hoạch hoàn hảo cha cô sắp đặt ra, ngẫm đi ngẫm lại, cô cảm thấy đó cũng không hẳn là ý tưởng tồi.
Để xem, Trương Lệ Tường có bị bẻ mặt vì chuyện này hay không.
“cha là số một trong lòng con”
*************
Ngày hôm sau
Trong trang phục: mũ quân đội có quốc huy ở giữa, vành tròn; trên hai cánh vai có bậc hàm đỏ, huy hiệu ở phía dưới góc trái ngực; một dây da dài bắt chéo từ phải sang trái trên áo….!
Anh xuất hiện như một nhân vật quan trọng, khiến ai nấy đều trầm trò ca ngợi.
Vì đây mang tính bảo mật quốc gia, những người có liên quan mới được vào, còn lại nếu xâm phạm vào nơi cấm, sẽ bị áp dụng hình phạt theo luật.
Lệ Túc, Lục Cầm Tiêu, Cơ Châu Kiệt cũng vừa đến nơi.
Mỗi người đều ăn vận như nhau trừ quân hàm trên vai.
Hà Nhiêm Ấn ngồi chính giữa, những người còn lại ngồi từ phải qua hoặc từ trái qua đều được.
Trống điểm 9 giờ sáng, đồng loạt các quân nhân được xét phải tập trung thành nhiều hàng để kiểm duyệt.
Trước khi anh về lại Thượng Hải, cuộc kiểm tra sức khỏe cùng những thứ trang bị tốt nhất của một quân nhân đều đã hoàn tất.
Lục Cầm Tiêu có nhiệm vụ đọc tên từng người lên theo thứ tự.
Mục sau là Cơ Châu Kiệt – người đảm nhiệm vai trò kiểm tra sức chịu đựng cũng như độ dẻo dai của từng người.
Nếu qua được hai khâu trên, những người đó sẽ được cấp những thứ của một quân nhân mới theo đúng quy định.
Để đảm bảo đây là ý chí tự nguyện, Lệ Túc sẽ đưa ra mẫu giấy, khi quân nhân mới ký xác nhận vào, thời gian họ ở cạnh gia đình sẽ rất ít hoặc dường như không có.
Trong quá trình diễn ra với hàng ngàn quân, mọi khâu đều phải kĩ càng nhờ có sự giúp sức của các cảnh sát viên.
Ân Huy cũng có mặt để điều phối hoạt động diễn ra an toàn, không bị bại lộ sơ hỡ hay có gián điệp trà trộn vào đây.
Bỗng nhiên khi vừa nhận được tình báo từ trụ sở, vẻ mặt Ân Huy tối sầm lại, nhìn thoáng thấy Hà Nhiêm Ấn đang quan sát hoạt động công tác, nửa muốn nói nửa lại không, nhưng vì đây là chuyện cấp bách, không nói không được!
“Hà Nhiêm Ấn!”
Ân Huy cố gắng bình thản nhất có thể, tránh gây sự chú ý từ bên ngoài.
“cậu lại ồn ào nữa.” – vẫn chăm chú xem danh sách các quân nhân.
“chuyện này rất quan trọng.
Cậu phải lắng nghe cho rõ đây.” – anh nhìn xung quanh rồi cúi đầu thì thầm – “4 tên đó vừa bị ám sát, chết hết rồi!”
Quá bất ngờ, Hà Nhiêm Ấn như không tin vào tai mình đang nghe thấy điều gì.
Hôm qua họ vẫn còn đó mà? Nay lại…chắc chắn là có người đã trình báo lại.
Đúng như những lời hôm qua Trương Lệ Tường có nói “có kẻ đang theo dõi ngay tại trụ sở”.
“bao lâu rồi?” – giọng nói vẫn giữ được bình tĩnh.
“hơn 1 giờ trước, tức là khi buổi lễ nạp quân vừa bắt đầu”
“yêu cầu các cảnh sát viên ở trụ sở không được rời khỏi đó, tập hợp những cảnh sát viên khác ở một nơi, tránh làm ảnh hưởng đến mọi người.”
“tại sao phải tập hợp cảnh sát viên?”
“nhất cử nhất động đều phải cẩn thận!”
Hà Nhiêm Ấn rời khỏi vị trí ban đầu, bước thẳng ra xe để đi về trụ sở cảnh sát, xem ra hung thủ muốn bịt đầu mối đây mà! Chỉ tại anh quá xem thường hành tung của bọn chúng nên mới xảy ra cớ sự này.
Nếu anh tin lời của Trương Lệ Tường cảnh giác hôm qua thì chuyện đã khác.
Nhưng người muốn giết họ là ai chứ? Rõ là hôm qua trong phòng giam chỉ có vài người…..