Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 47: Gặp lại Bách Lý Hưng



Đại ca, tôi làm ngay, tôi dẹp cơ sở kia ngay… Không không… tôi không cần chúng nữa…”

Tần Hiên đi về hướng Đại Lang, âm thanh phát ra từ Tần Hiên như âm thanh tử thần đang kêu gọi. Đại Lang cuống quít quỳ xuống, đầu đập xuống nền đất. Biểu hiện của Tần Hiên có gì giống xã hội đen chứ, nó giống mấy tay thổ phỉ hơn.

Một lời không hợp thì sẽ lấy mạng người đó luôn.

“Đại ca, vừa rồi tôi đã gửi tin nhắn cho anh rồi, tôi sẽ nghe lời anh, nghe lời anh…

“Xóa sổ toàn bộ cơ sở kinh doanh ngầm ở thành phố Giang Tư cho tao.”

“Từ nay về sau, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh.”

“Trên tôi còn có cha mẹ già, dưới còn có con thơ, đại ca xin anh tha cho tôi.”

Tần Hiên nhìnThất Hồn. Giang Hải không có ở đây, Thất Hồn là người quyết định. Thất Hồn không có chút biểu cảm dư thừa nào, loại người trâu chó như thế này anh ta còn lười nhìn đến.

Tần Hiên cười lạnh: “Dù sao mày cũng đã gửi tin cho tao, có thể tha mạng cho mày.”

“Nhưng…” Tần Hiên làm động tác như đang đếm tiền.

Đại Lang nào dám nói không, giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất!

“Chỉ cần giữ mạng này, anh cần gì muốn gì đều được!”

Tần Hiên vừa lòng gật đầu, nói với Kim Thâu: “Tìm hai người, đưa anh Đại Lang về lấy tiền đi.”

Không biết Kim Thâu lấy từ đâu ra một đoạn dây thừng, cười gian tiến lên, khoác vai Đại Lang mỉmcười nói: “Anh Đại Lang, thành thật một chút, đừng giở trò khôn lỏi.”

“À, nghe đại ca nói vợ anh rất trẻ đẹp, còn là sinh viên đúng không?”

“Anh Đại Lang, có phải sinh viên rất tươi mới?”

“Không…không có!” Đại Lang lắp bắp: “Không biết…gì!”

Kim Thâu vỗ mặt Đại Lang: “Thật? Vậy ý anh là đại ca tôi nói bậy?”

Vẻ mặt Đại Lang trở nên xấu xí, nói không nên lời, cười còn khó coi hơn khóc.

“Không, không không, đại ca nói gì đều đúng.”

“Nếu cậu…thích…tôi…có thể…”

Đại Lang run lập cập, tự nguyện dâng vợ. Mặc dù vì tính mạng mà phải dâng vợ mình, nhưng bảo gã phải chính miệng nói ra thì đúng là rất khó, như vậy thì đúng là nhục đến mức sống không bằng chết nữa.

Tần Hiên nhìn Thất Hồn, cảnh tượng này cũng không phải là hiếm thấy. Ở trong giới này, trước giờ chỉ khuất phục trước nắm đấm thôi chứ làm gì có quy tắc gì đâu.

Rất nhiều lúc, đàn bà chính là chiến lợi phẩm. Nhưng Giang Hải không phải là loại người sẽ dùng vũ lực để áp bức kẻ khác, hơn nữa anh cũng đã đặt ra cho bọn họ một ít quy tắc rồi.

Tuyệt đối không cho phép cướp vợ kẻ khác. Nếu ai dám cưỡng ép bắt vợ kẻ khác thì Giang Hải sẽ lột da bọn họ.

Ánh mắt Thất Hồn lạnh như băng, Tần Hiên trầm giọng: “Kim Thâu, đừng quên quy tắc.”

Lại quay ra nói với Đại Lang: “Lập tức rời khỏi Giang Tư, tao gặp lại mày thì ngày đó nhà mày bị diệt. Hiểuchưa?”

Đại Lang đồng ý, gật đầu như gà mổ thóc. Kim Thâu cũng không dám tiếp tục đùa Đại Lang, những lời này nếu để Giang Hải biết được thì chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt gì.

Tóm tóc Đại Lang: “Anh Đại Lang, tiền của anh giấu ở đâu? Chúng ta cùng đi lấy?”

Lúc rời đi, trên tường xuất hiện những tội trạng của ba người với đôi cánh thiên sứ được vẽ bằng máu. Thành phố Giang Tư, từ đó không còn bóng dáng của các lão đại kia nữa. Từ đó trở đi, còn lưu truyền một câu nói: Cấm tất cả những cơ sở kinh doanh ngầm, lách luật.

Đây chính là sự ngang ngược của Thiên thần sa đọa.

Thế lực xã hội đen của thành phố Giang Tư chấn động một phen. Bởi vì, Thiên thần sa đọa quá kinh khủng. Thiên thần sa đọa chưa từng thất thủ. Mà Tần Hiên chính là người phát ngôn của Thiên thần sa đọa.

Nếu ai đó nghi ngờ lời nói của Thiên thần sa đọa, kết cục của anh em Hồng Tam Lão cùng đám người Thiết La chính là tấm gương tốt nhất. Không chỉ vậy, cái chết của ông Lương cũng thế, mọi người còn luôn tin ông Lương ở Giang Tư cũng ít nhiều có quan hệ với võ giả.

Ông Lương cũng chết trong tay Thiên thần sa đọa. Hơn nữa, còn chết rất thảm.

Trong phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn Thiên Nha. Lan Kiều chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người, tóc đen rủ xuống, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người Đã đợi rất nhiều ngày rồi, nhưng Giang Hải vẫn không xuất hiện.

Nhưng cô ta không dám không đợi, Giang Hải tức giận, lúc đó Lan gia chắc chắn sẽ trở thành tro bụi. Hai ngày trước bác của Lan Kiều là Lan Khoa đã mang theo vài cao thủ về thành phố Giang Tư.

Nhưng còn chưa vào được Lan gia thì đã bị đánh cho tan tác. Người ra tay chỉ để lại một câu nói: người của Lan gia không được phép rời khỏi Lan gia nửa bước.

Giang Hải đây là muốn giam lỏng toàn bộ Lan gia. Mội chuyện còn chưa rõ ràng thì Lan Khoa đã bị chặt đứt một tay. Lan Khoa ôm cánh tay khóc nháo, ông ta không có rời khỏi Lan gia, mà là vừa trở về mà.

Lan Kiều nhìn về phía cánh của khép hờ, đúng là Giang Hải đang vào.

Trên đường quay trở về Hoàng Kim Giáp Lân, Giang Hải nhận được một tin nhắn của Lan Kiều. Cô ta không chịu nổi, nhưng Giang Hải lại như đang giày vò cô.

Có thể động thủ nhưng anh lại không xuống tay, khiến cho người ta phải nhấm nháp nỗi sợ. Lan Kiều mắng Giang Hải bất lực, là một tên đàn ông mà lại không được.

Đang muốn khích tướng Giang Hải, sao anh có thể không biết chứ, nhưng cô ta thật không ngờ, Giang Hải lại mang thêm một người tới.

Hóa ra Giang Hải đã sớmtính toán trước cho Lan Kiều, im lặng muốn xem Lan Kiều sẽ giở trò hèn hạ gì, sau đó lại đi gặp một người khác.

“Sao? Cần tôi dạy phải làm gì?” Giọng Giang Hải lạnh như băng.

Vẻ mặt Lan Kiều tái nhợt, Giang Hải ghê tởm ghét bỏ. Lan Kiều luôn nhớ cảnh Giang Hải hèn mọn năm đó, trong mắt tràn đầy dữ tợn và căm hận.

Nhìn Lan Kiều làm Giang Hải nhớ tới Giang gia đã bị diệt ra sao. Thân thể Lan Kiều run lên, cứng đờ, chậm rãi quỳ xuống, bộ dáng như bị làm nhục nhìn về phía Giang Hải.

“Ngẩng đầu cao lên!” Giang Hải ra lệnh.

Lan Kiều ngẩng đầu, cố tươi cười hùa theo, cố hết sức che sự chán ghét và giận dữ trong lòng. Lan Kiều ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng.

Cô ta nghe nói, đàn ông đều thích đàn bà dịu dàng như nước. Bộ dáng này của cô ai cũng sẽ thấy thương tiếc, đều sẽ nhào ngay đến. Nhưng Giang Hải không như vậy, anh vẫn im lặng đứng đó.

Giang Hải rất muốn đẩy từng người của Lan gia xuống biển để tế cho vong hồn của mẹ mình.

Đi đến trước mặt Giang Hải, trong lòng Lan Kiều biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì, cô ta cố nén nước mắt cùng oán hận đối với Giang Hải, cố gắng bày ra vẻ mặt nịnh nọt.

Cô ta vươn tay ra định đóng cửa. Giang Hải ngăn lại, khịt khịt mũi, mùi thơm xử nữ trên người cô ta.

Anh cười miệt thị: “Tôi thích mở cửa.”

“Cô cứ tiếp tục diễn đi.”

Lan Kiều không dám chần chờ, chậm rãi vạch khăn tắm, lộ ra thân thể tuyết trắng mà đàn ông đều ham muốn. Tung bay hồ nhảy múa. Vẻ mặt Giang Hải lạnh như băng, yên tĩnh thưởng thức.

Một đôi tay run rẩy duỗi về phía đai lưng của Giang Hải. Lúc này khóe miệng Giang Hải lộ ra nụ cười gian xảo.

“Hôm nay tôi không thích.”

Nói xong, Giang Hải xoay người đi. Đôi mắt của Lan Kiều tức tới mức muốn nổ tung, không che nổi sự ác độc trong ánh mắt. Nếu có thể, cô ta nguyện cùng Giang Hải đồng quy vu tận.

Giang Hải không chỉ dẫm đạp lên tôn nghiêm của cô ta, mà còn muốn đày đọa cô ta, đạp nát sự cao quý, đoan trang của cô ta. Đây đúng là loại dày vò vô tận, trừ phi Giang Hải chơi chán.

Nhưng cô ta lại không thể làm được gì. Lan Kiều chỉ có một cơ hội ám sát Giang Hải, nếu thất bại thì chính là kéo cả Lan gia cùng chôn theo. Dựa vào tính cách của Giang Hải thì anh sẽ không diệt Lan gia đơn giản như vậy, mà sẽ khiến cho họ sống không bằng chết.

Lan Kiều vẫn chưa dám rat ay, vì sợ. Giang Hải muốn xoay người đi, Lan Kiều còn không bằng một con vật nuôi.

“Không…” Lan Kiều bất chấp liêm sỉ, ôm lấy người Giang Hải.

Cô ta không có lựa chọn nào, chỉ có thể dâng bản thân lên mới có thể đổi lấy được Lan gia

Cũng chỉ có như vậy mới có thể làm cho Giang Hải thả lỏng cảnh giác, Lan Kiều mới có cơ hội giải quyết Giang Hải. Lan Kiều cũng không dám chắc anh chơi xong thì có giữ lời hay không. Cô chỉ biết cách duy nhất bây giờ là làm theo yêu cầu của Giang Hải.

“Chỉ cần bỏ qua Lan gia. Anh muốn gì cũng được.”

“Đừng đi, tôi thề, cả đời này…”

Giang Hải đá mạnh vào Lan Kiều.

“Lan tiểu thư là ai chứ? Là nữ thần trong mộng của mọi người.”

“Ai biết cô ti tiện hèn mọn như hôm nay chứ.” Tính nết kiêu căng của cô đâu rồi?”

“Ngạo mạn của cô đâu?”

“Xin tôi? Cô chưa đủ tư cách.”

“Cô quên mối thâm thù đại hận của Lan gia và Giang gia sao?”

“Lan Kiều, ở trong mắt tôi cô chỉ là một người đàn bà độc ác mà thôi.”

“Năm đó cô coi tôi như một con chó, bây giờ tôi chỉ đang cho cô nếm chịu nỗi nhục năm đó tôi phải chịu thôi.”

“Xin tôi? Đừng nói tới tư cách, ngay cả mở miệng nói câu đó cô cũng không xứng.” Giang Hải kích động, ánh mắt lộ ra sát ý, hận không thể lập tức giết sạch tất cả người Lan gia.

Giang Hải kiên quyết rời đi. Từ nhỏ đến lớn, Lan Kiều luôn vô cùng tự tin vào nhan sắc của mình. Nhưng khi đối mặt với Giang Hải, cô ta mới biết rằng, đứng trước mối thù giết người thân thì sở thích hay tính cách đều chẳng là gì.

Kéo khăn tắm qua, che đi thân thể của mình. Lan Kiều từ trước đến nay đều vô cùng mạnh mẽ, kiên cường, giờ lại tủi nhục khóc lóc.

Ở đại sảnh của khách sạn, Bạch Lý Hưng đang nghỉ ngơi, đến khi Giang Hải ngồi vào vị trí đối diện mới chậm rãi mở mắt ra.

Thật ra người biết được thân phận của Giang Hải đã chẳng có mấy người rồi, mà người vừa biết thân phận của anh lại vừa có thể dửng dưng như vậy thì cànghiếm.

Bạch Lý Hưng chính là một trong số ít đó. Giang Hải lười biếng ngồi xuống, híp mắt. Trên bàn đặt chén trà và một số thức khác.

Trận pháp?

Ở phương đông, dù là uống trà hay đơn giản ngắm hoa cũng tạo được trận. Mỗi thứ trên bàn đều có ý nghĩa riêng, đều có những mục đích nhất định. Chỉ đơn giản uống trà, ăn món, hoặc bày ly cũng có khá nhiều ẩn ý rồi.

Giang Hải vờ không hiểu. Giang Hải nghĩ uống một chung chả ngay gần phía Bạch Lý Hưng. Dù Giang Hải mang ơn ông, nhưng luôn có giới hạn.

Nếu là cứu mạng của Bách Lý Hưng anh sẽ làm. Về phần những việc khác, Giang Hải không làm được.

Bạch Lý Hưng sẽ không vay tiền, còn liên quan người nhà Bạch Lý Hưng, chính là người Bạch gia, Giang Hải chỉ hận không thể giết sạch toàn bộ bọn họ.

Vấn đề trước mắt, Giang Hải cũng sẽ không giúp. Bạch Lý Hưng đến thành phố Giang Tư, tám phần là đến vì Lan gia.

“Giang Hải, chú mời cháu uống hai chén trà.”

“Nể mặt chú được không.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.