Chàng Quân Nhân Và Nàng Ca Sĩ

Chương 33: Hành Động 2



Xem ra, Hà gia quả là phải vào mới có thể tận mắt chứng kiến được sự hoành tráng và đồ sộ ra sao.

Lúc trước, khi cô “ở nhờ” một đêm, chưa tận mắt chiêm ngưỡng hết sự tráng lệ ở nơi này.

Đến khi đường đường làm “dâu” thì không khỏi trầm trồ.

Khoảng sân trước rộng đến nỗi có thể để thêm 10 chiếc xe vào đây, cổng rào chắc chắn, ngoài ra còn có vệ sĩ đứng canh bên ngoài.

Cây xanh làm chủ đạo cho lối đi từ cổng vào sảnh chính, kiến trúc Pháp cổ điển lấy tông trầm làm chủ đạo nhưng vẫn giữ cảm giác thoải mái và yên nhiên cho ngôi biệt thự.

Do có truyền thống đi theo chủ nghĩa cách mạng nên bên các vách tường hầu hết là huân chương, tranh ảnh trừu tượng về kháng chiến, cũng như những thành tích mà Hà gia đã gây dựng nên.

Cô lướt nhìn sơ qua, cảm thấy thật nực cười khi nhìn thấy bằng khen của Hà Ưng “nêu cao đức tính bảo vệ hòa bình”.

Nếu đúng là như vậy thì tại sao cha cô bây giờ mồ đã xanh?
Các phòng được thiết kế theo phong cách riêng, và các dãy nhà được rẽ lối khác nhau.

Đây có thể là phong thủy của mỗi thời kì mà Hà gia đã trải qua.

Biệt thự không thể đếm được bao nhiêu phòng, nhìn chung thì nó có đến 3 tầng theo 2 lối, mỗi lối có đường đến mỗi tầng khác nhau.

Sảnh chính là nơi mà ai nhìn vào cũng hình dung ra nó to lớn và thu hút ánh nhìn đến nhường nào: những chạm khắc tỉ mỉ, những bóng đèn vintage, mùi tinh dầu lavender…tất cả khiến cho cô như lạc vào thế giới cổ tích.

Cô đến phòng của mình, đây là căn phòng không như căn phòng lần trước cô ở.

Nó dường như được tu sửa lại để thích hợp với cô thì phải? Nơi này khá thoáng, xung quanh đều trang trí theo tông trắng và hồng, những kiểu dáng từ chiếc giường, tủ đều phù hợp với sở thích của cô.

Ngay cả cây đàn piano cũng được đặt vào một góc thư giãn.

“cô làm gì?”
Hà Nhiêm Ấn đột nhiên lên tiếng khi Từ Lộ Hà có ý định bước vào phòng của anh.

Nghe thấy giọng anh vang phía sau, Từ Lộ Hà giật mình quay sang.

“đây chẳng là phòng chúng ta thì là gì? Em chỉ mang đồ vào trong thôi”
Ánh mắt anh không hề xê dịch đi, mà nhìn chằm vào cô, cứ như muốn vứt cô sang một bên cho đẹp trời.

“phòng cô ở dãy kia, những người này sẽ mang sang đó cho cô, đừng tự ý sang phòng người khác như vậy.”
“anh nói cái gì?” – cảm thấy khó chịu – “em là vợ anh, ở chung phòng với chồng mình thì có gì sai?”
“tôi sẽ không lặp lại lời mình nói hai lần.” – Hà Nhiêm Ấn đóng sầm cửa lại.

Từ Lộ Hà tức tối ra mặt, phu nhân đứng gần đó cũng không hề dám lên tiếng vì bà không ít thì nhiều hiểu tính khí của Hà Nhiêm Ấn.

“tại sao Trương Lệ Tường ở cùng dãy với anh, chỉ cách anh vài phòng, còn em…em lại phải ở dãy kia?” – cô không khác gì con báo muốn vồ chết Trương Lệ Tường.

“thôi thôi Lộ Hà, Nhiêm Ấn biết con không quen với việc tự làm nên mới cho con sang ở dãy kia, bên đó tiện nghi hơn nhiều.” – cuối cùng bà cũng lên tiếng để giải vây.

“tiện nghi hơn? Nhưng con muốn anh ấy phải ở cùng con, chúng con là vợ chồng mà? sao anh ấy lại làm vậy với con, thật không công bằng!”
“nghe mẹ, chúng ta đừng làm ồn ào nữa, Nhiêm Ấn cần nghĩ ngơi con à.

Dạo gần đây nhiều việc xảy ra, chắc là nó đang căng thẳng lắm”
Bà nói vậy quả không sai, thấu tình đạt lý đúng là như vậy.

Bực tức không nói thành lời, vùng vằng bỏ đi sang phòng mình, ánh mắt không quên liếc nhìn Trương Lệ Tường thấu xương tủy.

Phu nhân nhìn Lệ Tường, bà chỉ mĩm cười đầy phúc hậu, chắc là bà cũng khó xử khi bị “lôi” vào sự tình này.

******
Mệt mõi sau ngày dài, cô nghĩ ngơi trong phòng tắm có đầy đủ mọi thứ cần thiết.

Ngâm mình một lúc lâu, khi nghe tiếng đồng hồ điểm đúng giờ, cô lập tức thay trang phục để đi thực thi nhiệm vụ.

Nắm được sơ đồ ở Hà gia, cô không đi bằng cửa chính, mà trèo cửa sổ để ra sân sau rồi nhảy qua hàng rào, vì khu vực này ít vệ sĩ đứng canh gác.

Thoát thân khỏi đây, cô nhanh chóng đến nhà Cơ Trinh.

Trong tay có đầy đủ dụng cụ cho việc ghi chép tình hình.

Cô dùng dây thừng có móc sắt phóng lên mái nhà, rồi trèo một cách chuyên nghiệp.

Một dụng cụ chuyên về khoét lỗ, cô dùng nó để nhìn vào bên trong, sau đó sử dụng máy ghi âm tiên tiến nhất lúc bấy giờ cài vào cái lỗ vừa rồi.

Tối nay, có đầy đủ mặt của những người đứng sau chỉ đạo Cơ Trinh, đương nhiên không thể thiếu Kikina, Homola…và ông trùm đứng sau tổ chức cũng có mặt là Sakasi.

Rất lâu rồi cô mới thấy sự hiện diện của đông đủ người đến như vậy.

Chắc hẳn, chuyện này không đơn giản là họp thông thường.

Vẻ mặt ai nấy đều khá căng thẳng, Kikina và Homola bị Sakasi trách móc do bị dính phải chuyện liên quan đến Hà Nhiêm Ấn.

Một phần do sơ xuất không biết đến sự hiện diện của anh, một phần vì nghĩ anh cũng như bao người, có thể dùng chút quyền uy mà uy hiếp.

[dùng tiếng Nhật]

“nghe nói lần này có một tổ chức khác đang hoạt động” – Sakasi hút thuốc phì phèo nói.

“đúng thưa ngài, đây là tổ chức từng thất bại nhưng bây giờ đã vùng dậy, người đứng đầu cũng được thay thế” – Kikina cúi đầu cung kính không khác gì con mèo ngoan ngoãn.

“theo tôi biết, tổ chức đó của Pháp, người đứng đầu lại là một người Trung, còn đó là ai thì tôi vẫn chưa tìm ra” – Homola vốn dĩ rất nhạy bén trên thị trường bấy giờ, hắn không bỏ sót vấn đề nào mà trình báo.

Cơ Trinh khúm núm, luôn luôn phục tùng những vị khách quý này một cách chu đáo nhất.

“các ngài, vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao? Gần đây Hà Nhiêm Ấn dường như đóng băng mọi thứ, e là…”
“ông sợ nó? Nó chỉ là đứa gặp phải vận thời may, có gì đáng lo!” – gạt tàn thuốc – “vụ lần trước ông không gài được Hà Ưng vào chuyến buôn lậu, tôi còn chưa xử ông!”
Cơ Trinh nhăn mặt khó xử.

“thật sự tôi cũng muốn…nhưng mà…xưởng dệt may hơn 1 tháng nay đều bị lục soát, Hà Ưng dần nghi ngờ rồi từ chối việc hợp tác với chúng ta”
“nghe nói con gái trưởng của ông ta lấy người Pháp để thuận tiện cho viện vận chuyển hàng cấm sang Pháp và ngược lại, Hà Ưng đã tính trước đường lui cho mình rồi”
Sakasi tỏ vẻ tò mò về nhân vật được nhắc nhiều nãy giờ.

“Hà Ưng mà các người nhắc là cha của Hà Nhiêm Ấn sao?”
Homola gật đầu, vội lấy thêm một điếu xì gà lại cho Sakasi, vừa nói, hắn vừa chăm lửa.

“ngài đoán chính xác, nhưng bọn họ vốn khó nuốt, chúng ta nên nghĩ cách khác thì hơn.

Phía Tây đã huy động được một đám ngu dốt đứng dậy chống phá, nhưng nghe nói đâu bọn tổ chức kia lại chọt mũi vào…”
“có chuyện này sao?”
“quả nhiên là có thưa ngài” – Cơ Trinh rót tách trà đưa Sakasi – “những cuộc biểu tình gần đây chúng ta mua chuộc đều được dẹp hết, tổ chức kia không phải là đối thủ nhẹ cân đâu, với lại, quân Mỹ cũng rút về dần rồi, con trai tôi – Cơ Hoàng Tuấn muốn đích thân đứng ra lãnh đạo những gì mà ngài yêu cầu, ý ngài thấy thế nào?”
Trương Lệ Tường như không tin vào mắt mình, Cơ Hoàng Tuấn người mà cô biết sao lại ngày càng đi vào hố sâu thế này.

Cô nghĩ rằng, Mỹ rút thì anh có thể tiếp tục công việc như những ngày tháng trước, nào ngờ…..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.