“Đáng chết!” Alan hét lớn một tiếng, hỏa diễm hừng hực cháy quanh người, trong tay đã xuất hiện một cái lưỡi hái, nháy mắt di động đến trước mặt Trần Duệ, chém xuống.
Carol gia tộc vì bồi dưỡng Alan độc tử này, có thể nói là khổ tâm phí sức, hiện tại Alan đã là trung giai ác ma đỉnh phỏng, chỉ kém một bước là tiến vào cao giai, một kích này uy thế rất là kinh người. Trần Duệ vừa rồi chiến đấu cùng Lôi Tạp đã tiêu hao không ít lực lượng, nhưng hắn cũng không sợ Alan, người hắn cố kỵ chính là cao giai ác ma độc nhãn đứng đằng sau!
Trần Duệ không lùi mà tiến, khi lưỡi hái sắp đụng tới thân thể hắn, hắn đột nhiên nghiêng người, một quyền nhanh như thiểm điện, kích lệch lưỡi hái, ngay khi Alan còn chưa kịp phản ứng, một quyền nữa đánh trúng bụng của hắn, Alan lập tức đau đớn cong người.
Độc nhãn đại ác ma thấy Alan một chiêu thất thủ, vừa định ra tay, chỉ thấy Alan bị đối phương nắm chặt cánh tay, khẽ vung, cả người bay về phía độc nhãn đại ác ma.
Alan mất đi trọng tâm, bị ném xa, may mà có người đón được, chính là độc nhãn đại ác ma kia, hắn lập tức quát: “Mễ Tạp Tư, giết chết hắn!”.
Mễ Tạp Tư hơi gật đầu, chỉ thấy Guile thừa cơ chính mình tiếp lấy Alan, thân ảnh khẽ chuyển, đã chìm vào trong màn đêm. Độc nhãn đại ác ma không khỏi cười lạnh, cũng biến mất theo, sau lưng hắn còn vang đến thanh âm hung hăng của Alan: “Mễ Tạp Tư, nhất định phải bắt được hắn, để hỏa diễm của ta giày vò hắn!”.
Trên nóc nhà đằng sau, một đôi hồng đồng bình tĩnh nhìn kỹ một màn này.
Đại cảnh giới sai biệt không phải đơn giản là cách biệt giữa trung giai và cao giai, căn bản không có khả năng chiến thắng, huống hồ hiện tại thực lực cùng thương thế của hắn còn chưa khôi phục, không thể nào đối kháng cùng cao giai ác ma được, cho nên hắn lựa chọn chạy trốn.
Nhưng mà thực lực của Mễ Tạp Tư cũng không phải bình thường, theo sát không tha, không ngờ không thể bỏ rơi. Tốc độ của Trần Duệ cũng được tính là nhanh nhất trong trung giai ác ma, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn cao giai ác ma, mà Mễ Tạp Tư còn có nháy mắt di động, bất kể là cự ly hay thời gian hồi phục, đều hơn xa Lôi Tạp, dần dần, cự ly hai bên bị kéo gần, nếu như không phải Trần Duệ sớm dùng một bình chân phong hành dược tề, làm tốc độ tăng lớn thì đã bị đuổi kịp rồi.
Dưới tình huống này, Trần Duệ không thể nào quay về thực nghiệm thất hoặc Áo Choàng hội được, do thương thế không nhẹ, nên nếu cứ tiếp tục bị đuổi, nhất định sẽ bị tóm được, bống hắn nghĩ đến Pagliuca, phương hướng không khỏi thay đổi.
Đêm nay giác ma Cương Khắc dẫn đội thủ vệ, lấy nhãn quang của Cương Khắc, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, tựa hồ có cái gì lướt qua, trong bóng đêm không nhìn rõ được rốt cuộc là gì, còn chưa đợi hắn phản ứng thì một trận gió lại lướt qua, làm đám binh sĩ dồn dập kinh ngạc không thôi.
Mễ Tạp Tư ngấm ngầm tức giận, Guile này tuy thực lực chỉ là trung giai ác ma, nhưng tốc độ xác thực có chỗ hơn người, còn hơn xa so với biểu hiện khi so đấu cùng Lôi Tạp, càng ghê tởm là tên này phi thường giảo hoạt, thỉnh thoảng lợi dụng địa hình quay đầu đổi hướng, mấy lần chính mình suýt bị mắc lừa.
Chẳng qua Guile có giảo hoạt như nào, thực lực chênh lệch vẫn đặt ở đó, lấy kinh nghiệm phong phú của Mễ Tạp Tư, lập tức vững vàng khóa chặt vị trí của đối phương, đuổi sát không tha.
Trần Duệ dần cảm giác được ăn không tiêu, tinh thể tuy có thể nhanh chóng khôi phục thương thế cùng thể lực, nhưng rốt cuộc là có hạn, mà dưới tình huống bị thương nặng như vậy, lại vận động tốc độ cao, không nghi ngờ gì là hao tổn cực lớn. Thời gian hiệu quả là hai mươi phút, dù là tông sư cấp dược tề thì cũng có thời gian làm lạnh, nghĩa là trong phòng một giờ sau, hắn không thể tiếp tục uống loại dược này, mà hiện tại dược hiệu đã sắp hết.
Quả nhiên, ngay khi tốc độ của hắn chậm lại, tốc độ đổi hướng theo đó chậm nửa nhịp, lập tức bị Mễ Tạp Tư nhạy bén nắm bắt được, hỏa diễm chợt lóe, phát động thiên phú thuấn di, chuẩn xác ngăn trước mặt hắn.
Trần Duệ đã không kịp biến hướng, một cược của Mễ Tạp Tư đã tới, hắn cơ hồ không thấy được quỹ tích của đối phương, chỉ có thể dựa vào cảm giác trong đặc huấn cùng thực chiến chuy luyện ra, hai tay hợp lại, chống lại một cược. Chỉ thấy hai tay như bị thiết chùy đánh trúng, cả người bị cỗ đại lực này đánh văng ra xa.
Còn không đợi thân hình Trần Duệ rơi xuống đất, Mễ Tạp Tư đã đuổi kịp, cánh tay vung mạnh, ném hắn lên trên không, không trung lại một lần nữa hiện ra thân ảnh Mễ Tạp Tư, hai quyền nắm lại, mãnh liệt nện xuống, Trần Duệ có thể rõ ràng nghe được đến thanh âm xương gãy, thân thể bị hung hăng nện xuống đất, chỗ bị đánh trúng đau đến mất cảm giác, nhất thời không đứng dậy được.
Trong tư liệu của Zya cung cấp, Mễ Tạp Tư là hộ vệ của Alan, thực lực là cao giai ác ma sơ đoạn. Đại cảnh giới chênh lệch quá lớn, dù cho Trần Duệ có là trung giai ác ma mạnh nhất, cho dù hắn tiếp cấp rất gần cao giai ác ma cũng không phải là đối thủ của Mễ Tạp Tư.
Đây cũng là lý do vì sao khi Alan biết Athena tiến giai cao giai ác ma suýt chút buông bỏ tâm tình với nàng.
“Có thể làm ta phí sức như vậy mới đuổi kịp, ngươi cũng là dị loại trong trung giai ác ma” Thân ảnh Mễ Tạp Tư hiện ra phía trước Trần Duệ, “Nhưng cho dù là trung giai ác ma mạnh nhất, cũng chỉ là trung giai ác ma, ngươi tất phải chết”.
Án tình huống này, hắn đã không thể quay về Lam Ba hồ được, nếu không thể trốn, vậy chỉ có thể tử chiến. Trần Duệ hơi cắn răng, chịu đựng thương thế, tích tụ tinh lực tàn dư, cố gắng đứng dậy, trong tay xuất hiện mấy bình dược thủy, uống liên tục.
“Không ngờ ngươi còn có thể đứng lên” ánh mắt Mễ Tạp Tư khóa chặt dược thủy hắn vừa uống, không khỏi chấn kinh: “Ngươi vừa uống là hắc sắc dược tề sao? Sao có thể chứ?”.
Trần Duệ không trả lời, chỉ bình tĩnh chờ dược thủy phát huy tác dụng. Mễ Tạp Tư suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu nói: “Nếu như có dược tề đại sư đản sinh, đã sớm chấn kinh ma giới rồi. Cho nên mấy bình vừa rồi tuyệt không phải hắc sắc dược tề, chỉ là màu sắc gần giống mà thôi. Vì sao ngươi không chịu uy áp giữa cao giai và trung giai? Dù cho thật sự uống hắc sắc dược tề cũng vô dụng thôi! An tâm tiếp nhận tử vong đi”.
“Nếu như ngươi muốn trước khi chết chịu nhiều dày vò chút, Mễ Tạp Tư đại nhân này sẽ thành toàn cho ngươi…”.
Vừa nói dứt lời, Mễ Tạp Tư đã hiện ra tại trước người Trần Duệ, nắm thành đấm đến ngực hắn, kỳ quái là, phản ứng cùng năng lực công phòng của Trần Duệ được tăng cường không ít, may mắn đã được một quyền của Mễ Tạp Tư, nhưng dư lực còn khiến hắn loạng choạng lui về phía sau.
Trần Duệ cũng không mạnh mẽ ngăn lại, mà tá trợ lực lượng của Mễ Tạp Tư, vẩy nắm đấm của Mễ Tạp Tư sang một bên, đồng thời nghiêng người đá vào sường Mễ Tạp Tư, mắt thấy sắp trúng đá, một bàn tay xuất hiện ngăn lại một cước toàn lực của hắn. Bàn tay này lập tức nắm chặt chân hắn, tưởng muốn vặn gãy xương đùi, đây chính là chiêu thức bình thường độc long hay dùng, Trần Duệ lập tức làm ra phản ứng chính xác nhất, mượn thế xoay người, một chân khác quét ngang trúng mặt Mễ Tạp Tư.
Mễ Tạp Tư lui lại mấy bước, cảm giác rát trên mặt làm lệ khí trong mắt hắn trào dâng, không ngờ lại bị một trung giai ác ma đá trúng mặt, tuy không bị thương, nhưng đây là sỉ nhục to tát, hắn giận dữ thét lớn một tiếng, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, như thiểm điện đánh trúng sường Trần Duệ.
Trần Duệ chỉ thấy đau nhói, nếu như không phải có chân thiết bích dược thủy, thì một cước này đã làm hắn gãy mấy cái xương sườn rồi, nộ ý Mễ Tạp Tư chưa giảm, nháy mắt di động đến đằng sau, đột nhiên phát lực, lại là một trọng quyền, Trần Duệ kêu lên một tiếng đau đớn, quay chân lại đá, lần này Mễ Tạp Tư cũng không dám nắm lấy chân hắn nữa, nghiêng người né tránh.
Tác dụng của dược thủy làm năng lực của Trần Duệ được tăng cường không ít, tuy rút nhỏ sai lệch, ngẫu nhiên có thể phản kích, nhưng chung quy không thể đối kháng được với Mễ Tạp Tư, sau một hồi kiên trì, bị một trọng quyền của Mễ Tạp Tư đánh trúng, thân thể như diều gió bay ra, hung hăng đụng vào một cây đại thụ, ầm ầm một tiếng, cây đại thu bị gãy đôi.
Trần Duệ ngũ quan tràn máu, toàn thân xương cốt phảng phất nứt vỡ, căn bản không thể nào sử dụng tinh lực, mỗi lần động là đau đớn toàn thân, nhưng là, cứ như vậy buông xuôi sao?
Hắn hiện nay đã không còn là tân thủ bị Lãng Khắc làm nhiễu tâm chí nữa, trải qua huấn luyện trọng lực, dưới tình huống không có tinh lực, hắn đã từng không chỉ một lần trải qua khảo nghiệm của sinh tử cùng ý chí.
Không trì không được, vẫn phải kiên trì! Từ ý nghĩa nào đó mà nói, ý chí quyết định tính mạng!
Mễ Tạp Tư lách mình đi tới trước mặt Trần Duệ, đang muốn đánh một đòn trí mạng, chỉ thấy Guile dần chống người đứng dậy, bày ra một tư thế kỳ dị, tay trái dựa vào cây cổ thụ, tay phải mở rộng, chỉ hướng hắn.
Tuy hắn không ở đài khách quý lúc ấy, nhưng Mễ Tạp Tư nhìn thấy được lúc Araujo Alex đón lấy quang cầu kia, trong nháy mắt nảy sinh sợ hãi, cũng chính lúc này, một quang cầu bạch sắc khổng lồ lao đến.
“Cực quang đạn!”.
Cực quang đạn sau khi được hắc sắc dược tề tăng phúc, đây là một kích mạnh nhất của Trần Duệ, cũng là hy vọng sau cùng của hắn. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Mễ Tạp Tư vừa mới dùng hết thuấn di, đã không kịp làm ra phản ứng, bản năng hay tay giơ ra đón đỡ quang cầu. Trong nháy mắt tiếp xúc với quang cầu, thân thể hắn khẽ run, hai tay truyền đến áp lực hơn xa so với tưởng tượng, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Araujo Alex phải dùng đến hai tay để đón lấy quang cầu, thân thể hắn không tự chủ được lùi lại phía sau, mỗi một bước đều lưu lại dấu chân thật sâu.
Lui đến bảy, tám bước, Mễ Tạp Tư quát lớn một tiếng, hai tay khẽ vung, giống như ném cầu vậy, đánh văng cực quang đạn ra, trên đường đi của cực quang đạn, cây cối vên đường biến mất vô tung.
Nhìn thấy Mễ Tạp Tư bình yêu vô sự, Trần Duệ hổn hển, nở nụ cười chua chát đằng sau mặt nạ, cực quang đnạ đã rút hết tinh lực của hắn, hiệu quả của hắc sắc dược tề cũng sắp đến rồi, có thể rõ ràng cảm nhận được lực lượng hạ thấp, thêm vào thương thế nặng, liền chuyển động một đầu ngón tay cũng phi thường khốn khó.
Chênh lệch giữa cao giai cùng trung giai quá lớn, dù cho dùng chân tăng cường dược tề cũng không thể nào phát huy hiệu quả giết địch.
“Thật không ngờ, một trung giai ác ma có thể đấu cùng ta đến mức này, ngươi không có biến thân cùng thuấn di, hẳn là vương tộc đi, mà lại cũng là một thiên tai, tương lai chí ít có thể trở thành ma vương cấp. Đáng tiếc, ngươi không có tương lai rồi”.
Mễ Tạp Tư kinh ngạc nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, mỉm cười tàn nhẫn: “Nếu như Alan thiếu gia đã phân phó muốn ngươi thống khổ trong hỏa diễm mà tử vong vậy thì ta để cho ngươi nếm thử hỏa diễm thiên phú của ta đi”.