Từ Lộ Hà vì không làm được những điều mình muốn từ khi được gả vào Hà gia nên đâm ra tức tối.
Cô trở về gặp cha mình mà than khóc.
“con cứ bình tĩnh, cớ gì mà khóc la om sòm như vậy”
Từ Út Phỉ hiểu con gái mình còn hơn những thứ gì to tác trên đời.
Chẳng qua là cô không làm được những chuyện nghịch ngợm của mình mà bực mình đây mà.
“cha…sao cha lại nói vậy với con chứ.
Cha nói là khi con về nhà họ, họ sẽ cung phụng con vì có cha đứng sau, nào ngờ….tất cả đều là giả dối mà”
Cô đập mạnh tay vào tường nhằm “đe dọa” sự nuông chiều của cha đối với mình, biết ông ấy không nỡ để cô thiệt thòi nên càng lúc cô càng quá quắt lên.
“thôi…thôi…Tiểu Hà à, con đừng làm vậy, để cha nghĩ cách”
Ông đau đầu hết việc này đến việc khác, bây giờ lại còn phải giải quyết vụ việc trong gia đình con mình.
Sớm muộn gì ông cũng phát điên mất.
“cha nghĩ cách? chưa cách nào của cha thành công với con cả!” – giận dỗi.
Ông đi qua, đi lại, ngẫm nghĩ thật lâu rồi cho người xuống kho lấy lên mẫu thuốc được gói kỉ.
Từ Lộ Hà chưa gì đã tò mò chạy lên xem thử, còn tính nếm nữa chứ.
“ấy đừng…con ngốc quá”
“đây là gì vậy cha? Cách của cha nghĩ nãy giờ đây sao?”
Biết cô chưa hiểu hết thế nào là xã hội cam go, ông ôn tồn giải thích rồi căn dặn.
“giữ thật kỉ thuốc này, khi mang về, bỏ ngay vào nước uống của Hà Nhiêm Ấn rồi mang lên cho nó uống.
Nhớ kỉ phải ở trong phòng đến khi nó uống hết, rõ chưa?”
Cô càng thắc mắc hơn, tại sao cha lại có những chỉ bảo hết sức là lạ lùng như vậy.
Nghĩ một hồi, hai má cô ửng đỏ lên, môi bập bẹ.
“cha…”
“ta là đang muốn giúp gia đình con hạnh phúc, tránh khỏi Trương Lệ Tường kia càng xa càng tốt”
“chỉ có cha là hiểu rõ con nhất thôi, lần này không uổng công cha nghĩ cách, nhất định con sẽ khiến cho Hà Nhiêm Ấn phải thương yêu con gấp trăm ngàn lần con ả kia”
***********
Trở về nhà sau khi nghe lời “phán đoán” từ bà lão lạ mặt, cứ như bà ấy biết tất cả mọi thứ về cô vậy.
Không đâu, không thể nào, cô với anh ta không phải là “chân mệnh” cuộc đời của nhau thì làm sao có chuyện….!
May thay, trong tay có chai rượu cô vừa mới mua ở tiệm rượu nổi tiếng.
Đây là rượu có cồn ít nhất ở đó rồi, nhưng với một người chưa từng dùng qua chất có cồn như cô thì không biết có say đến ngất không!
Cô mở nắp chai rượu ra, hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp phòng.
Mùi dâu nhè nhẹ, thoáng thơm mùi men cay nồng…Cô không rót ra ly mà một mình một chai như vậy.
Đêm nay cô nhất định phải say, không say thì sẽ tự dằn vặt, tự trách mình nhiều hơn.
Cô không mở đèn trong phòng vì cô sợ đối mặt với chính mình trong ngôi nhà của kẻ giết cha mình.
Đến giờ, những kế hoạch của cô dành cho nhà họ Hà vẫn chưa hoàn thành xong, cô phải chờ đến bao giờ đây chứ? Đã vậy…trái tim cô, trái tim lạnh giá này của cô tự bao giờ được sưởi ấm, cảm giác ấm áp đến lạ kì.
Sau khi nghe theo lời cha mình, Từ Lộ Hà niềm nở trở về nhà.
Gặp người nào cũng cười nói vui vẻ, khác hẳn khuôn mặt khoảng vài tiếng trước khi về đây.
Con người cô sáng nắng chiều mưa thất thường, không hổ danh là con nhà quyền quý.
Người hầu trong nhà chỉ cần sai phạm điều cô dặn là phải cam chịu cảnh bị cô trừng phạt rồi.
Nên người nào được giao cho phục vụ cô đều tái xanh mặt mày, nhưng nay…khi cô về phát hiện bộ váy của mình bị giặt lem màu, định tìm người giặt hỏi tội thì đột nhiên bỏ đi cái suy nghĩ vớ vẩn ấy rồi tập trung vào “công-việc-chính”.
Cô tự mình xuống bếp vắt nước cam mang lên phòng cho Hà Nhiêm Ấn với sự kinh ngạc của phu nhân.
“Tiểu Hà, con cứ để người hầu trong bếp làm, con cứ lên phòng nghĩ ngơi đi”
“không sao đâu mẹ, đây cũng chỉ là bổn phận làm vợ của con thôi mà”
“nhưng mà…” – bà lo lắng vì cô hầu như không biết làm việc gì hết.
“cái này con đã đi học qua một khóa nấu ăn rồi, mẹ yêu hãy yên tâm”
“vậy à…” – vẻ mặt khá căng thẳng.
Hà Nhiêm Ấn vốn dĩ rất khó chịu trong khoản này, nếu như cô mang “thứ” này lên mà phận lòng thì chẳng biết kết quả sẽ ra sao.
Cô biết mình bị cấm không được phép lãng vãng ở đây nhưng vì “hôn-nhân-đại-sự” và “con-cháu-dòng-dõi” thì nhất quyết làm trái điều cấm mà đi hẳn lên phòng làm việc của anh.
*cốc…cốc…cốc* – cô gõ thật nhẹ cửa trước phòng.
Đợi mãi không thấy hồi âm gì, cô lại chịu khó kiên nhẫn gõ tiếp.
Cuối cùng thì bên trong cũng chịu mở lời.
“Vào đi”
Cô chầm chậm mang ly cam đã bỏ thuốc vào trong đó, nhẹ nhàng đặt xuống bàn và nói với giọng nũng nịu.
“ông xã, dừng tay một chút rồi hẵn làm, anh đã làm việc suốt cả buổi sáng rồi còn gì?”
Đáp lại sự nhiệt tình từ cô, an chỉ tay và nói vỏn vẹn.
“ra ngoài”
“anh không uống xong thì em không ra ngoài đâu, em chỉ vì muốn tốt cho anh thôi.”
Cô càng muốn ở lâu hơn để xem thuốc có tác dụng gì, và dĩ nhiên…cô cũng đoán trước được “nó” là gì rồi.
“chắc chứ?” – anh không nhìn cô mà hỏi.
“đương nhiên rồi”
Anh dừng bút, cầm lấy ly cam mà uống cạn trong sự thán phục của cô.
Nhưng…có thấy chuyện gì lạ xảy ra đâu? Hay là cô bỏ chưa đủ liều? Nhưng đó là toàn bộ những gì cha đã đưa cho cô mà? Lạ vậy….!
“anh…thấy gì không?” – cô dò hỏi.
“ra ngoài đi”
Cô muốn nán lại một chút để xem thật sự thuốc không có tác dụng? Bởi vì không một người đàn ông nào kiềm chế được vẻ đẹp của một người phụ nữ đứng trước mặt mình, lại còn mặc trang phục ngủ nửa kín nửa hở thế này.
Anh là sắt đá hay là mặt hồ mùa đông mà không có tri giác về những thứ đơn giản này chứ?
“em không muốn đi” – cô vùng vằng – “chúng ta động phòng đi, bao lâu rồi kể từ lúc kết hôn chúng ta không ngủ cạnh nhau”
Cô không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, đòi hỏi điều kiện từ anh.
“đủ rồi chứ?”
“đủ? thế nào là đủ khi chỉ có mình anh nghĩ cho bản thân anh? còn em thì sao? em cũng là con người, cũng cần những thứ dục vọng đó, huống hồ gì em lại là vợ anh, anh không nghĩ cho em sao?”
Hà Nhiêm Ấn nhìn cô, hai tay đan vào nhau.
Vẻ đẹp của cô phải nói là nghiêng nước nghiêng thành, mái tóc ngắn ngan vai màu nâu hạt dẻ, đôi môi hững hờ cùng ánh mắt đa tình.
Cô đúng là mẫu người mà ai cũng muốn lấy về làm vợ.
Anh thở một hơi dài, từ tốn nói.
“tôi không xem cô là vợ mình!”
Từ Lộ Hà không cam tâm, cô tiến đến ngồi trên đùi anh, ôm chầm lấy anh mà hôn khắp cơ thể săn chắc đó.
Bàn tay mềm mại lướt đi trên khắp người anh mà không ngần ngại, nhưng cuối cùng lại bị thâu tóm bởi tay anh.
“em yêu anh…anh có thể vì em mà…”
“đây không phải là nơi để tự do làm việc cô muốn.
Tôi yêu cầu cô: Ra ngoài!”
Nói rồi, Hà Nhiêm Ấn bế hẳn người cô lên rồi mang cô ra ngoài phòng, khóa chặt cửa lại.
Còn căn dặn mọi người mang cô về phòng, không cho cô tự tiện tới lui khu vực anh đã cấm..