Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 20



Khương Mạc khóc đến mức người run lên, Hi Phù Ẩn chưa bao giờ dỗ con gái, trong khoảng thời gian ngắn bó tay không có cách nào, chỉ có thể vụng về vỗ lưng nàng, mặc nàng khóc thút thít. Qua một hồi lâu, Khương Mạc mới từ từ dừng khụt khịt, cảm xúc trong lòng đã vơi đi một nửa, nhưng đôi mắt lại sưng húp, chớp một cái là đau. Nàng lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngực Hi Phù Ẩn, rầu rĩ nói: “Cảm ơn ngươi.”

Hi Phù Ẩn không được tự nhiên giấu tay ra phía sau, hơi nắm lại, đáp một cách tẻ nhạt: “Đừng khách sáo.”

Hít mũi một cái, Khương Mạc uống một hớp nước, bổ sung lượng nước xói mòn từ cơ thể, giải khát. Nếu như không phải quá khó chấp nhận, nàng tuyệt đối sẽ không khóc như vậy, phải tốn bao nhiêu nước mới có thể bổ sung lại, nghĩ vậy, Khương Mạc có chút đau lòng.

Chẳng qua bây giờ bọn họ không cần phải lo lắng chuyện nước uống. Trước khi đi, Khương Mạc và Yến Bình đã tìm được một mảnh rừng trúc, tuy rằng phần lớn cây trúc đều chết héo, nhưng ống trúc còn có thể sử dụng. Bọn họ cưa ống trúc thành từng đoạn, rót đầy nước, cột vào trên xe.

Khương Mạc nhặt một quả dại, cắn một ngụm, lại nói với Hi Phù Ẩn: “Ăn chút gì đi.”

Bởi vì vừa mới khóc, cho nên giọng nàng còn có chút nghẹn ngào.

Hi Phù Ẩn đang lúc ngẩn người, phản ứng chậm một nhịp, mới cầm lấy đồ ăn. Hai người im lặng ăn đồ xong, không khí đột nhiên trở nên có chút xấu hổ, bản thân Khương Mạc cũng không biết là xấu hổ chỗ nào, nhưng nàng vẫn không được tự nhiên.

Im lặng một chút, Khương Mạc thật sự không chịu đựng được bầu không khí quái dị này, mở miệng phá vỡ im lặng, nàng hỏi Hi Phù Ẩn: “Bình Giang là nơi như thế nào?”

Hi Phù Ẩn nghe vậy, cụp mắt nhìn về phía Khương Mạc, ấm giọng nói: “Bình Giang dồi dào, dân nhiều vật dư, là chốn màu mỡ.”

Khương Mạc vừa nghe thấy vậy, tức khắc trở nên hăng hái, nghe vào đã thấy nơi này là một thành phố phát đạt!

Nàng đột nhiên ngồi dậy: “Vậy có phải là chỉ cần sống ở nơi đó, sẽ có thức ăn có nước uống, có xiêm y tốt để mặc không? Có thể nghỉ ngơi tốt, có thể rửa mặt bất cứ lúc nào? Sạch sẽ mỗi ngày?”

“Ừ.” Hi Phù Ẩn gật gật đầu.

Khương Mạc lập tức nở nụ cười, ánh mắt nàng lấp lánh tỏa sáng nhìn Hi Phù Ẩn: “Vậy sau khi chúng ta tới Bình Giang an trí xong, là có thể tiếp Yến Bình tới đây, Chúng ta mua một cái viện, trồng chút rau, mua vài con gà vịt ngỗng để ăn. Chờ gà đẻ trứng rồi, ta có thể nấu cho Yến Bình ăn mỗi ngày một quả trứng gà, để đệ ấy lớn cao lên. Đúng rồi, còn phải đào một cái giếng trong sân nữa, mùa hè có thể dùng để ướp dưa hấu lạnh, chúng ta sẽ ngồi trong sân ăn dưa hấu, còn có thể ngắm hoàng hôn.”

Vừa nói, Khương Mạc vừa nghĩ đến tư vị của dưa hấu ướp lạnh, nhịn không được nuốt nước miếng.

“Nếu có thể có cây đào thì càng tốt, mùa xuân có thể ngắm hoa đào, mùa hè có thể ăn quả đào. Ta còn muốn học làm giày cho Yến Bình, chân đệ ấy không tiện, đệ ấy mang giày bình thường không thoải mái. Yến Bình thích đọc sách, tuy rằng không thể tham gia khoa xử, nhưng có điều kiện để đọc chắc chắn cũng sẽ tốt hơn.”

Nhắc tới cũng buồn cười, Khương Mạc chưa từng kết hôn, cũng chưa từng sinh con, nàng cũng không thể hiểu được trái tim của người làm mẹ. Nhưng chẳng biết tại sao, đối với Yến Bình, nàng vẫn luôn không nhịn được mà đau lòng, muốn cho đệ ấy thứ tốt nhất.

Càng nghĩ, Khương Mạc càng vui vẻ, trong lòng căng trướng như bị thứ gì nhét đầy, đôi mắt rực rỡ lấp lánh, dường như mọi cực khổ đều cách xa nàng.

Hi Phù Ẩn im lặng nghe nàng nói xong, một lát sau cũng cười gật đầu, giọng khí phách hăng hái: “Sẽ thế.”

Sau khi tới Bình Giang, hắn sẽ thu xếp cuộc sống Khương Mạc cho tốt, sẽ làm theo ý của nàng. Người con gái năm lần bảy lượt cứu giúp hắn, một đường gian nguy muốn đưa hắn tới Bình Giang. Điều này cũng đã đủ để nàng có được rất nhiều thứ từ chỗ hắn, những thứ tài phú mà nàng không thể tin nổi.

Nhưng thứ nàng muốn lại là một cuộc sống đơn giản bình thường của bá tánh. Cuộc sống như thế vẫn luôn cách xa Hi Phù Ẩn, nhưng không biết tại sao, nghe Khương Mạc nói, nhìn bộ dáng của nàng, hắn cũng không khỏi sinh lòng hướng tới.

Khương Mạc càng vui vẻ: “Vậy thì thật là quá tốt rồi.”

Nhưng ánh mắt nàng vừa chạm đến cặp đùi bất lực tàn phế kia, nàng lại không cười nữa, nghiêm túc nói: “Mọi người đều nói đại nạn không chết, tất có phúc sau này, ngươi sẽ vậy, ta cũng vậy, cả Yến Bình cũng thế. Chúng ta đều sẽ thật tốt.”

Hi Phù Ẩn gật gật đầu, nhưng lại im lặng không nói.

Khương Mạc thấy thế, dưới đáy lòng ngầm thở dài. Nàng có thể nhìn ra, Hi Phù Ẩn từng là thiên chi kiêu tử, nhưng một khi đã ngã vào bụi bặm, không mấy ai có thể chịu được. Hắn còn có thể giữ được vẻ lí trí bên ngoài trong tình huống gian nan như thế, tích cực cầu sinh như thế, đã là điều rất không dễ dàng.

Đúng lúc này, một âm thanh rất nhỏ không dễ nhận ra truyền vào lỗ tai Khương Mạc. Biểu cảm trên mặt nàng cứng đờ, người hơi cúi xuống, nghiêng lỗ tai cẩn thận nghe âm thanh truyền tới từ trong gió.

“Làm sao vậy?”

Ánh mắt Hi Phù Ẩn thay đổi, cơ thể căng cứng nhìn Khương Mạc.

Khương Mạc không nói gì, đưa ngón tay dựng ngay bên miệng, ý bảo hắn im lặng, sau đó lại tỉ mỉ nghe trong chốc lát, khi cuối cùng cũng có thể xác định âm thanh kia là cái gì, mặt nàng trắng bệch, biểu cảm trở nên cực kỳ khó coi.

Khương Mạc như lâm đại địch, ném toàn bộ đồ đạc trên xe xuống dưới gầm xe, ống trúc bị buộc ở trên xe, có chút khó cởi, nàng cởi vài lần, phát hiện thật sự không còn kịp rồi, cũng chỉ có thể từ bỏ. Ngược lại, nàng kéo Hi Phù Ẩn xuống dưới xe.

Cố sức giấu hai người giấu ở dưới xe xong, nàng lại lấy áo jacket trong ba lô ra ngoài, trùm lên trên đầu hai người.

Bản thân cân nặng của Khương Mạc không lớn, quần áo đều là size nhỏ, cho nên bây giờ cũng chỉ có thể khó khăn phủ kín đầu. Bọn họ kề nhau rất gần, hơi thở nóng bỏng phun ở sau tai Hi Phù Ẩn, hắn không được tự nhiên dời dời đầu, lại bị Khương Mạc đè xuống một phen: “Đừng nhúc nhích!”

Mà lúc này, âm thanh sàn sạt truyền tới từ không khí, trong lúc mơ hồ thế mà có cảm giác như có gió. Nhận ra điều này, Hi Phù Ẩn cực kỳ kinh ngạc: “Gió này là?”

“Là bão cát.”

Hi Phù Ẩn sửng sốt một hồi mới phản ứng lại nhận ra bão cát là thứ gì, hắn cảm giác có một lớp cát thô tròn xuyên qua từ lòng bàn tay. Cảm giác đập vào trên tay hơi đau đớn, sắc mặt hắn thay đổi, hơi nghiêng đầu nhìn, hai mắt nhắm lại dựa sát vào Khương Mạc gần hắn.

Hi Phù Ẩn mím môi, xoay người một cái đè Khương Mạc ở dưới thân.

Khương Mạc nhìn xương cằm xinh đẹp ở trên đỉnh đầu, còn không kịp nói điều gì, đã lại bị người ta giấu đầu vào trong ngực. Trong bóng tối, nàng nghe thấy được trái tim kịch liệt nhảy lên và cơ bắp căng chặt. Lúc này, nàng mới nhận thấy được sự khác biệt trời sinh giữa nam và nữ.

Lồng ngực dày rộng của đàn ông cho phụ nữ cảm giác an toàn.

Quanh mình đều bị hương trúc mát lạnh của Hi Phù Ẩn vây quanh, hai tai nóng lên.

“Ngươi ép quần áo xung quanh kín một chút, đừng để lọt gió, mắt cũng đừng mở ra.”

Khương Mạc hởi ngửa đầu lên nói, sau khi nói xong lại chôn đầu vào trong ngực hắn.

Hi Phù Ẩn dựa theo mệnh lệnh của nàng, điều chỉnh động tác một lần nữa, cũng vùi đầu xuống dưới cánh tay.

Âm thanh bên tai càng lúc càng lớn, bọn họ có thể cảm giác được có gì đó đang đập thẳng vào cơ thể bọn họ, mà sức đánh cũng càng lúc càng lớn. Hai người sẵn sàng trận địa đón quân địch, núp sau xe không dám động đậy chút nào.

Một lát sau, cảnh sắc mặt trời chói chang, trời sáng khí trong biến mất trong nháy mắt. Không trung như là bị bịt kín bởi một lớp cát dày đặc, mặt trời bị che đậy, đất trời tối sầm xám xịt lại trong nháy mắt. Không lâu sau, xung quanh đột nhiên xuất hiện gió lớn gào thét, nhánh cây yếu ớt kịch liệt đong đưa trong gió, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc đã đứt gãy rơi xuống đất.

Không kịp sốt ruột vì chuyện này, chớp mắt trời đã u ám, cát bay đá chạy, cuồng phong cuốn đi cát đá, điên cuồng đập phá mọi thứ.

Khương Mạc chỉ nghe thấy một tiếng rên, đã biết Hi Phù Ẩn bị thương. Nhưng lúc này nàng chỉ có thể lo lắng suông, trước khi bão cát kết thúc, đau đến mức nào cũng chỉ có thể chịu đựng. Cát vàng đầy trời cắn nuốt mọi thứ, đất trời biến sắc.

Hi Phù Ẩn cảm giác có một ít cát vàng chui vào trong khoang mũi hắn, cảm giác sặc cát thật sự không dễ chịu.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Khương Mạc nhận ra cơ thể Hi Phù Ẩn càng ngày càng nặng, thân thể hai người dần dần trở nên chặt chẽ không thể tách rời.

Không khí trở nên dần dần loãng, Khương Mạc càng ngày càng khó chịu.

Nhưng lần tra tấn dài dòng này còn chưa kết thúc.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, lâu đến mức Khương Mạc cảm giác sắp hít thở không thông, ù tai chính là âm thanh duy nhất mà Khương Mạc có thể nghe được.

Đúng lúc này, Hi Phù Ẩn chống tay dùng sức ngồi dậy. Một luồng không khí mới mẻ và cát vàng chui vào phổi Khương Mạc không chút báo trước. Khương Mạc ngồi dậy, kịch liệt ho khan. Chờ đến khi cảm giác không khỏe giảm bớt, nàng lại hộc ra cát trong miệng, lúc này mới tốt hơn một chút.

Hi Phù Ẩn nằm ở một bên cũng không dễ chịu như nàng vậy, trên người hắn bao trùm một lớp cát vàng đá vụn rất dày, đập vào người hắn toàn là vết thương. Bởi vì có hắn che chở, tình trạng của Khương Mạc tốt hơn rất nhiều.

“Ngươi sao rồi?”

Khương Mạc khàn giọng hỏi.

Hi Phù Ẩn khép hờ hai mắt, mệt mỏi lắc đầu.

Khương Mạc ngồi dậy, nhấc chân mình từ trong đống cát, sau đó bò ra khỏi dưới xe.

Lúc này, bên ngoài đã không thể nhìn ra tình cảnh phía trước, mặt đất phủ một lớp cát dày. Chân vừa bước đi đã lập tức giẫm hụt tới cẳng chân.

Trận bão cát này lợi hại còn hơn cả trong tưởng tượng nàng, cũng mặc kệ không nghĩ nhiều thêm, nàng khom lưng, dùng sức lực của cả người mới lôi Hi Phù Ẩn ra từ trong đống cát vàng.

Đỡ người dựa ngồi lên chiếc xe bên cạnh, vỗ đi cát trên tóc và trên người hắn xong, lúc này nàng mới thấy được trên tay Hi Phù Ẩn xanh tím một mảnh, đâu đâu cũng là vết thương, chỗ không nhìn thấy trên người hắn càng không cần phải nói.

Khương Mạc nhìn miệng vết thương, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng nàng vẫn chưa nói gì.

Nàng đứng dậy xem xét ống trúc cột vào trên xe. Cũng may là vị trí buộc ống trúc rất khéo, cũng không phải đón gió cát trực tiếp, tuy rằng hư mấy cái, nhưng đại bộ phận đều hoàn hảo không bị tổn hao gì. Tuy rằng có hơi đau lòng đống nước mất đi từ trong đống ống trúc đó, nhưng cái may trong cái rủi là tổn thất không quá lớn.

Khương Mạc lấy một ống trúc ra, rút nút lọ ra đưa cho Hi Phù Ẩn: “Súc miệng một cái đi.”

Hi Phù Ẩn mở hai mắt ra, ngồi thẳng người dậy, tiếp lấy nước nhấp một ngụm, ngậm một chút thì phun ra, súc liên tục rất nhiều lần. Lúc này, hắn mới cảm thấy trong miệng dễ chịu hơn một chút.

“Đa tạ.”

Khương Mạc nở nụ cười: “Bây giờ hai chúng ta thế này gọi là nâng đỡ lẫn nhau, muốn nói cảm ơn, đến lúc trời tối cũng không biết được là ai nên cảm ơn ai.”

“Tóm lại cũng là Khương cô nương năm lần bảy lượt cứu mạng ta.”

“Ngươi cũng vậy mà.”

Khương Mạc cũng súc miệng, sau đó mới buộc ống trúc lại trên xe, bắt đầu kiểm kê tình huống thức ăn bị hao tổn.

Nàng kéo ba lô và rổ dưới xe ra ngoài. Đồ trong ba lô còn tốt, nhưng vừa nhìn vào đồ trong rổ, hơi thở nàng ngừng lại, đau lòng đến mức thở không ra hơi.

Quả dại gần như bị hư hao, trứng gà giấu ở phía dưới cũng nát hơn một nửa.

Khương Mạc nhìn mà nóng mắt, đây chính là đồ ăn tiết kiệm được từ trong miệng Yến Bình!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.