Nếu người chơi bình thường biết bọn họ tự tay chọn ra một nội gián thì chắc họ sẽ tức chết mất.
May mà Ngân Tô với Khang Mại đều không phải người bình thường.
Người bình thường bình thường duy nhất ở đậy hiện đang đau đến sắp xỉu, hoàn toàn không có thời gian nghĩ tới những chuyện khác.
Ngân Tô hất hất cằm về phía Phó Kỳ Kỳ: “Sao anh đưa cô ta về đây?”
“Cô ta từng gặp cơ thể cung cấp của tôi.”
Khang Mại không chút che giấu mục đích thực sự của mình, đồng thời nói cho Ngân Tô chuyện Phó Kỳ Kỳ từng thấy mã hóa.
Ngân Tô nghe Khang Mại nói vậy, đăm chiêu nghĩ: “Như vậy xem ra, manh mối về mã hóa hồ sơ còn nhiều hơn chúng ta tưởng tượng.”
Ngân Tô hoài nghi rất có khả năng trong ngày đầu tiên manh mối này còn xuất hiện nhiều hơn, có điều phần lớn đều là người chơi mới, sự sợ hãi trò chơi trong ngày đầu tiên khiến bọn họ để lỡ rất nhiều manh mối.
Một mình Mạc Đông dẫn cả một nhóm người mới dễ thương nhỏ bé run lẩy bẩy thì làm sao có thể điều tra hết cả viện điều dưỡng được.
Như vậy xem ra, phó bản này hình như lại bình thường hơn một chút.. cái con khỉ ấy!
Rõ ràng Khang Mại nói phó bản tân thủ bình thường chỉ khó như map nhà ăn.. Ồ, đó là do Khang Mại không biết ban đêm nhà ăn là cái quỷ gì mới dám đem ra so sánh.
Khang Mại nói ra dự định của mình: “Đợi lát tôi dẫn cô ta ra ngoài xem thử, xem có thể tìm thấy cơ thể cung cấp của tôi hay không.”
Thời gian không còn nhiều, nếu không tìm được cơ thể cung cấp thì e là chỉ có thể đợi đến lúc phẫu thuật thôi.
Nhưng lúc đó viện trưởng cũng có mặt.
Viện trưởng chắc chắn là BOSS lớn, trực tiếp cứng rắn đối đầu chính diện với BOSS lớn không phải là hành động sáng suốt.
Hơn nữa.. cơ thể cung cấp lúc đó là cái dạng gì? Còn có thể giết chết được hay không?
Ngân Tô líu lưỡi: “Cô ta bị thương thành thế này rồi mà còn đi được à?”
“…”
Khang Mại bực bội túm tóc, sau đó nghĩ tới gì đó, “Tôi tìm cái xe lăn đẩy cô ta!”
Ngân Tô cười nhẹ: “Anh vui là được.”
* * *
* * *
Không biết Khang Mại kiếm đâu ra một cái xe lăn, đẩy Phó Kỳ Kỳ đang đau đến mức mồ hôi nhễ nhại ra ngoài tìm người.
Anh ta đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết!
Ngân Tô ở trong phòng bệnh đợi đến bữa tối, Khang Mại với Phó Kỳ Kỳ đều xuất hiện đúng giờ ở nhà ăn, trông sắc mặt của Khang Mại thì có thể đoán được anh ta vẫn chưa tìm ra cơ thể cung cấp tương ứng với mình.
Nếu biết được manh mối mã hóa tương ứng với cơ thể cung cấp của bản thân từ ngày đầu tiên đến viện điều dưỡng thì có lẽ việc tìm người sẽ rất đơn giản.
Nhưng bây giờ đã là ngày thứ ba rồi.
Làm gì có chuyện trò chơi sẽ để cho người chơi tìm được.
Đáy lòng Khang Mại hiểu rõ, chỉ là anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Anh ta cảm thấy tình cảnh tối nay vô cùng bế tắc.
Sau bữa tối, có y tá đứng ở cửa đợi bọn họ, yêu cầu bọn họ lập tức về phòng, đợi y tá dẫn bọn họ đi làm phẫu thuật.
“Xem ra nó không cho phép chúng ta tiếp tục tìm manh mối nữa rồi.” Khang Mại vô cùng bực bội, thấy Ngân Tô vẫn vô cùng nhàn nhã bèn hỏi, “Cô không sốt ruột?”
Ngân Tô gật đầu: “Tôi sốt ruột mà.”
Khang Mại lại nhìn kỹ cô hai giây, “Không nhìn ra.”
Ngân Tô nở nụ cười không có ý tốt, “Tôi nóng lòng muốn gặp viện trưởng.”
Khang Mại: “…”
Khang Mại đẩy Phó Kỳ Kỳ sải bước rời đi.
Người đằng sau anh ta còn ở đó cảm thán một câu nghe vô cung thần kinh, “Muốn biết viện trưởng trông như nào quá, đúng là gấp không thể chờ nổi mà..”
Y tá không cho phép Phó Kỳ Kỳ ở trong phòng bọn họ nên cô ta chỉ có thể về trong phòng mình đợi.
Sắc trời bên ngoài dần tối, Khang Mại ở bên cạnh suy nghĩ về tất cả manh mối tìm được trong ba ngày nay, muốn xem thử có để sót chỗ nào không.
Ngân Tô thì ngồi lau dao ở bên cạnh.
Cô lau con dao đó hết lần này đến lần khác, trên mặt thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười hơi quái dị.
“Hai con quái vật trong ấm đun nước đâu?” Khang Mại đột nhiên nhìn ấm đun nước trên tủ đầu giường, bình thường Ngân Tô ở đây, chúng nó đều rất yên tĩnh, nhưng thỉnh thoảng sẽ lặng lẽ nhô đầu ra thăm dò.
Hôm nay lâu như vậy rồi.. Sao chúng nó không có chút động tĩnh gì vậy nhỉ?
Tay cô gái đang lau dao ngừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, một hồi lâu sau mới nhả ra mấy chữ: “Đi hóng gió rồi.”
“?”
* * *
* * *
[00: 00]
Tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên, nhưng không đợi bọn họ đi mở cửa, y tá đã trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Ngày thứ ba, y tá có thể trực tiếp mở cửa.
Đồng phục trên người y tá ngoài cửa, không phải màu trắng, màu hồng của ban ngày, cũng không phải mau xanh của ban đêm, mà là màu đen.
Ngân Tô từng gặp kiểu đồng phục này, là y tá trực mặc.
“Khang Mại, Ngân Tô.” Mặt y tá không biểu cảm gọi người: “Đi theo tôi.”
Ngân Tô giấu dao đi, bước nhanh ra ngoài, bước đi như một làn gió, dường như cô đang rất gấp không thể chờ thêm nữa.
“Đi nhanh lên.” Cô thậm chí còn quay đầu lại thúc giục y tá đang đứng yên không di chuyển.
Y tá: “…”
Y tá: “Tôi còn phải đi gọi Phó Kỳ Kỳ, xin đợi một lát.”
Ngân Tô: “Nhanh lên.”
Y tá: “…”
Bệnh nhân này bị sao vậy!
Y tá đi gõ cửa phòng Phó Kỳ Kỳ, có lẽ đã đến giai đoạn cuối cùng, người chơi có thanh máu sắp thấy đáy như Phó Kỳ Kỳ cũng không xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên tình trạng của cô ta rất không ổn, y tá còn rất có tình người cho phép Phó Kỳ Kỳ ngồi xe lăn, đồng thời đích thân đẩy cô ta.
Hôm nay có thể sử dụng được thang máy, Ngân Tô vừa đi vào liền bắt đầugây khó dễ: “Mấy tối hôm trước không dùng được, hại tôi lần nào cũng phải nhảy lầu, có phải mấy người cố ý không?”
Y tá: “…”
Đương nhiên không phải cố ý, là cố tình.
Y tá nhìn chằm chằm con số đang nhảy, không đáp.
Y tá không nghe thấy âm thanh phía sau nữa, đúng lúc thang máy đã xuống tầng một, cô ta quay đầu định nói chuyện thì bất ngờ đối diện với một khuôn mặt.
Ngân Tô ở rất gần cô ta, gần đến mức chỉ có thể nhìn thấy con ngươi đen nhánh của cô.
Y tá xém chút không khống chế được biểu cảm, sao cô lại dám ghé sát vào mình như vậy!
Ngân Tô âm u lên tiếng: “Y tá trực mấy người có phải ai cũng bất lịch sự như vậy không? Tối qua đồng nghiệp của cô cũng bất lịch sự như vậy, cô có biết cuối cùng cô ta thế nào không?”
Y tá cảm nhận được cảm giác áp bách lạnh lẽo, vô thức thuận theo lời cô hỏi: “.. Như thế nào?”
Ngân Tô cười lạnh một tiếng, bước ra khỏi thang máy, đi vào trong bóng tối.
Cho đến khi Ngân Tô rời đi, y tá mới cảm thấy sự lạnh lẽo ép trên người mình đã bớt đi, cô ta có chút oán giận trừng mắt nhìn vào trong bóng tối.
Bệnh nhân này phát điên cái gì vậy!
Khang Mại: “…”
Phát điên là chuyện thường ngày của bạn cùng phòng.
Phó Kỳ Kỳ: “…”
Đau quá, bọn họ đang nói cái gì vậy?
Có lẽ y tá đã tức lắm rồi nên ngay cả Phó Kỳ Kỳ cô ta cũng không đẩy nữa, Khang Mại nhìn Phó Kỳ Kỳ một cái, cuối cùng thầm mắng một câu rồi đẩy cô ta đi.
Y tá dẫn bọn họ vào tòa kiểm tra, nhưng không lên tầng. Bọn họ được đưa tới một gian phòng rất bình thường ở tầng một, y tá đứng trước mặt bọn họ, mở vách tường ra, lộ ra thang máy ở đằng sau.
“Mấy người làm công tác bí mật này khá tốt đấy chứ.” Ngân Tô lại là người đầu tiên vào thang máy, lạnh lẽo nhìn chằm chằm y tá.
Y tá có ảo giác rằng thân phận của họ đang bị hoán đổi, cô ta nhịn cảm giác khó chịu xuống, xụ mặt trả lời: “Đây là vì sự an toàn của mọi người.”
Thang máy đi xuống, nhìn xung quanh không thấy số nào hết nên không biết được số tầng cụ thể.
Khoảng tầm bảy tám giây sau, thang máy chầm chậm dừng lại.
Cửa thang máy mở ra hai bên, khí lạnh âm u tranh nhau thối vào từ bên ngoài thang máy.
Bên ngoài thang máy là một dãy hành lang, có ánh đèn nhưng không sáng lắm, khiến người ta cảm thấy như bước vào trong sương mù, mê man mờ mịt.