Mấy phút sau, nhóm người của tổ chức Hắc Khẩu đã tìm tới nơi này.
Họ thấy thi thể của cô gái thì hai mắt mở to, cảm thấy tuyệt vọng.
Ánh mắt của cô ta trước lúc chết có vẻ rất kinh ngạc.
“Khốn khiếp!”
Một thanh niên của tổ chức Hắc Khẩu cắn chặt răng, tức giận quát lên.
“Tên hung thủ này còn lợi hại hơn cả Keiko.”
Người thanh niên đó thâm trầm, nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy chúng ta hãy nhanh chóng giết chết tất cả những người ở chỗ này, tìm được thanh Juzumaru, sau đó…… thì phóng hỏa……”
Tàu chở hàng cần ít nhất hai ngày mới đến nước Nhật, vốn dĩ bọn người của tổ chức Hắc Khẩu định sau khi hoàn thành xong chuyện thì sẽ cho nổ chiếc thuyền, như vậy là cong chuyện.
Nhưng bỗng nhiên lại có một cao thủ ở trên thuyền có thể dễ dàng giết chết Keiko khiến cho bọn họ buộc phải ra tay trước.
“Liên lạc với bên ngoài chi viện trước hẹn một ngày.”
Sau 3 tiếng, trong khoang thuyền trở nên yên tĩnh, đêm khuya vốn là khoảng thời gian mà mọi người nghỉ ngơi, xung quanh truyền đến tiếng thở đều đều.
“Xoạt……”
Một làn sương trắng từ từ tỏa ra, mỗi người của tổ chức Hắc Khẩu đều cầm một cây đao dài, trên mặt thì đeo mặt nạ phòng độc.
Sau 10 phút, một người gật đầu nhẹ nhàng giơ tay lên, lật chiếc ga trải giường lên, rồi lục soát khắp phòng.
Người phía trước cứ gặp người là giết, dễ dàng thắng lợi.
Người đằng sau thì lục soát từng ngóc ngách.
Mùi máu tươi tỏa ra khắp cả khoang thuyền, chỉ còn lại tiếng bước chân nhè nhẹ.
“Nagaishi…… ở trong này……”
Mọi người chung quanh nhanh chóng tập trung lại.
Trong chiếc va-ly ở góc phòng lộ ra một cái hộp gỗ phong cách cổ xưa, bên trên có khắc một bức tranh chim bay cá nhảy, vô cùng tinh tế.
Họ cẩn thận lấy chiếc hộp gỗ đó ra.
Nhóm người của tổ chức Hắc Khẩu đó vội vàng làm một tư thế kì lạ rồi quỳ xuống lạy.
Họ mở chiếc hộp đó ra, bên trong phát ra một luồng sáng kì quái, tà khí bay ra ngoài.
Bên trong hộp là một thanh kiếm dài, phát ra cảm giác cổ xưa, chuôi kiếm quấn một tràng hạt.
Tràng hạt này chính là lí do tại sao thanh kiếm này được gọi là Juzumaru.
Tràng hạt phát ra ánh sáng ấm ấm, hơn nữa còn rất nặng.
Bọn họ thở hổn hển, tim đập mạnh tới mức dường như mọi người có thể nghe được tiếng đập đó.
“Đúng rồi, đúng rồi……”
“Vạn tuế……”
Họ nâng thanh kiếm mà bản thân vô cùng cung kính lên, từ từ rút ra, lưỡi kiếm sắc bén như hút lấy hồn phách của bọ họ.
Thanh kiếm của nước Nhật được làm rất hợp lý. Thân kiếm cong cong, để thuận tiện cho người sử dụng.
“Kiếm Juzumaru!”
“Kiếm Juzumaru!”
“……”
Mọi người giống như đang tiến hành một nghi thức xa xưa nào đó, trong miệng đều lẩm bẩm cái tên này.
Sau đó họ đặt thanh kiếm và lại hộp, đậy hộp lại, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Rồi từ từ đứng dậy, trong mắt thoáng qua tia sát ý.
“Không chừa lại bất kỳ ai ở trên thuyền.”
“Giết!”
Việc thanh kiếm này trở về tay nước Nhật, nhất định sẽ dấy lên một trận tranh giành thật giả.
Nhóm người của tổ chức Hắc Khẩu này đương nhiên là không muốn cho ai biết được chuyện về thanh kiếm này.
Một tổ chức có được quốc bảo của nước Nhật, không biết có bao nhiêu người ghen tỵ tới mức đỏ mắt.
“Mọi người cẩn thận trên thuyền có khả năng vẫn còn võ sĩ khác còn sống.”
Người bọn họ vừa mới giết trong phòng này cũng là một võ sĩ Nhật.
Gã ta vừa mới hạ thuốc mê mất mạng một cách oan uổng.
Thân phận của gã ta là võ sĩ Nhật, cũng giải thích lý do vì sao thanh kiếm quý này xuất hiện trên con thuyền chở hàng về nước Nhật.
Võ sĩ nước Nhật dù có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được, thanh kiếm mà họ khó khăn lắm mới tìm được, lại bị nhóm người của tổ chức Hắc Khẩu hớt tay trên.
Bọn họ chia nhau ra, chưa tới nửa phút sau, cả khoang thuyền đã chẳng còn ai sống sót trừ bọn họ.
Làm xong tất cả mọi việc, mọi người khoanh chân ngồi, ở giữa là thanh kiếm, tất cả con mắt nhìn chằm chằm vào nó như sợ nó sẽ mọc cánh bay mất.
Đột nhiên đèn trong khoang chợt lóe lên, khoang thuyền lại rơi vào tĩnh mịch.
“Khốn nạn, xảy ra chuyện gì vậy?”
“A……”
Một am thanh giận dữ vang lên, sau đó là một tiếng hét thảm thiết.
Đợi đến khi đèn lại sáng lên.
Một người ngã ầm xuống đất, bụng bị đao xẻ ra, nội tạng và máu chảy ra thành vũng.
Một thành viên của tổ chức Hắc Khẩu, ngã vào trong vũng máu lý, hai mắt trừng lớn vẻ mặt mê mang.
Hắn không thể tưởng được, bọn họ đã giải quyết tất cả người trên khoang thuyền rồi, nhưng vẫn bị kẻ khác ám toán, còn không biết là ai ra tay.
Một trận xôn xao nổi lên, tất cả mọi người đều rút đao ra.
Tất cả ánh mắt đều chiếu vào một người.
Bởi vì, chỉ có đao của gã ta là dính máu.
Máu trên đao vẫn đang nhỏ giọt chảy xuống.
“Không, không phải tôi……”
“Nagaishi……”
Bởi vì tất cả mọi người đều đeo mặt nạ phòng độc, nên không thể nhìn được sắc mặt của nhau, nhưng ánh mắt của họ đều vừa tức giận vừa cảnh giác.
“Bịch!”
Một tiếng vang lại nổi lên, ánh sáng lại biết mất.
“A……”
Sau một tiếng kêu thảm thiết thì đèn lại sáng.
Lại có một người ngã vào vũng máu, tay anh ta lúc này đang chỉ theo một phương hướng.
Chỗ đó có một người đang đứng, tay anh ta cầm một thanh kiếm còn đang dính máu.
Chuyện này rất kỳ lạ.
Mọi người đều có suy nghĩ riêng, người đứng đầu ngẩng đầu lên: “Mọi người cùng lùi lại.”
Một bước, hai bước……
Tất cả mọi người đều dựa lưng vào vách tường của căn phòng, giữ khoảng cách với nhau, nếu ai muốn đánh lén, thì nhất định sẽ phát ra tiếng bước chân.
Tên cầm đầu ngẩng đầu lên nhìn bóng đèn trên trần nhà.
Nhưng đợi mãi bóng đèn vẫn không tắt.
Gã không tin tên sát thủ đã giết hai người kia là người trong nhóm họ. Bọn họ đều là anh em đã trải qua luyện tập sinh tử, hơn nữa cũng không có lý do gì cả.
“Đọc tên của chính mình……”
“Nagaishi…..”
“Yamaguchi……”
“……”
“Haha……” Một tiếng cười lạnh vang lên, uy nghiêm đáng sợ: “Thật không ngờ, thế mà lại bị phát hiện.”
Giang Hải không biết chủ nhân của bộ quần áo trên người mình tên là gì.
Cho dù anh biết tên gã ta đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nói ra thì sẽ bị lộ ngay.
“Phương Đông……”
Tên cầm đầu cầm đao chĩa vào Giang Hải, tất cả những người còn lại cũng xông lên.
Người trong đội ngũ của bọn họ, sao có thể có người của Phương Đông trà trộn vào được chứ.
“Chó chết……”
Tên cầm đầu nhằm về phía Giang Hải.
Giang Hải đứng sừng sững bất động, khóe mắt xuất hiện một nếp nhăn, lúc này anh vẫn còn đang chơi trò mèo vờn chuột.
Lúc thanh đao lao về phía Giang Hải, đèn đột nhiên tắt.
Ngay sau đó là một tiếng hét thảm vang lên.
“Leng keng, keng, keng……”
Một chuỗi tiếng đao kiếm va vào nhau vang lên, trong phòng nổ ra hỗn chiến.
“Dựa vào tường, tất cả dựa vào tường……”
Không biết là ai hét lên.
Giang Hải bất đắc dĩ lắc đầu, lũ súc sinh này sao lại thông minh thế chứ?
Nếu như vậy thì không thể chơi nữa rồi.
Anh ấn công tắc trên người, đèn lại sáng lên.
“Chúng mày đã không chơi với tao nữa thì…………. chết đi………”
“Láo toét……”
“Cùng lên đi……”
“Giết chết con lợn Phương Đông này……”
“……”
Giang Hải nhe răng cười: “Hôm nay để tao cho chúng mày biết ai mới là tổ tông của đao pháp.”
Thân hình của Giang Hải giống như ma quỷ, giống như con thoi xuyên qua đám người của tổ chức Hắc Khẩu, đao không va vào nhau, quần áo cũng không chạm.
Họ chỉ có thể nghe được một tiếng hét.
Sau một trận hỗn loạn, Giang Hải ném đao sang một bên.
Những tên của tổ chức Hắc Khẩu đó không thể đứng vững được nữa, gân tay gân chân đều đứt hết.
Cho dù có được chữa trị tốt thì sau này cũng sẽ trở thành tàn phế.
Giang Hải sẽ bỏ qua cho những người này ư?
Tuyệt đối không thể.
Anh khom lưng nhặt chiếc hộp trên mặt đất nhẹ nhàng mở ra: “Cám ơn, tổ chức Hắc Khẩu, chỉ vừa mới gặp nhau đã tặng quà gặp mặt rồi, hất có hiếu!”
Anh không ngờ giữa đường anh nhập cư trái phép vào Nhật còn được tặng món quà lớn như vậy.
Giang Hải xoay người rời đi.
Một lúc sau, bên trong khoang thuyền trần đầy mùi xăng.
Nửa ngày sau thuyền chở hàng bị thuyền của tổ chức Hắc Khẩu chặn lại.
Một đám đàn người mặc quần áo đen nhảy lên thuyền, không cần đánh mà cũng thắng, dễ dàng khống chế được chiếc thuyền.
Khi bọn chúng tìm được cửa vào của khoang thuyền thì bên trong đã trở thành địa ngục, lửa cháy khắp nơi.
Nhiệm vụ đầu tiên của họ là dập tắt ngọn lửa.
Nhưng sau khi dập lửa, họ lại không thể tìm được thanh kiếm Juzumaru.
Một người đàn ông mặt đen ánh mắt đen kịt, miệng cắn chặt, nói.
“Thưa ngài, võ sĩ Nhật đang trên đường tới.”
Anh ta đành phải rời đi, vì nước Nhật, không thể trở mặt với võ sĩ- những người trung thành với hoàng thất nước Nhật.
Họ phải giết chết nhóm người đến từ Phương Đông kia. Nếu như nội bộ xảy ra xích mích khiến cho người Phương Đông chạy mất, thì bọn họ chỉ còn nước tự rạch bụng để tạ tội.
Tên mặt đen nắm chặt nắm đấm.
Mất mấy người không là gì cả, nhưng làm nước Nhật mất mặt mới là chuyện lớn.
Như vậy anh ta làm sao có thể trở về bàn giao được.
Nơi đây không thể ở lâu, nên nhóm người của tổ chức Hắc Khẩu nhanh chóng bỏ đi.
Nửa tiếng sau lại có mấy con thuyền chạy tới.
Đương nhiên, bọn họ cũng không thu được gì.
Nhưng có một điều mà họ không biết, lúc con thuyền của bọn họ trở về, trên thuyền đã giấu một người.
Người đó chính là người mà họ nằm mơ cũng muốn giết.
Đế Vương!
Nước Nhật là một đất nước rất vặn vẹo.
Bên ngoài thì tỏ ra nho nhã nhưng trong lại vô cùng thâm độc, vì mục đích mà có thể không từ thủ đoạn.
Từ trước đến giờ Giang Hải ghét nhất là hai nước, mà hai nước đó lại ở rất gần Phương Đông.
Một là nước Nhật, nước còn lại là Hàn Quốc.
Khác với người Nhật, người Hàn từ trong ra ngoài đều có thể dùng một từ để hình dung: Thấp hèn.
Thấp hèn!
Vì để chiến thắng mà chuyện gì họ cũng có thể làm được, chẳng thèm để ý đến việc người khác đánh giá mình như thế nào.
Thậm chí bọn người đó còn có thể đổi quốc tịch của những nhân vật lịch sử, để trở thành tổ tiên của bọn họ. Những người đến cả tổ tông cũng có thể nhận bừa thì cũng đủ để biết là loại người nào rồi.
Khi vừa đặt chân lên nước Nhật, Giang Hải đã nhanh chóng tìm một chỗ ẩn nấp.
Anh mở chiếc hộp gỗ, lấy thanh kiếm ra.
Càng nhìn thanh kiếm này anh càng cảm thấy thanh kiếm này có cảm giác rất âm u, đầy tà khí.
“Xoạt”, thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, tỏa ra một luồng khí lạnh.
Thanh kiếm này không có máu nhưng lại làm cho người ta phải run người.
Giang Hải nheo hai mắt, cảm thấy rất kỳ lạ.
Anh cảm thấy thanh kiếm này rất kỳ lạ, nó khiến người cầm kiếm cảm thấy bất an, muốn tàn sát khắp nơi.
Trên thanh kiếm tuy rằng không có quá nhiều oán khí, nhưng lại tràn đầy sát ý.
Tra kiếm vào vỏ, khóe miệng Giang Hải hơi gợi lên.
Giang Hải có thể dùng lại cách như đã dùng để trao đổi với người Do Thái, dùng thanh kiếm này để trao đổi lợi ích với người Nhật.
Nước Nhật là nước dẫn đầu về ngành công nghiệp luyện kim, nếu như anh có thể dùng thanh kiếm này để đổi lấy khoa học kỹ thuật, thì ngày Phương Đông đứng đầu thế giới đã không còn xa nữa rồi.
Giang Hải đào một cái hang, dùng vải bọc hộp gỗ lại.
Anh đang định chôn chiếc hộp xuống đất thì lại dừng tay lại.
Nhanh chóng lấy thanh kiếm ra rồi mới đóng chiếc hộp lại.
Trên lưng đeo 1 thanh kiếm được bọc kỹ, cuối cùng Giang Hải cũng tìm được một thị trấn nhỏ, dùng phương thức liên hệ độc nhất của Đế Vương để liên lạc với Bố Phàm.
Sau khi trao đổi ngắn gọn, lông mày Giang Hải nhíu chặt, ánh mắt trở nên sắc lạnh.