Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 308: Có sự kết nối



Sau một lúc lâu trầm tư Tả Quang Tổ còn chưa quyết định được, thì ngoài cửa đã có một người xông vào.

“Ai cho mày vào? Đúng là không có quy tắc gì cả.”

Một người quát.

“Gia chủ, không hay rồi……”

“Xảy ra chuyện gì?” Tả Quang Tổ giật mình, đột nhiên ông lại có dự cảm không lành.

Trước mắt người này chính là những người có tiếng trong gia tộc.

Từ trước đến nay ông ta chưa từng phải đối mặt với tình huống hoảng loạn như thế này.

“Võ sĩ…… võ sĩ nước Nhật……”

“Vị võ sĩ nước Nhật kia đã mất tích rồi. Chắc là….. chắc là đã bị người khác bắt đi……”

Cậu ta vừa nói ra thì người của nhà họ Tả đều biến sắc.

“Ai? Là do ai làm?”

Tả Quang Tổ cũng không còn bình tĩnh được nữa, mặt đỏ lên, rống lên.

“Vốn dĩ võ sĩ nước Nhật đang uống rượu ở câu lạc bộ đêm cùng bạn…… Chuyện đó xảy ra cách lúc anh Tả Xán gặp chuyện không lâu.”

“Thành phố Giang Tư?”

Hai mắt của Tả Quang Tổ như phun ra lửa, đỏ bừng lên.

Nếu như võ sĩ nước Nhật xảy ra chuyện ở trên địa bàn của mình, thì việc hợp tác giữa nhà họ Tả với nước Nhật sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Nếu đoán không lầm, thì người bắt võ sĩ nước Nhật đi không phải ai khác, mà chính là Thất Hồn.

Kế hoạch ban đầu của họ là càn quét 7-8 hộp đêm ở Thanh Thiền, làm cho nhà họ Tả sẽ loạn cả lên chỉ trong vòng một đêm.

Nhưng lúc họ vào đến hộp đêm thứ hai thì Thất Hồn nhìn thấy một người rất kì lạ, sau khi biết thân phận của gã thì anh ta lập tức mang gã đi.

Việc tiếp tục giết người nhà họ Tả đã không còn quan trọng nữa, vì sự xuất hiện của võ sĩ nước Nhật đã khiến cho người khác phải kinh ngạc.

Đất của Phương Đông nhất định không cho phép võ sĩ nước Nhật bước vào nửa bước.

—————

Sân huấn luyện, phía tây của Thành phố Giang Tư.

Có một dáng người to béo bị treo rủ xuống.

Lúc này, trên người tên mập đó có rất nhiều vết roi khiến người ta cảm thấy ghê người.

Hạ Phi lại cầm roi da ngâm nước, vừa đi vừa cười lạnh.

“Miệng mày cũng cứng thật đấy, để tao xem xem xương cốt mày cứng hơn, hay roi da của tao cứng hơn.”

“Bẹt…… Bẹt……”

Hạ Phi vung tay, dùng hết sức quật.

Mỗi lần quất đều để lại trên người tên mập đó một vết lằn đỏ.

Tiếng kêu của võ sĩ nước Nhật rất thảm thiết, làm cho người ta nổi cả da gà, nhưng tên võ sĩ này vẫn không nói một câu nào.

Không bao lâu sau, khoảng 100 roi thì tên võ sĩ đó đã hôn mê.

Cách đó không xa, Tần Hiên đang khoanh tay đứng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cậu làm vậy mà vẫn không hỏi được, hay là để tôi làm cho.”

Hạ Phi hừ lạnh: “Tôi không tin hôm nay tôi không thể cậy được miệng của gã.”

“Tạt nước cho tỉnh!”

Giọng Giang Hải vang lên, xoay người đi đến.

Hạ Phi giội một xô nước lên mặt tên võ sĩ kia, khiến gã hét lên một tiếng.

Mặc dù gã là một người kiên cường nhưng cũng không chịu nổi cực hình.

Trong nước có pha thêm muối nên miệng vết thương giống như bị vô số con kiến đang cắn.

Gã ta mơ màng ngẩng đầu, máu từ trên mặt theo cằm chảy xuống.

Gã không còn sức, chỉ có thể nói luyên thuyên gì đó.

“Mày đừng giả ngu với ông, nói tiếng người đi.”

Hạ Phi lại đi lên tiếp tục quật.

“Anh ta nói không biết các cậu muốn hỏi cái gì.”

“Cũng không biết các cậu là ai, anh ta hỏi, tại sao lại bắt anh ta.”

Giang Hải cảm thấy nực cười. Tên này một là không biết tiếng, hai là đang giả ngu.

Giang Hải nhận lấy roi từ tay của Hạ Phi mỉm cười.

“Tại sao mày lại ở Thanh Thiền? Là ai sai mày tới, tới có mục đích gì?”

Giang Hải cũng không muốn vòng vo với anh ta nữa mà đi thẳng vào vấn đề.

Mặt tên mập đó khẽ biến sắc, ánh mắt hơi né tránh. Gã ta cảm nhận được hơi thở cao thử từ trên người của Giang Hải, hơn nữa còn là một cao thủ trong các cao thủ.

Luồng sát khí kia như ép gã ta rơi xuống vực sâu, ánh mắt gã ta hướng lên, lộ ra vẻ sợ hãi.

“Anh ta không muốn nói.” Giang Hải khoát tay, ném roi sang một bên.

“Anh Hiên, đừng để người chết, trước khi trời sáng, tôi muốn có kết quả.”

“Được chứ?”

Tần Hiên cũng được coi là 1 tên giang hồ, nói đến thủ đoạn tra tấn người khác thì anh đương nhiên là sẽ hơn người.

Tần Hiên cười lạnh: “Không thành vấn đề.”

Tần Hiên chậm rãi tiêu sái đi đến trước mặt tên võ sĩ kia, rồi nói: “Thả người xuống.”

“Chú đi chuẩn bị mật ong cho anh.”

“Anh Hiên anh đang nói chuyện cười à, lại còn chuẩn bị mật ong cho nó, anh định bồi dưỡng cho nó à?”

Hạ Phi hơi không phục. Anh ta hỏi mãi không ra, làm sao Tần Hiên chỉ dựa vào một cốc mật ong mà có thể hỏi ra được?

“Chú em còn non và xanh lắm, học hỏi nhiều vào.” Tần Hiên cũng không nói lời dư thừa, bộ mặt lạnh lùng.

Không có mật ong, nên một người đã tìm được một quán bán mật ong.

Tần Hiên tiện tay vơ một cái chổi lông nhỏ, quét một ít mật ong, bôi kên người tên võ sĩ kia.

“Mày muốn làm gì?”

Mắt anh ta cứng lại.

Giang Hải cười, Tần Hiên cười, bọn Hạ Phi cũng cười.

Tên võ sĩ lúc trước vẫn còn giả ngu bây giờ đã chịu mở miệng nói tiếng Trung rất gượng gạo.

Gã ta không chỉ nghe hiểu tiếng trung, mà còn có thể nói được.

Tần Hiên như đang vẽ một tác phẩm nghệ thuật, vô cùng chăm chú còn không hề nháy mắt, khóe miệng vẫn cười, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Sau khi ‘vẽ’ xong thì Tần Hiên nói: “Đặt anh ta ở ngoài cửa đi!”

Họ trói tên đó trên 1 tấm ván gỗ rồi vứt anh ta ở trong đêm tối.

Không bao lâu sau thì ruồi, muỗi, kiến bắt đầu kéo đến.

Ở vùng đất hoang ấy không ngừng truyền đến tiếng hét thê thảm giống như tiếng quỷ đang khóc vậy.

Để đập tan ý chí của một người, thì hành hạ về thể xác là không đủ, phải khiến cho anh ta trong lúc tỉnh táo mà phải chịu dài vò tới mức không biết lúc nào mới được dừng lại, đó mới là cao thủ.

Giang Hải đứng ở cửa sổ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm, phía sau anh là Thất Hồn.

“Đế Vương, chuyện này không đơn giản đâu.”

Giang Hải gật đầu: “Cậu nghĩ như thế nào?”

“Nhà họ Tả!”

Giang Hải gật đầu, cũng đoán ra được, võ sĩ nước Nhật xuất hiện ở Phương Đông, chắc chắn là có liên quan đến nhà họ Tả.

“Xem ra, nước đi này của nhà họ Tả rất quan trọng.”

“Tự tìm đường chết, rồi lại có được lợi ích như vậy, trong ngoài cấu kết, xem ra bây giờ nhà họ Tả muốn bị giệt môn rồi!”

Tần Hiên đi tới xuất hiện ở trước mắt võ sĩ nước Nhật, từ trên cao nhìn xuống.

“Giờ đã nhớ ra cái gì chưa?”

Tên võ sĩ nước Nhật vẫn cắn chặt răng, không nói câu nào.

“Cứng miệng đấy, vậy thì hết cách rồi.” Tần Hiên ra vẻ bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống: “Mày nghĩ là tao chỉ có thể để muỗi mới đốt mày sao?”

“Mày…… mày muốn thế nào?”

Nhìn vẻ mặt của Tần Hiên, võ sĩ nước Nhật luống cuống.

Gã ta từng chịu qua huấn luyện đặc thù, nên những tra tấn bình thường đương nhiên sẽ không làm khó được gã.

Nhưng Tần Hiên không chỉ tra tấn thân thể, mà còn muốn tra tấn ý chí của gã.

Anh ta cho người bê đến một cái thùng sắt, chiều rộng vừa bằng với cơ thể của gã võ sĩ.

Nếu bỏ người vào, thì ngoài việc không thể ngồi thì cái gì cũng có thể làm.

Tên võ sĩ nước Nhật không biết rốt cuộc là Tần Hiên muốn làm gì.

Nhưng gã ta biết cái thùng này nhất định là còn đáng sợ hơn cả chiêu quét mật lúc nãy.

“Không, chúng mày không thể đối xử với tao như thế được, tao là người nước Nhật, tao nói cho chúng mày……….”

“Bốp……”

Hạ Phi chạy lên tát cho gã một phát.

“Nếu tao không biết mày là người nước nào thì bọn tao đem mày về đây làm gì? Còn giả vờ làm người lương thiện à?”

Tần Hiên cũng không để ý, cười: “Tao không hỏi mày nữa, giờ mày muốn nói lúc nào thì nói. Tao cũng không vội, thời gian còn dài mà.”

Anh ta vẫy vẫy tay, để mấy tên lâu la nhét tên võ sĩ nước Nhật kia vào cái thùng.

Sau đó lại cho người khiêng một cái rương nặng tới, vừa mở ra, ngay cả Hạ Phi cũng bị dọa sợ.

A-mi-ăng!

A-mi-ăng là một loại khoáng sản, thoạt nhìn thì giống tảng đá, nhưng có thể xé được bằng tay.

Khi xé ra thì nó giống như sợi thủy tinh, rất nhỏ, cũng rất mềm mại.

Nếu thứ này mà đâm vào thịt thì không thể gỡ ra được.

Có rất nhiều người đều bị dị ứng tới mức ho không ngừng, và a-mi-ăng chính là thứ gây ra.

Thứ này nhỏ như sợi tơ, nếu trát vào người thì vừa đau vừa ngứa.

“Trời lạnh rồi, che ấm cho khách của chúng ta đi.”

Anh cười lạnh, cho người đổ một thùng a-mi-ăng vào trong cái thùng sắt kia.

Ngay lập tức, trong thùng sắt vang lên tiếng thét lớn cực kỳ thê thảm.

Vừa đau vừa ngứa, tên võ sĩ nước Nhật kia căn bản không thể gãi được, thân thể chỉ cần vừa cử động thì sẽ có càng nhiều mảnh vụn a-mi-ăng đâm vào thịt.

“Tôi nói, tôi nói……”

Họ chỉ mới ném anh ta vào thùng chưa đến nửa tiếng, vậy mà anh ta đã mơ mơ hồ hồ, vô cùng kinh hãi.

“Tao còn tưởng võ sĩ nước Nhật trâu bò lắm, hóa ra chỉ được có như vậy thôi.”

Tần Hiên mắng một câu, nói đến phương thức tra tấn người khác, thì chỉ cần nháy mắt thôi anh ta cũng có thể nghĩ ra mấy chục cách, khiến cho người ta sống không được chết cũng không xong.

Tên võ sĩ nước Nhật giờ giống như 1 con nhím, thân thể vặn vẹo, ngứa muốn gãi nhưng lại không dám cử động.

Chỉ cần động một chút thôi thì vô số sợi a-mi-ăng sẽ càng đâm sâu hơn.

“Nghe lời sớm một chút thì có phải tốt không? Đúng là ngu ngốc mà.”

Trong phòng nghỉ, Giang Hải đã uống hết một nửa bình trà.

Tần Hiên thẩm vấn xong, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nước Nhật và nhà họ Tả cấu kết với nhau đã lâu rồi, từ hơn 10 năm trước, hai bên đã bí mật tiếp xúc và hợp tác với nhau.

Võ sĩ nước Nhật rất thích nuôi dưỡng thế lực ở Phương Đông, cũng sẽ giúp người nhà họ Tả xử lý kẻ địch.

Đương nhiên nhà họ Tả cũng phải trả một cái giá xứng đáng cho họ, và cái giá này không hề rẻ ý nào cả, số tiền đó là rất lớn đó.

Mà trong nháy mắt Giang Hải đã hiểu được, nước Nhật không phải là muốn nuôi dưỡng thế lực, mà là muốn đạp đổ Phương Đông.

Nếu như chính quyền bị chia cắt, thì nước Nhật lại có cơ hội xâm lấn Phương Đông một lần nữa.

Phương Đông có một điểm không tốt chính là không hề đồng lòng, luôn chia năm xẻ bảy.

Bọn người nước Nhật đúng là lòng lang dạ thú.

Đã nhiều như vậy năm, mà bọn người nước Nhật vẫn không hề từ bỏ ý định với Phương Đông.

“Hỏi anh ta xem anh ta biết được bao nhiêu?”

Tần Hiên nói: “Em hỏi qua hết rồi, anh ta chỉ mới đến Phương Đông nên cũng không biết nhiều, chỉ nói ra một địa chỉ.”

“Địa chỉ? Còn nhiều võ sĩ nước Nhật không?”

Giang Hải hơi nheo hai mắt, lúc này đây, anh phải làm thế nào bây giờ?

“Xử lý anh ta đi, sau đó……” Giang Hải lãnh đạm nói: “Thất Hồn, đi cùng với họ, tới chỗ đó xem sao.”

“Đám chó lợn ý, tội phạm thì không cần để lại.”

Sắc mặt Giang Hải u ám, lời nói giống như tuyên án.

Tên võ sĩ nước Nhật này cũng không thể ngờ được, anh ta vừa tới Phương Đông, được cậu chủ nhà họ Tả giới thiệu cho một gái xinh đẹp, nhưng đáng tiếc đồ chưa tới được tay thì bản thân đã gặp họa

Mà, lần bị bắt đi này đã trở thành lần sống cuối cùng của hắn.

Chỗ giao giữa tỉnh Hải Đông và tỉnh Thanh Thiền là một cái thị trấn nhỏ, mặc dù bây giờ mới là nửa đêm rạng sáng, nhưng có 1 quán nướng đã đông đúc ồn ào.

Bởi vì vị trí gần đường giao thông quan trọng nên trong quán ăn khua này, hầu hết mọi người đều là lái xe.

Quán ăn nhìn bề ngoài thì có vẻ bẩn nhưng cũng không khiến thực khách chê bai.

Đằng sau quán ăn này có một cái phòng cũ, ở sau nữa thì là một khu vườn trái cây.

Cạnh vườn trái cây có một người đang cầm quạt hương bồ, anh ta lấy ra một điếu thuốc, trên mặt đầy vẻ tang thương, hơn nữa còn lộ ra cả tia sát ý.

Trên mặt anh ta còn đặc biệt có một vết sẹo rất dài, giống như một con rết rất sống động, khi anh ta nhếch miệng cười, vết sẹo khẽ động, trông cực kỳ dữ tợn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.