Cố Uyển Như bị ánh mắt thâm tình kia nhìn tới đỏ mặt.Cô cũng từng tưởng tượng ra bạch mã hoàng tử của bản thân, chỉ cần yêu nhau, yêu nhau, không cần giàu sang phú quý. Cùng cô yêu thương chăm sóc cha mẹ là đủ.
Cố Uyển Như cảm nhận Giang Hải thật giống Lôi Nhân Hào, đều có điểm quan tâm chăm sóc và che chở cho gia đình.
Cố Uyển Như không dám nhìn thẳng Giang Hải: “Cha có thể khỏi bệnh sao?”
“Anh không lừa em, chắc chắn sẽ không bao giờ lừa gạt em.” Giang Hải thành thật nói.
Cố Vân Lệ vô cùng sung sướng, kích động vô cùng, hôm nay bà may mắn, vô cùng may mắn. Ngay cả Lôi Nhân Hào nhìn thấu mọi chuyện cũng suýt nữa không cầm được nước mắt. Bao nhiêu năm qua ông chưa từng thấy Cố Vân Lệ vui vẻ như vậy.
Giang Hải hỏi người đàn ông trung niên: “Ngô Mẫn đâu?”
Ông ta rất cung kính, làm động tác như muốn dẫn đường: “Mời ngài lên tầng trên.”
Giang Hải nhìn Cố Uyển Như rồi nói: “Cha mẹ vui quá nên có lẽ quên rồi, còn vài chuyện cần mọi người làm đó. Còn phải chọn nội thất, đồ gia dụng, à thẻ kia cũng chỉ có hạn 3 ngày thôi.”
Cố Vân Lệ nhanh chóng đòi nhận giải ngay, nhiều năm bị Cố gia nói ngọt chứ chẳng có gì cả, hiện tại chỉ muốn vật cầm chắc trong tay mới đáng tin. Giang Hải thì đi tới văn phòng Ngô Mẫn, rồi ngồi xuống ghế một cách tùy ý.
Ngô Mẫn nở nụ cười, Giang Hải thở dài, quan hệ này cứ như chủ tớ, không hề kéo gần khoảng cách. Nhiều năm qua, chính địa vị xã hội là thứ ngăn cách họ, sự vô tư lúc bé cùng nhau chơi chung không còn nữa rồi.
Giang Hải nói: “Trong xã hội cá lớn nuốt cá bé. Gặp mặt thì phải cung kính, kẻ dưới cung kính kẻ trên, kẻ trên cung kính kẻ trên nữa. Chẳng lẽ chúng ta không thể là ngoại lệ?”
Giang Hải nhìn Ngô Mẫn, chỉ muốn làm bạn, ngang hàng nhau.
Ngô Mẫn lại nói: “Không khác được, muốn thì sao chứ, bản thân cũng không thể làm theo ý mình. Vì những thứ mình quan tâm, không muốn cũng phải cúi đầu.”
Rời bỏ Bạch gia, đầu quân cho Đế Vương thế giới ngầm, Ngô gia càng phải hiểu rõ vị trí của bản thân.
“Chấp nhận số phận?” Giang Hải cũng không nhiều lời, dù gì ai cũng có cái lý riêng, hà cớ phải buộc nhau.
“Cậu sắp xếp rất chu đáo, tôi cảm ơn cậu.”
“Rồi cũng sẽ lộ thôi.” Ngô Mẫn cho rằng dù làm thật đến thế nào, tặng không nhiều như vậy, kẻ ngốc cũng sẽ nghi ngờ.
“Không quan trọng.” Giang Hải cảm thấy Ngô Mẫn như người xa lạ, không còn là Ngô thiếu gia từng giúp đỡ Giang Hải khi xưa.
Ai cũng sẽ có gánh nặng, sẽ có trách nhiệm, khi gánh vác họ đánh mất bản thân. Ngô Mẫn là con trai duy nhất Ngô gia, anh ta cũng là thân bất do kỷ. Nghĩ đến bản thân, Giang Hải cũng cảm thấy bản thân đúng là cũng như Ngô Mẫn?
Lúc mới vào thế giới ngầm, Giang Hải cứ như một giá mại dâm, có gì khác biệt? Chỉ cần trả tiền là thoải mái sờ mó. Chỉ cần có đủ tiền là sẵn sàng ngủ với bất kì ai. Giang Hải bán mình một cách triệt để, không hề có chút tôn nghiêm.
Ngô Mẫn cẩn thận hỏi: “Đế Vương thế giới ngầm, rốt cuộc như thế nào?”
Ngô Mẫn chỉ hiểu khi nghe tới Đế Vương thế giới ngầm Bạch gia vô cùng sợ hãi, kính nể. Nhưng thân phận đó thế nào thì Ngô Mẫn không biết gì cả, hoặc Ngô gia chưa đủ tư cách biết.
Chọn đứng về phía Giang Hải chính là đang đặt cược, cược mọi thứ của Ngô gia. Cho nên Ngô Mẫn không thể không cẩn thận.
“Biết quá nhiều cũng là chuyện không hề tốt.” Giang Hải cười nói.
Đi đến bản đồ Thành phố Giang Tư, anh vẽ một vòng tròn: “Ngô gia mua mảnh đất phía Tây này.”
“Phía Tây?” Ngô Mẫn khó hiểu, Giang Hải vẽ vòng tròn lớn, diện tích hơn moiotj nửa Thành phố Giang Tư .
“Phía Tây là khu vực đồi núi, phía Đông mới là quy hoạch trung tâm Thành phố Giang Tư …”
Giang Hải nhấn mạnh: “Đây sẽ là trung tâm Thành phố Giang Tư trong tương lai.”
“Cậu hoài nghi lời tôi sao?”
Nếu là người khác nói như vậy thì Ngô Mẫn có cười cho qua, nhưng Giang Hải nói thì anh ta phải tin, ngốc cũng biết Bạch gia là gia tộc lớn cỡ nào còn phải e ngại Giang Hải, lý gì lại không tin anh nói chứ.
“Quá rộng, tôi có thể sao?” Ngô Mẫn nói rất nhỏ.
“Mua được bao nhiêu cứ mua, khó khăn gì có người khác xử lý.” Giang Hải đi ra ngoài: “Cố thị cũng sẽ chen vào một chân.”
Dừng bước: “À đúng rồi, biệt thự chỉ cần hai gian phòng ngủ.”
Ngô Mẫn sững sờ, dù Giang Hải đã đi ra ngoài, anh ta cũng chưa thể hồi thần lại được.
Ngô Mẫn như bị đặt vào canh bạc khác, dốc hết tài sản cũng khó mà mua được một nửa vùng kia. Thật khó khăn nha!
Đi ra khỏi văn phòng, Cố Uyển Như ngồi chờ, trong lòng cô hơi rối rắm, không biết phải cư xử với Giang Hải thế nào.
“Cha mẹ đâu rồi?” Giang Hải dịu dàng hỏi.
“Đi mua sắm ở trung tâm thương mại rồi.” Cố Uyển Như lung túng trả lời.
Cố Vân Lệ suốt nhiều năm tằng tiện tiết kiệm như thế, giờ phải tiêu hết 200 triệu trong ba ngày thì thật sự rất khó. Nhưng không sao cả, Cố Vân Lệ có cơ hội được tiêu tiền như nước rồi, nên bà sẽ không lãng phí dù chỉ một đồng.
Đây là quà tặng nha, không tiêu rất phí, mấy khi có dịp.
Nhìn Cố Uyển Như đang xấu hổ khó xử, Giang Hải càng dịu dàng: “Thử xem xe nhé?”
Cố Uyển Như biết rõ Giang Hải sắp xếp, cô cũng không muốn đi: “Tôi…không thể trả nổi tiền xe!”
“Cái gì của anh đều là của em.” Giang Hải tuyên bố bá đạo, nắm tay Cố Uyển Như.
Giang Hải đang vô cùng mặt dày, chỉ vì muốn kéo dần khoảng cách với Cố Uyển Như, phải thật mặt dày nha. Cố Uyển Như giật mình muốn rút tay lại nhưng không được.
Giang Hải nắm chặt tay cô, không muốn buông dù chỉ một phút. Xe taxi dừng lại trước một showroom xe, Giang Hải hỏi: “Hãng này nhé?”
Cố Uyển Như còn đang lung túng vì bị nắm tay, chưa thể định thần được. Tay của anh rất ấm, ngoại trừ nắm tay cô thì Giang Hải cũng không làm gì quá đáng.
Cô có cảm giác rất lạ. Trái tim cô loạn nhịp? Sao có thể thế được? Chẳng lẽ là bởi vì Giang Hải mua một căn biệt thự lại rồi lại mua xe? Cố Uyển Như không phải người ham vật chất.
“Đến nơi khác đi.” Giang Hải nói với lái xe.
Người lái xe nhìn rõ mọi chuyện, đây là nơi thứ bao nhiêu ông cũng không đếm nổi nữa, quá nhiều, khu vực này chủ yếu chỉ có showroom xe, bao nhiêu loại đắt đỏ đều ở đây. Người đàn ông chiều chuộng, cô gái thì thờ ơ.
“Cô gái, bạn trai cô thật tốt, đúng là có phúc!” Lái xe cảm khái.
Cố Uyển Như đỏ mặt nhìn Giang Hải: “Hay là thôi đừng mua xe nữa.”
Giang Hải lại không để ý tới, dịu dàng hỏi: “Hãng này nhé?”
“Bác tài, đi tiếp!”
“Hãng này?”
“Đi tiếp…”
Đi nhiều vòng, biết Giang Hải là nhất định muốn mua.
Cố Uyển Như nói rất nhỏ: “Vậy thì ở đây đi, đừng quá đắt là được.”
“Trước kia em đâu có thế này đâu.” Giang Hải nhìn Cố Uyển Như, đây là lần đầu tiên anh thấy Cố Uyển Nhưn gượng ngùng như thế này.
Thanh toán tiền xe xong, Giang Hải kéo Cố Uyển Như xuống xe.
Lái xe chép miệng chậc lưỡi: “Sao mình lại không gặp được đứa con rể tốt như vậy chứ…”
Đi vào showroom, một cô nhân viên niềm nở ra đón: “Chào anh chị, anh chị muốn tôi tư vấn về mẫu xe nào ạ. Tôi là giám đốc tiêu thụ ở đây.”
Giang Hải nhìn Cố Uyển Như nói: “Em thích kiểu nào cứ chọn là được.”
Giang Hải không quan tâm giá tiền, đừng nói một chiếc xe, mua cả một công ty sản xuất xe cũng không quá, chỉ cần Cố Uyển Như vui, chuyện gì anh cũng nguyện ý.
Cố Uyển Như vẫn chỉ cúi thấp đầu, giám đốc tiêu thụ nhìn bên ngoài showroom rồi hỏi: “Anh chị là đi gì tới ạ?”
“Đi taxi, có gì sao?” Giang Hải khó hiểu hỏi lại.
“Vậy còn xe của anh chị?” Cô ta hỏi tiếp.
“Không có.” Giang Hải thuận miệng đáp.
Giang Hải nhìn Cố Uyển Như đang ngẩn người, không biết cô nghĩ gì: “Em không thích sao?”
Vị giám đốc tiêu thụ kia thay đổi thái độ ngay lập tức, sau đó như qua loa: “
Gương mặt tươi cười của cô giám đốc tiêu thụ lập tức cứng lại, lắc người đi rồi bỏ lại một câu: “Linh Kha, cô phụ trách đi.”
Sau đó cô ta lẩm bẩm: “Đồ nghèo hèn.”
Giang Hải vô cùng nhạy bén, lập tức nghe thấy dù cô ta nói khá nhỏ, anh cũng hiểu tại sao cô ta lại hỏi hai câu vừa rồi. Cũng không phải không có người một bước lên trời mua xe sang trọng, chỉ là hiếm thôi. Nên người ăn mặc tuềnh toàng như Giang Hải sao có thể mua nổi.
Việc hỏi han kia cũng là đoán xem Giang Hải thuộc tầng lớp nào, xác định anh không có tiềm năng thì vứt cho người mới.
Một cô gái hơi tròn một chút, đeo kính, gương mặt khả ái cười hiền: “Xin chào, rất vui khi quý khách ghé Porche, đây là chiếc Cayenne, nếu thích có thể lái thử…”
Cô giám đốc tiêu thụ khi nghe được thị quay lại lạnh lùng nói: “Linh Kha, lái thử xe cho tầng lớp nào chứ? Coi chừng bẩn xe.”
Porche? Cố Uyển Như nhận ra showroom này thuộc hàng thượng lưu rồi.
Cô lúng túng kéo Giang Hải: “Quá đắt…Hay đi nơi khác?”
Giang Hải nhìn ra Cố Uyển thích chiếc này. Thực sự ai chả thích vật xa xỉ một chút, chỉ là mỗi người đều có giới hạn
“Có sẵn không?” Giang Hải hỏi.
Linh Kha rất khó xử, nhìn giám đốc tiêu thụ rồi mới thận trọng trả lời: “Có một chiếc thuộc dòng cao cấp nhất.”
“Được, làm thủ tục đi, ghi tên của cô ấy. Tôi thanh toán” Giang Hải lấy ra một tấm thẻ VIP màu vàng khác, nhìn tuy giống thẻ anh đã đưa Cố Uyển Như, nhưng khác màu và số thẻ.
Linh Kha kinh ngạc há to miệng, sao khách không hỏi giá? Anh ta mua xe hay mua rau thế.
“Đang có sẵn đúng không?” Giang Hải hỏi.
Cố Uyển Như kéo Giang Hải lại: “Đừng, đắt quá…”
Lúc này, giám đốc tiêu thụ khinh bỉ nói: “Không có tiền thì cứ nói nói không tiền, đến đây khoe mẽ gì chứ?”