Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 294: Lại đi



Trong chiếc xe phía trước, Hoàng tổng đang run rẩy một cách khủng khiếp, trong ấn tượng của ông ta thì việc tra tấn người đều có giới hạn, điểm dừng, nhưng khi gặp Hạ Phi ở trước mặt này, ông ta mới biết được, hiện thực còn tàn khốc hơn rất nhiều với trên phim ảnh.

Trong chiếc xe phía sau, Lam sương Nhi đang nhớ quãng đời thanh niên của mình.

Cô ta có mơ ước, đó chính là giấc mộng làm minh tinh.

Nhưng mà trên con đường đi này, mặc dù Lam Sương Nhi chỉ mới nhìn thấy một góc của núi băng thôi, nhưng mà cô ta cũng biết được, trên con đường này còn bẩn thỉu hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ta.

Vừa tàn khốc, vừa thực tế.

Phương Đông này, thậm chí trên cả thế giới này, những người xem những ngôi sao nhỏ như đồ chơi giống như cậu Tả kia, có không biết bao nhiêu người nữa.

“Cô hát cũng rất tốt.” Giang Hải mỉm cười quay lại nói: “Cô có thể thương lượng với Uyển Như một chút, thành lập một phòng studio cho bản thân mình.”

Stuido ư?

Lam Sương Nhi có nằm mơ thì cũng không dám nghĩ tới, chỉ có những người có quan hệ, có tiền tài, có nhân lực mới có thể chơi trò làm ăn được.

Sau khi so sánh ra thì Lam Sương Nhi cũng chẳng là gì cả.

Trên khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp nở một nụ cười khổ.

Hoặc là, đời này của cô ta, không cần biết nỗ lực cố gắng như thế nào, đều không bao giờ đạt được trình độ cao như thế.

Đối với một số người mà nói thì, điểm cuối cùng trong cuộc đời không ngừng phấn đấu của bản thân mình, cũng vẫn không bằng điểm khởi đầu của một số người khác.

“Sự nổi tiếng thì có thể dùng tiền để thúc đẩy, cũng chính là trọng tâm của sự lăng xê.”

Giang Hải biết suy nghĩ của Lam Sương Nhi nên khuyên giải: “Chỉ cần cô hợp tác với tập đoàn Uyển Như, thì cô có thể trở thành một người sáng chói nhất trong mắt mọi người.”

Hai trăm kĩ thuật công nghệ đỉnh của chóp sẽ dẫn tới sự náo động.

Mặc dù tập đoàn Uyển Như hoàn toàn không có ý định triển khai đưa ra ánh sáng cùng một lúc, nhưng mà cũng đủ để thu hút cái nhìn của rất nhiều người, tỷ lệ được tiếp xúc với người bên ngoài đương nhiên cũng không ít.

“Được, tôi sẽ suy nghĩ thêm.”

Lam Sương Nhi có chút không dám tin, sẽ có người chủ động giúp đỡ mình như thế.

Nếu như, có studio của bản thân mình, thì Lam Sương Nhi khi ở trình độ cao rồi, không cần phải dựa dẫm vào người khác nữa.

Mặc dù trong lòng ôm ước mơ, nhưng có khổ cũng không nói ra được. Tham gia hoạt động, cần mặc quần áo được chỉ định, bảo bạn lộ da thịt ra thì bạn phải lộ.

Trên chiếc xe phía trước, Hạ Phi chơi đùa mãi cũng mệt rồi, nhìn biển chỉ đường thì thấy khoảng cách tới Tề Vân đã không xa nữa rồi.

Đạp Hoàng tổng một cái, cuối cùng cũng lấy cuộn giấy vệ sinh đang nhét trong miệng Hoàng tổng ra.

Một cái điện thoại được đặt ở trước mặt Hoàng tổng: “Gọi điện thoại đi, nói là đã đưa người tới rồi.”

Hoàng tổng vừa mới bị tra tấn cả người ướt sũng, máu chảy đầm đìa, âm thanh cũng có chút khàn khàn.

Lúc này ông ta nào dám lại trái ý của Hạ Phi chứ, vội vàng cầm nấy điện thoại để gọi đi.

Ở trong lòng thì lại sinh ra một sự oán độc, đợi khi tới tỉnh Tề Vân, tới địa bàn của cậu Tả, nhất định phải giết chết Hạ Phi, còn có cả người thanh niên trên chiếc xe phía sau kia nữa.

“Ông là chủ của công ty giải trí, nên chắc hẳn ông rất biết diễn kịch nhỉ?”

“Nếu như, để cho người ta nghe được tin tức không tốt, thì ông có biết sẽ có kết cục như thế nào không?”

Hạ Phi cười một các hung ác, dần dần cúi người xuống: “Có muốn thưởng thức Mãn Hán Toàn Tịch không?”

Cả người Hoàng tổng đều run rẩy, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt: “Không không không, tôi nhất định sẽ không giở trò, sẽ bảo cậu Tả đích thân tới đón người.”

Cậu Tả sẽ đón người ư?

Anh ta chắc chắn sẽ bảo Hoàng tổng đưa người tới một nơi được chỉ định.

Điện thoại vừa rung hai hồi chuông, cuối cùng cũng có một âm thanh nồng hậu vang lên, hỏi là ai đó.

Hoàng tổng nói thân phận của mình ra thì trong điện thoại rất nhanh đã truyền tới giọng nói lười biếng của Tả Thành vang lên.

“Xong rồi à?”

“Cậu Tả, tôi đã sắp tới Tề Vân rồi, người thì bây giờ đưa tới chỗ nào được đây?”

“Uhm, đưa tới biệt thự của tôi đi. Hôm nay, tôi cũng sẽ cảm ơn ông thật tốt, ông có thể ở trong biệt thự của tôi làm bất cứ điều gì mà ông thích.”

Nghe thấy tin này, Tả Thành cực kì hưng phấn, cũng có chút tự đắc.

Người của mình làm việc không ra gì, chỉ cần sử dụng một mưu mẹo nhỏ đã khiến Hoàng tổng đưa được người tới đây, quả nhiên là một quân cờ tốt.

Tả Thành đang điều tra Giang Hải, điều tra tập đoàn Uyển Như.

Đương nhiên là anh ta điều tra không ra được Giang Hải có bối cảnh như thế nào.

Nhưng mà, nghe nói tới những câu chuyện về Giang Hải thì anh ta biết được, người này không dễ chọc.

Trong lòng cũng cảm thấy may mắn, lúc đầu may mà bản thân không nóng máu mà đích thân tới Thành phố Giang Tư trói người về.

Cúp điện thoại xong thì anh ta lập tức căn dặn đàn em.

“Chuẩn bị một chút công cụ giải trí, tôi cần đích thân dạy cho Lam Sương Nhi biết cách sử dụng những công cụ này như thế nào, ha ha….”

Hưng phấn đứng lên, đi đi lại lại vài bước, mà ở bên cạnh có một người phụ nữ đang quỳ gối phía trước anh ta, xê dịch tới trước người Tả Thành, dùng đôi tay mềm mại cởi thắt lưng ra cho anh ta.

Mím miệng lại, mang theo nụ cười phóng đãng, trụy lạc.

Nhưng mà, anh ta lại đạp cô ta sang một bên.

“Đừng buông thả nữa, hôm nay, hàng của ông dây để lại cho con điếm kia rồi.”

“Tôi sẽ dạy dỗ cô ta thật tốt, để cô ta còn trụy lạc hơn cô cả mười lần, không, là trăm lần, haha….”

Trong lòng cậu Thành đã tính toán sẵn cả sẽ hành hạ, làm nhục Lam Sương Nhi như thế nào.

Sờ sờ cằm rồi cười một cách kì quặc: “Nghe nói, con khốn kia còn là hàng nguyên đai nguyên kiện, người đàn bà như thế, nếu như hầu hạ phục vụ thì lại càng thích thú hơn.”

Cười lớn ha ha rồi nhanh chóng rời đi.

Ra khỏi cửa thì lên xe phóng thẳng về phía căn biệt thự kia.

Tả Thành có một căn biệt thự độc lập, nằm trong một rừng cây nhỏ, phong cảnh vô cùng đẹp.

Điều quan trọng nhất là, ở trong đó cho dù có phát sinh bất cứ chuyện gì, thì cũng chẳng có ai biết được.

Giống như những cô gái đã từng bị anh ta hành hạ tới chết kia, ai có thể biết được, ở dưới những gốc cây kia, chính là mồ chôn của những cô gái xinh đẹp bị hành hạ tới chết ấy.

Tới căn biệt thự kia rồi, Tả Thành lập tức có chút không kiên nhẫn nổi nữa rồi.

“Hỏi một chút xem tới đâu rồi?”

Lập tức có người gọi điện thoại tới.

“A lô?”

Ở trên xe, Hạ Phi nhận điện thoại.

“Bây giờ tới đâu rồi?”

“Sắp tới rồi.” Hạ Phi cười một cách kì dị, có người đã gấp không chờ nổi nữa mà muốn tới báo danh ở điện Diêm Vương rồi.

“Cmn nhanh lên chút, nói vị trí bây giờ của cậu đi.”

Hạ Phi nhịn cười nói: “Đã vào khu vực thành phố rồi.”

Chẳng để ý tới tiếng trách mắng ở đầu kia điện thoại, Hạ Phi để điện thoại xuống, đôi giày da đạp mạnh vào mặt Hoàng tổng.

“Sao không kêu nữa thế?”

Chỉ cần ông ta phát ra âm thanh thì Hạ Phi sẽ hành hạ, tra tấn ông ta, nên Hoàng tổng đã thông minh hơn, sợ bị hành hạ nên cũng kiên trì nhẫn nhịn lại.

“Bây giờ thế mà lại thông minh lên rồi à, nên biết rằng, có những người, cả đời này của ông, không, cả mười đời nhà ông cũng không thể nào trêu chọc được đâu.”

Sau đó, Hạ Phi lại lấy điện thoại ra, gọi cho Giang Hải, báo cáo vị trí cuối cùng cần tới.

“Đi thẳng tới nơi mà anh ta nói.”

Giang Hải nói.

“Anh Giang, chúng ta cứ đi qua thế này à?”

Nghe được lời này, Lam Sương Nhi bị dọa cho run rẩy cả người.

Giang Hải chỉ đưa có mấy người tới mà thôi, cứ thế này mà tới đó thì có khác gì là vào hang hùm động sói đâu cơ chứ?

Cái tên họ Tả kia, cao thủ nắm ở trong tay nhiều như mây bay, còn nghe nói có mấy chục người vệ sĩ ở bên cạnh, không rời nửa bước.

Giang Hải hơi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Lẽ nào, tôi còn phải mang đường sữa hay trái cây nữa à?”

Người đàn em đang lái xe ở phía trước phì cười, Lam Sương Nhi không đủ hiểu biết về Giang Hải, nhưng mà bọn họ thì hiểu quá rõ rồi, bị Giang Hải nhìn trúng thì đơn giản còn đáng sợ hơn với cả việc bị Diêm Vương nhìn trúng.

“Cô Lam Sương Nhi, chuyện này, thật ra thì chẳng cần anh Giang phải đích thân đi làm gì, chỉ cần sắp xếp chúng tôi đi một chuyến là được rồi, két quả đều như nhau hết.”

Chẳng cần biết nhà họ Tả có thân phận gì, hay là có sức mạnh gì, lẽ nào còn lợi hại hơn cả nhà họ Doãn ư?

Mạnh như nhà họ Doãn cũng chẳng qua một đêm đã bị diệt hết đó thôi, những người nhà họ Doãn còn sống sót lại một cái rắm cũng chẳng dám đánh, thậm chí còn có không ít người đã thay tên đổi họ rồi đó thôi.

Lái xe cũng có thể nhìn ra được, lần này Giang Hải tới Tề Vân chắc chắn không phải chỉ đơn giản là giải quyết chuyện của tên họ Tả kia đâu.

Giang Hải trừng mắt: “Lái xe cho tốt đi.”

Giang Hải vẫn luôn không tạo uy với người dưới, nên những người này đều tùy tiện nói đùa, bỡn cợt với Giang Hải, làm cho Giang Hải vui vẻ, tùy tiện nói vài câu cũng có thể có được lợi ích vô hạn.

Sau khi ra khỏi đường cao tốc, xe quay đầu về một hướng, lái thẳng tới nơi cần tới.

Dường như vội vã muốn đi gặp nhân vật lớn nào, hoàn toàn không phải loại ác bá như Tả Thành.

Nhìn nét mặt Giang Hải bình tĩnh không hề nao núng, Lam Sương Nhi cũng có thể buông xuống được trái tim đang lơ lửng kia.

Giang Hải chắc chắn không phải là người không có đầu óc, cứ thế này mà đi thì chắc chắn là có sức mạnh.

“Anh Giang, cũng không biết bây giờ cha của tôi thế nào rồi?”

“Yên tâm đi, tôi sẽ cứu ông ấy.” Giang Hải gật đầu, trong hồi ức của anh, đó là một người khá đẹp trai, bao nhiêu năm qua đi, sợ là có gặp mặt cũng chẳng nhận ra nhau nữa rồi?

Một con đường nhỏ ở trong núi, được rải nhựa bằng phẳng, ở ven đường được trồng những loài cây quý hiếm.

Tới gần biệt thự, ánh mắt Giang Hải lạnh như dao, mãnh liệt nhìn về mảng rừng trúc nhỏ kia, đang có mấy người có chút thực lực ẩn náu.

Xe, cuối cùng cũng đã dừng lại rồi, nhưng mà vẫn còn cách biệt thự ít nhất khoảng trăm mét nữa.

Sau khi hỏi han vài câu đơn giản thì mấy người bảo vệ mới vẫy tay cho đi.

Bọn họ quả thật là quá thả lỏng rồi, bởi vì chẳng có người nào dám tới đây, cái biệt thự này, mỗi lần có người mới tới thì đều là những cô gái xinh đẹp, có thể xảy ra chuyện gì được chứ.

Nếu như xảy ra chuyện thì cũng là việc cậu chủ chơi đùa người ta tới hỏng luôn rồi.

Đương nhiên, cũng có lúc chơi tới chán ngấy rồi. Chỉ cần cậu chủ vui vẻ thì cũng sẽ thưởng cho những người bảo vệ bọn họ, người vừa rồi cho họ đi qua cũng may mắn được hưởng hai lần rồi.

Xe chạy thẳng tới sân lớn của biệt thự, mà lúc này, để ngênh đón bọn họ thì cánh cửa của biệt thự cũng đã được mở rộng ra rồi.

Còn chưa dừng xe lại thì Hạ Phi đã cởi trói cho Hoàng tổng.

Khuôn mặt phờ phạc, Hoàng tổng vô cùng thê thảm bước xuống xe đầu tiên, nhìn về phía cánh cửa kia mà suýt chút nữa khóc thành tiếng luôn.

Bước vào cánh cửa kia, chính là thiên hạ của cậu Tả rồi. Những sự tra tấn và hành hạ đã phải chịu ở trên đường đi này, cuối cùng cũng có thể báo được rồi.

Một đoàn người đi vào biệt thự, cậu Tả đang lười biếng nằm trên chiếc sô pha mềm, mà trước mặt anh ta có một người phụ nữ xinh đẹp lả lơi đang quỳ xuống đấm chân cho anh ta.

Trên chiếc màn hình cực lớn ở cách đó không xa, đang truyền tới những âm thanh ỡm ờ, trên màn hình đang chiếu một bộ phim thật khó diễn tả được.

“Cậu chủ, người đã tới rồi.”

Một người đàn ông to cao cẩn thận nhắc nhở, cũng đúng lúc đó thì cảnh giác nhìn về phía mấy người Giang Hải.

Cậu Tả bảo Hoàng tổng dẫn người tới, nhưng chỉ là dẫn phụ nữ tới thôi, mà khi vào cửa thì trừ Lam Sương Nhi với Hoàng tổng ra thì còn có thêm bốn người đàn ông khác nữa.

Mà chủ yếu nhất là, cả người Hoàng tổng đẫm máu, dường như không đi lại được nữa rồi.

“Bọn họ là ai? Tôi không phải bảo ông tự mình đưa người tới à?”

Tả Thành cau chặt mày lại, sắc mặt không vui mà trừng mắt nhìn Hoàng tổng.

“Cậu Tả, mau cứu tôi với….”

Đột nhiên, Hoàng tổng tự dưng hét lên, dùng tất cả sức lực của bản thân lao tới phía sau người anh ta.

“Các người là ai?” Cậu Tả hỏi.

“Anh là Tả Thành?” Giọng nói của Giang Hải rất bình thường, nhưng ánh mắt lại không nhìn anh ta.

Chỉ là một tên thùng rỗng kêu to thôi, nhìn nhiều thêm một cái cũng bẩn hết cả mắt.

Ánh mắt của Giang Hải đang nhìn về phía ‘trận chiến khốc liệt’ đang được diễn ra trên màn hình.

Nam chính không phải ai khác mà chính là Tần Thành.

Thằng nhãi ranh này thật là biến thái, thích quay video của bản thân lại để thưởng thức, chất lượng quay phim cũng không tồi, cũng hiểu rất nhiều mánh khóe, rất biết cách chơi đùa.

“Cha tôi đâu rồi?”

Lam Sương Nhi lấy hết dũng khí để chất vấn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.