Chàng Rể Chiến Thần

Chương 104: Cơn phẫn nộ của lạc khải



Trong giây lát, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía người vừa nói.

Người mới nói chính là trưởng phòng kinh doanh tên là Bành Cương, khoảng hơn bốn mươi tuổi, trán bóng loáng, chỉ lưa thưa vài sợi tóc được vuốt ngược về phía sau, còn đeo kính gọng vàng.

Trong các phòng ban lớn của công ty, Bành Cương xem như là người làm lâu năm nhất. Sau khi chi nhánh Giang Châu thành lập, anh ta được gia tộc Vũ Văn bổ nhiệm làm trưởng phòng.

Trước đó vẫn không có Phó tổng giám đốc quản lý phòng kinh doanh​, rất nhiều người đều cho rằng Bành Cương sẽ lên chức phó tổng giám đốc, bây giờ anh ta lại bị Tần Yên cướp mất vị trí này.

Lạc Khải khẽ nhíu mày, không vui nói: “Cậu có ý kiến gì?”

Bành Cương mở miệng nói: “Từ khi cô ta bắt đầu vào công ty đến giờ còn chưa đến hai tháng đã được nâng lên làm Phó tổng giám đốc, căn bản không phù hợp với điều kiện thăng chức của công ty.”

“Hừ!”

Lạc Khải bị chất vấn trước mặt mọi người đương nhiên sẽ không vui, lạnh lùng nói: “Đúng là thời gian Tần Yên vào công ty quá ngắn, nhưng một nửa dự án hợp tác của công ty đều do cô ấy giành được.”

“Trong hai tháng này, một mình cô ấy đã kiếm về một nửa giá trị của công ty, cô ấy không có tư cách thì ai có?”

“Lại nói, tập đoàn Nhạn Thần luôn coi trọng người có năng lực, đã bao giờ phải nhìn vào thâm niên để xác định ai sẽ thăng chức?”

“Mặt khác, tôi cần phải nhấn mạnh một điểm, quyết định bổ nhiệm là do trụ sở chính đưa ra, không liên quan tới Lạc Khải tôi. Nếu cậu có ý kiến, có thể tới trụ sở chính để phản ánh. Tôi chỉ chịu trách nhiệm thông báo quyết định bổ nhiệm của trụ sở chính theo thông lệ thôi.”

Nghe Lạc Khải nói vậy, mọi người ở đây đều hiểu ra.

Cho dù Tần Yên có thâm niên ít, nhưng quả thật đã giành được nhiều dự án hợp tác lớn cho công ty. Nhất là trong tháng gần đây, thành tích của Tần Yên là tốt nhất.

Điều này cũng làm cho rất nhiều nhân viên phía dưới của công ty có lòng tin mãnh liệt, nhất là câu coi trọng người có năng lực của Lạc Khải.

Chuyện của Tần Yên cũng đặc biệt truyền cảm hứng cho nhân viên phía dưới.

“Được rồi, nếu mọi người không còn chuyện gì khác, vậy giải tán đi.”

Lạc Khải nhìn lướt qua mọi người và nói.

Ông ta xem như đã hoàn thành nhiệm vụ Dương Chấn giao cho, còn phải nhanh chóng báo cáo chuyện này với Dương Chấn.

“Lạc Khải, ông đã bất nhân, vậy đừng trách tôi bất nghĩa.”

Bành Cương bỗng nhiên tức giận, gọi thẳng tên của Lạc Khải ở trước mặt tất cả nhân viên.

Lời anh ta nói làm mọi người kinh ngạc đến ngây người.

Trời cao hoàng đế xa, mặc dù Lạc Khải chỉ là tổng giám đốc ở chi nhánh nhưng vẫn là lãnh đạo số một ở đây. Bây giờ Bành Cương tự nhiên chống đối ông ta ngay trước mặt mọi người.

“Các đồng nghiệp, bây giờ tôi lại cho các người xem một vài thứ. Tôi tin tưởng sau khi các người xem xong sẽ hiểu rõ Tần Yên lên chức Phó tổng giám đốc như thế nào.”

Bành Cương cao giọng nói, sau đó bỗng nhiên lấy ra một túi giấy, tiếp đó lại rút ra một xấp ảnh chụp và ném ra xung quanh.

Trong giây lát, cả phòng họp đều là những tấm ảnh.

Trong tay Tần Yên cũng lấy được một tấm ảnh. Khi cô nhìn thấy nội dung bức ảnh, mặt lập tức biến sắc và tức giận.

Bởi vì trong ảnh chụp, cô đang tươi cười ngồi ở trong lòng Lạc Khải, hai tay còn ôm lấy cổ của Lạc Khải.

Thấy tấm ảnh, mọi người ở đó đều xôn xao!

Ai nấy đều khiếp sợ nhìn về phía Tần Yên. Ngay cả Tôn Điềm bạn thân của Tần Yên ngồi bên cạnh cũng ngạc nhiên.

Tôn Điềm còn tin là thật, có thể tưởng tượng được những người khác sẽ tưởng tượng ra những hình ảnh bẩn thỉu tới mức nào.

“Tôi nghĩ bây giờ không cần tôi nói gì, mọi người đều hiểu rõ vì sao Tần Yên được lên làm Phó giám đốc rồi chứ?”

Bành Cương cười lạnh nói: “Tôi vốn còn nghi ngờ Tần Yên làm sao có thể lấy được nhiều dự án hợp tác lớn như vậy. Mãi đến khi có người gửi cho tôi một phong bì đầy ảnh này, xem ảnh xong, tôi mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.”

“Nói không chừng những hợp tác này đều do Lạc Khải tự mình lấy được, lại cố ý nói thành dự án do Tần Yên thương lượng được. Tổng giám đốc Lạc, ông đúng là đã dùng thủ đoạn tốt cho cô tình nhân nhỏ của mình đấy!”

Sắc mặt Lạc Khải lập tức trở nên thâm trầm. Đúng là ông ta âm thầm giúp đỡ Tần Yên nói chuyện với rất nhiều đối tác nên Tần Yên mới có thể dễ dàng giành được dự án như vậy.

Nhưng ông ta làm chuyện này rất bí ẩn, người ngoài căn bản không thể biết được.

Nhưng những tấm ảnh này là sao?

“Anh nói bậy, tôi và tổng giám đốc Lạc căn bản không có quan hệ gì, những tấm ảnh này đều là giả!”

Tần Yên hết sức kích động, tức giận tới mức người cũng run lên.

Cô còn là con gái, sao có thể chịu được sự vu oan hãm hại như vậy?

“Tần Yên, cô muốn ngụy biện cũng vô dụng thôi. Tôi vốn nghi ngờ tính chân thực của những tấm ảnh này, cho tới hôm nay cô được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc, tôi mới xác định được những tấm ảnh này đều là thật.”

Bành Cương giễu cợt: “Làm thì cứ nói là làm, dám làm còn không dám để cho người khác biết à?”

“Anh câm miệng!”

Tần Yên tức giận nói: “Tôi không có! Những tấm ảnh này đều được photoshop, không liên quan tới tôi!”

“Nếu cô nói không liên quan, vậy cô nói cho tôi biết, sao người lên chức phó tổng giám đốc lại là cô? Một người mới vào công ty hai tháng đã được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc, cô từng nghe nói có chuyện như vậy chưa?” Bành Cương không ngừng cười lạnh.

Lúc này, các nhân viên trong phòng họp đều nhìn Tần Yên và bàn tán xôn xao.

Rất nhiều người tin lời Bành Cương nói. Dù sao anh ta đã bất chấp nguy cơ bị đuổi việc để làm ra chuyện này, cũng không ai tin tưởng Tần Yên chỉ làm hai tháng đã được lên chức phó tổng giám đốc.

“Tất cả im lặng cho tôi!”

Lạc Khải đột nhiên đập bàn, gương mặt đầy tức giận.

Trong phòng họp lập tức im phăng phắc. Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bành Cương: “Nói, rốt cuộc là ai sai cậu làm vậy?”

Lạc Khải vốn tưởng Bành Cương không phục nên mới phản đối Tần Yên lên làm phó tổng giám đốc ngay trước mặt mọi người. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Lạc Khải nhanh chóng hiểu rõ nguyên nhân trong đó.

Đầu tiên, những bức ảnh này căn bản là giả. Thứ hai, chuyện ông ta âm thầm giúp Tần Yên giành được dự án hợp tác cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nếu Bành Cương thật sự có oán trách, cũng không thể làm chuyện này ở trước mặt tất cả nhân viên. Nếu nói không có ai đứng phía sau sai khiến anh ta, ông ta sẽ không tin.

“Lạc Khải, ông thẹn quá hóa giận à? Đây vốn là sự thật nhưng bị tôi nói trắng ra, bây giờ ông lại nghĩ tới khả năng có người đứng phía sau?”

Bành Cương không hề sợ hãi, liên tục cười lạnh: “Tôi làm ở tập đoàn Nhạn Thần mười năm, thậm chí lâu năm hơn ông. Tập đoàn Nhạn Thần cũng giống như nhà của tôi vậy. Tôi chỉ không muốn nhìn thấy công ty bị ông phá hỏng mới nói ra chân tướng trước mặt mọi người thôi.”

“Đương nhiên, nếu ông muốn đuổi việc tôi, tôi cũng không sợ. Nhưng tôi sẽ tìm tới trụ sở chính nói rõ tình hình, để bọn họ tới điều tra rõ ràng. Thật ra tôi muốn xem thử ông còn có thể làm tổng giám đốc được bao lâu nữa.”

Bành Cương nhìn như bất chấp mọi giá cũng phải giữ công bằng, ngược lại làm rất nhiều nhân viên đều thầm khen ngợi.

“Bành Cương, cậu tưởng Lạc Khải tôi là thằng ngu, dễ lừa gạt chắc?”

Ánh mắt Lạc Khải trở nên sắc bén, ông ta lạnh lùng nói: “Cậu cảm thấy tôi chỉ đơn giản đuổi việc cậu thôi à? Nếu hôm nay cậu không nói ra chân tướng, vậy đừng mong bước ra khỏi công ty một bước!”

Giờ phút này, Lạc Khải đầy khí thế quát: “Vào đây cho tôi!”

Ông ta vừa dứt lời, hai người đàn ông vạm vỡ bước vào phòng họp, đi thẳng về phía Bành Cương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.