Đàn ông ở cái thị trấn này nghe nói ít nhiều gì cũng mê đắm cô gái đang ngồi đối diện anh.
Nghe loáng thoáng xung quanh hôm nay là bữa cuối cô hát trong tuần.
Nốt nhạc cuối cùng được đánh trên dương cầm, vừa lúc đó cô bước xuống cánh gà để trả sân khấu lại cho người tiếp theo.
Hành động cô từ tốn, nhu mì, thần thái toát nên vẻ đẹp riêng biệt rất khác với những người còn lại.
Một người đàn ông say rượu quá khích đã tiến đến gần cô, mùi hơi men lan tỏa khắp cả người hắn, chưa hết, hắn còn phả ra những lời nói chẳng khác gì tên lưu manh.
“này cô em, đêm nay đi cùng anh đi, có được không? Dù sao em cũng hết đêm diễn rồi?”
Mặt ông ngà ngà say, dáng đứng còn không vững nhưng hành động này quả là không thể chấp nhận được.
Cô lơ đi, cứ bước thẳng vào cánh gà, để tai những lời dơ bẩn vừa rồi của đám đàn ông nhơ nhếch.
Nhìn anh có vẻ đắt ý, lần đầu tiên trong cuộc đời anh lại được chứng kiến cảnh “mèo chê mỡ”, nói cách khác, những cô ca sĩ phòng trà nào mà không thích “cặp” với đại gia hay những địa chủ có tiếng để có cuộc sống sung túc?
Hay là…đợi hết ánh nhìn về mình rồi từ từ hẳn đồng ý sau? Xem ra, anh phải nhẫn nại ở lại xem màn kịch hay này.
Mọi người không dám cản ông chủ Tiền lại.
Một phần vì ông là người giàu có nhất nhì của thị trấn, ngoài ra nghe nói ông còn bao luôn cả cảnh sát nơi đây sau những phi vụ thương lái làm ăn trót lọt của mình.
Nhắc đến “ông chủ Tiền”, mọi người sẽ nhớ ngay đến cái người tính tới thời điểm này đã ngoài 50, nhưng số thê thiếp trong nhà lại mỗi ngày một tăng lên, đâu đó lên cả 8 người vợ.
Chẳng lẽ, hôm nay ông định “nạp” thê nữa sao? Cái quái quỷ này mà ông cũng có thể nghĩ ra được à?
“này em, chúng ta đi với nhau một đêm thôi có mất mát gì đâu? Vả lại em còn được hưởng phần lợi, tội tình gì em không đi?”
Sự giành co đôi bên bắt đầu xuất hiện.
Ánh mắt của cô nhìn thẳng vào người ông.
Cái này đúng nghĩa là “khi đàn bà nổi cơn thịnh nộ”.
“ông chủ Tiền, xin hãy giữ lòng tự trọng” – giọng nói nhẹ nhàng cô cất lên.
Anh vẫn ngồi đó, hai tay đan vào nhau, ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo.
Xem ra, Trương Lệ Tường không phải là cô gái yếu đuối như anh nghĩ.
“được rồi, nếu em ngại thì….”
Ông đang định vòng tay qua eo cô, nào ngờ lại bị chặn đứng giữa chừng.
Một bàn tay bẻ ngược lại, ấn thật mạnh xuống.
Mọi người có chút ngưỡng mộ.
Ngoài người này ra thì hầu như ít ai đến gần được cô ca sĩ “đắt giá” này.
Thỉnh thoãng, mọi người còn truyền tay nhau, Trương Lệ Tường sắp trở thành đại thiếu phu nhân nhà họ Cơ vì người giải vây cho cô vừa rồi là Cơ Hoàng Tuấn – thiếu gia của xưởng dệt may nổi tiếng “Cơ Gia”, không ai chưa từng nghe qua cái tên này.
“em có sao không?”
Giọng nói ân cần nhìn cô nhưng vẫn giữ khoảng cách, không quá thân mật đúng theo quy cũ.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
May mà anh đến kịp nếu không thì…không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
“chúng ta về thôi.”
Cả hai người từ từ đi mất để anh ngồi thần người ra.
“Bọn họ là người yêu nhau sao?”, “Cơ Hoàng Tuấn là con của Cơ Trinh – người đang bị nội nghi là gián điệp cho Mỹ?”, “Trương Lệ Tường rõ là có thể giải quyết được tình huống trên nhưng lại không làm vậy?”
Những câu hỏi bất chợt xuất hiện trong suy nghĩ của anh.
Bất giác, anh đứng lên và đi ra ngoài.
Buổi tối ở Thượng Hải thật sự rất đẹp, khung cảnh hữu tình khiến người khác si tình đắm say.
Một con người cứng cỏi, không ngại bất kể thứ gì như anh thì làm sao nếm được vị ngọt của “say đắm” một người là như thế nào? Có người đùa rằng, Hà Nhiêm Ấn chỉ lấy súng làm bạn, chiến trường làm người yêu và giặc là mùi hương quen thuộc mà thôi.
Nói vậy thì nghe có vẻ hơi phi lý nhưng lại rất hợp lý.
Có bao giờ trong chiến khu anh tiếp xúc với một ai đâu? Kể từ ngày mà mẹ mất vì bị giặc xả súng hàng loạt, trong người anh chưa bao giờ thôi nung nấu một quyết tâm phải giành lại tất cả cho đất nước.
Đang bất động vài giây vì choáng ngợp với khung cảnh, anh thấy “đôi tình nhân” ấy đi cùng nhau ra, nhưng hình như có chút trục trặc gì đó, Cơ Hoàng Tuấn phải đi vào bên trong, chỉ còn duy nhất mình cô đứng ở đó.
Dáng người cô thướt tha, mảnh mai đứng dưới ánh đèn đường, tấm vải che mặc dù có che cả khuôn mặt cô nhưng sự mỹ miều ấy vẫn không mất đi.
Mái tóc cô là một điển hình cho cái đẹp, đen láy và dài ngang eo.
Mùi hương lavender này tỏa ra từ người cô cho thấy cô là một người “trong yếu đuối lại có mạnh mẽ”!
Đứng cách xa nhau vài bước nhưng hầu như cô không hề xoay người lại nhìn xem sau mình là ai.
Cô không có chút cảnh giác với mọi thứ.
Chẳng lẽ, cô ca sĩ nào cũng như cô?
Thời tiết tháng này ngoài lạnh thấu xương ra thì gió là một trong những thứ khiến mọi người ngán ngẩm khi ra đường.
Tấm vải che mặt bất ngờ bay khỏi mặt cô, làm cho khuôn mặt xinh đẹp ấy lột trần giữa màn đêm.
“của cô?”
Anh không lãng mạn, chẳng nhẹ nhàng nhặt tấm vải đó rồi đi đến gần cô.
Xem ra, ở cự ly gần thì cô còn toát lên vẻ đẹp ngút ngàn hơn nữa, đàn ông khác có vẻ sẽ thao túng trước cô, nhưng riêng anh thì không.
Trương Lệ Tường nhìn anh, cái nhìn đầu tiên về một người xa lạ không quen biết.
“cám ơn anh” – cô từ từ đưa tay ra lấy lại tấm vải đó.
Hành động không chút vội vàng của cô khi muốn lấy lại tấm vải che mặt là một dấu chấm hỏi lớn.Cô không muốn mọi người nhìn mình bằng cách che đi khuôn mặt lại, nhưng đến khi mất đi tấm vải che mặt lại không hề nao núng?
Chắc là do công việc ở quân đội khiến anh suy nghĩ quá nhiều rồi.
Giờ anh mới nhận ra, ở gần cô cảm giác như….anh rất bình yên thì phải? Mọi suy nghĩ tiêu cực đều biến mất chỉ trong vài nốt nhạc.
“đây”
Một giai nhân bước ra nói với cô
“cô Tường, thiếu gia đã chuẩn bị xe cho cô về, xe sẽ đến ngay, cô chờ thêm một lát”
“được”
Cô cũng kiệm lời không kém gì anh.
Quả thật, anh không biết còn thể loại phụ nữ cũng lạnh lùng không thua kém gì mình..