Chương 3076:
Dương Chấn lại hỏi: “Đúng rồi, hồi nấy tiền bối Thiết Thủ gọi người là đế sư, từ đó có ý nghĩa gì thế?”
Vô Danhmỉm cười: “Sau khi bước vào Thiên Cảnh, con sẽ biết thôi”.
Ông cụ nói rồi nhìn giờ, mở miệng nói: “Đến lúc ta nên đi rồi!”
Nghe thấy thế, Dương Chấn có vẻ không nỡ.
Khó khăn lắm mới được gặp sư phụ một lần, chưa gì đã phải chia xa ư?
Từ sau khi từ biệt sư phụ năm đó, cơ hội gặp mặt giữa hai người cứ ít dần, đây là lần thứ hai họ gặp.
Hai người còn chưa kịp ôn chuyện cũ thì đã phải chia xa.
Nhưng Dương Chấn cũng hiểu Vô Danhcòn bận nhiều việc, tuy anh không biết thân phận của Vô Danh, nhưng cũng biết ông cụ có việc thật, hết sức bận rộn.
“Sư phụ, người phải giữ gìn sức khỏe nhé!”
Dương Chấn nhìn về phía Vô Danh, nói với vẻ lưu luyến.
Vô Danh tươi cười nhìn chăm chằm vào Dương Chấn mấy giây rồi nói: “Không tệ, sắp bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh rồi, không khiến †a mất mặt, ta đi đây!”
Ông cụ nói rồi quay người rời đi.
Dương Chấn cũng không ngăn cản, nhìn bóng lưng của Vô Danh dần biến mất trong tâm mắt mình.
“Dương Chấn, nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Chắc chăn mày sẽ chết rất thê thảm đấy!”
Đúng lúc này, một giọng nói đằng đằng sát khí bỗng vang lên.
Dương Chấn không nhìn nữa, quay sang Khương Nham, lúc này Khương Nham đã bị kiếm máu mà anh phun ra chọc mù mắt.
Trong mắt Dương Chấn lóe lên sát khí mãnh liệt, anh lạnh lùng nhìn Khương Nham: “Người bảo vệ ông đã chết rồi, ông vấn dám hống hách như thế, cho dù sau này tôi sẽ chết rất thê thảm, ông cũng không nhìn thấy đâu”.
Sau khi anh dứt lời, khí thế mạnh mẽ cũng lan ra từ người anh.
Khương Nham lập tức có vẻ hoảng sợ, đến giờ ông ta mới nhận ra, Dương Chấn thực sự dám giết mình.
Cảm nhận được sát khí mạnh mẽ của Dương Chấn, Khương Nham lập tức hoảng hồn.
Ông ta vốn bị thương nặng, còn bị kiếm máu do Dương Chấn phun ra chọc mù mắt, thực lực giảm hẳn, nếu Dương Chấn muốn giết ông ta, ông ta không thể đánh trả nổi.
“Dương Chấn, mày định làm gì? Tao là dòng chính của gia tộc Cổ Võ họ Khương, sau này có tư cách trở thành người thừa kế nhà họ Khương, nếu mày dám giết tao, chắc chắn nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho mày”.
Khương Nham run rẩy nói, vừa nói vừa liên tục lùi ra sau.
Sát khí trên người Dương Chấn ngày càng mạnh, anh nhìn chằm chằm vào Khương Nham: “Ngay cả cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Khương cũng đã bị sư phụ tôi giết, ông nghĩ ân oán giữa tôi và nhà họ Khương có thể chấm dứt ư?”
Nghe thấy Dương Chấn nói thế, Khương Nham sợ thật, liên tục run rẩy, cầu xin: “Dương Chấn, cậu đừng giết tôi, linh kiếm của tôi là linh kiếm cực phẩm, bây giờ tôi sẽ đưa cho cậu, xin cậu cho tôi con đường sống”.
Khương Nham nói rồi ném luôn bội kiếm bên hông cho Dương Chấn.
Dương Chấn cũng không từ chối, đón lấy kiếm.
Tuy anh không dùng được, nhưng chắc Mã Siêu cần.
“Giết!”