Thần kinh đám người ở đây đều kéo căng đến cực hạn, không ai dám thở mạnh.
Sắc mặt của Cát Thanh rất khó coi và ngập tràn sự phẫn uất không có chỗ phát tiết, hắn ta nghẹn đến đỏ mắt. Mặt hắn ta âm u, cắn răng rung khanh khách: “Xe ngựa và hành lý đã đưa tới cho các ngươi rồi.”
Khương Mạc liếc xe ngựa và hành lý ở phía trên rồi dời mắt đi. Nhưng con dao nàng nắm trong tay không thấy lỏng ra, ngược lại kề sát thêm ba phần, gần như có thể thấy được lưỡi dao vạch ra một miệng vết thương nho nhỏ trên cổ Cát bà bà.
Dù sao thì Cát bà bà cũng đã lớn tuổi, cơn đau trên cánh tay đã tiêu hao hơn một nửa thể lực của bà ta, theo thời gian trôi qua, cả người bà ta trở nên mơ mơ màng màng.
Khương Mạc nhìn thoáng qua với vẻ vô cảm rồi quay đầu về phía Hi Phù Ẩn, hồi lâu sau mới nói: “Phu quân ta chân cẳng không được tiện, phải nhờ ngươi cõng lên xe.”
Cát Thanh nghe vậy thì hơi thở càng thêm nặng nề, lông mày hắn ta nhếch cao, âm u nhìn chằm chằm vào Khương Mạc thật lâu mới dời bước đến chỗ Hi Phù Ẩn.
Khương Mạc lại mở miệng gọi hắn ta lại: “Đứng lại, ném dao đi.”
Bước chân Cát Thanh tạm dừng, hắn ta nắm chặt lấy con dao theo phản xạ, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, lòng bàn tay hắn buông lỏng, con dao phay trượt khỏi tay hắn ta rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang trầm nặng, bốc lên một mảng tro bụi lớn. Hắn ta nhanh chân bước đến chỗ Hi Phù Ẩn, khom lưng cõng lên.
“Phiền Cát Thanh huynh đệ rồi.”
Sau khi cõng Hi Phù Ẩn lên xe, Cát Thanh nhìn về phía Khương Mạc, trong mắt quay cuồng cảm xúc, khiến người nhìn vào đã thấy lạnh run cả người: “Bây giờ có thể thả bà nội ta ra chưa?”
Lúc này Khương Mạc không trả lời, người nói chuyện chính là Hi Phù Ẩn: “Chỉ sợ còn cần phải làm phiền Cát Thanh huynh đệ và Cát bà bà đưa phu thê hai người chúng ta đi một chuyến.”
Cát Thanh bỗng chốc nhìn về phía Hi Phù Ẩn, con ngươi co chặt, sau đó là lửa giận tận trời. Ý bây giờ là không tính thả người đúng không?
Cát Thanh hoàn toàn nổi giận, khóe mắt muốn nứt ra, mặt hắn ta đỏ lên, cánh mũi nở ra rồi co lại. Mồ hôi nóng bỏng theo cằm rơi xuống mặt đất, hắn ta há to miệng, rống giận: “Các ngươi khinh người quá đáng!”
Nói xong, hắn ta xoay người vươn tay bóp chặt cổ Hi Phù Ẩn, lòng bàn tay không ngừng buộc chặt, lực cánh tay to lớn thậm chí nhấc bổng cả người Hi Phù Ẩn lên.
Khương Mạc thấy thế thì sắc mặt thay đổi, trái tim nhảy dựng mấy hồi, lại không hoảng loạn. Tình huống như vậy vốn dĩ đã được dự đoán trước đó, nhưng bây giờ tánh mạng bị nắm trong lòng bàn tay của người khác, tục ngữ nói chân trần không sợ mang giày, vốn là để đọ sức trận này.
Khương Mạc không dám nhìn Hi Phù Ẩn, nàng nhìn chằm chằm phía sau lưng Cát Thanh, dưới tay hơi dùng sức một cái nâng Cát bà bà lên, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn cùng ta so một cái, là dao của ta mau hay là tay của ngươi nhanh hơn sao?”
Bởi vì động tác hơi bạo lực của Khương Mạc kéo rách vết thương trên người Cát bà bà, bà ta không nhịn được rên rỉ kêu đau. Lý trí mấy lần muốn tan đi của Cát Thanh bị kéo lại, hắn ta cứng đờ người chuyển sang nhìn Cát bà bà. Thấy Cát Thanh mất hồn xoay người, Hi Phù Ẩn duỗi tay ra cầm lấy cái xẻng được treo trên ba lô, cầm cán gỗ vung mạnh lên, bộp một tiếng đánh vào giữa đầu Cát Thanh.
Nhưng bởi vì Hi Phù Ẩn bị bóp cổ không thở nổi nên ra tay nhẹ vài phần, vậy nên đòn này trông thì dọa người, thật ra cũng chỉ để lại một vết thương trên trán Cát Thanh, không nghiêm trọng lắm.
Đầu Cát Thanh tê rần, không tự giác buông lỏng tay ra, dùng lòng bàn tay che trán lại. Nhìn máu dính trên tay, đầu tiên hắn ta giật mình, khi hoàn hồn lại thì hai mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía Hi Phù Ẩn: “Ngươi…”
Hắn ta đang muốn nói điều gì, nhưng lời vừa đến bên miệng, Cát bà bà đã đột nhiên gọi: “Thanh Nhi.”
Lúc này, Cát Thanh cũng mặc kệ mấy thứ này, vội vàng nhìn Cát bà bà: “Bà nội, con đây.”
“Thanh Nhi.” Cát bà bà lại gọi thêm một tiếng, nhưng không còn kêu thêm gì nữa.
Cát Thanh tập trung nhìn vào mới phát hiện, lúc này Cát bà bà đã rơi vào hôn mê, kêu tên của hắn ta cũng chỉ là hành vi trong trạng thái vô ý thức mà thôi.
Lúc nãy Khương Mạc đâm Cát bà bà bị thương, ra tay rất tàn nhẫn, bà ta bị thương nặng cũng không phải chuyện ngoài ý muốn. Nhưng nhìn bà già dáng vẻ thảm hại đến đáng thương này, trong lòng Khương Mạc lại không hề thương hại, nàng chỉ nhìn về phía Cát Thanh cười lạnh nói: “Xem ra cơ thể Cát bà bà không được tốt lắm, cũng không biết là còn có thể gượng được bao lâu.”
Cát Thanh vốn đang giận dữ điên cuồng lại như bị người ta ụp một xô nước đá vào đầu, hắn chỉ cảm thấy rét run cả người. Hắn ta thở dốc kịch liệt vài cái, cuối cùng cũng chỉ có thể không cam lòng nghe theo lời Khương Mạc nói.
“Ta đồng ý với ngươi.”
Hắn ta không thể đánh cược nổi, bà nội là người thân duy nhất của hắn ta, một mình nuôi lớn hắn ta. Cát Thanh có thể giết người tàn nhẫn độc ác, phanh thây mà mặt không đổi sắc, nhưng duy chỉ với Cát bà bà là không được.
Nếu ngày thường thấy được người hiếu thuận như vậy, Khương Mạc chắc chắn sẽ sinh lòng tán thưởng và hảo cảm. Dù sao thì trong thời đại lúc trước của nàng hay thời đại bây giờ, người có thể làm đến mức này với trưởng bối thực sự rất hiếm thấy, tấm lòng này cũng rất đáng quý. Nhưng bây giờ lại khác, phàm là Cát Thanh có thể chia một chút lòng hiếu thuận của hắn ta với Cát bà bà cho lương tâm của hắn thì Khương Mạc cũng không đến mức phải đi đến bước đường này.
“Ngươi đồng ý là được.”
Khương Mạc giữ lấy Cát bà bà, vừa đi đến xe ngựa, vừa mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, sợ có người đánh lén.
Sau khi lên xe, Cát bà bà ngồi ở trước người, Khương Mạc ngồi ở đằng sau bà ta, dao trong tay vẫn vững vàng kề trên cổ bà ta như cũ. Nàng tranh thủ cẩn thận quan sát Hi Phù Ẩn một phen, thấy ngoại trừ một vài vệt đỏ trên cổ ra, hắn cũng không bị thương ở chỗ nào khác, lúc này trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đi thôi.” Sau khi ngồi yên ổn trong xe rồi, Khương Mạc nói.
Cát Thanh ngồi trên xe, kéo dây cương quay đầu lạnh giọng nói với thôn dân của thôn Bát Yến: “Thu dọn đồ vật xong hết đi, lát nữa ta sẽ trở về.”
Nói xong thì lắc dây cương một cái, ngựa lắc lư tiến đến hướng rời thôn.
Trước kia Cát Thanh làm áp tải, lái xe đối với hắn ta không phải là việc gì khó. Huống hồ bây giờ còn có một con dao dán lên trên cổ bà nội nên hắn ta càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì thế xe ngựa được điều khiển rất vững vàng, gần như không có cảm giác lung lay.
Xe đi không nhanh cũng không chậm, chừng mười lăm phút sau đã rời khỏi thôn Bát Yến. Nhận thấy thôn xóm càng ngày càng xa mình, Khương Mạc lại không cảm thấy nhẹ nhàng. Ra ổ sói rồi, còn có hai con sói bên người, không thể thả lỏng được.
Lúc này, Cát bà bà tỉnh lại. Bà ta mở mắt ra, ngơ người một hồi mới nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bà ta vội vàng bắt đầu giãy giụa.
“Đừng nhúc nhích, Cát bà bà, dao trên tay ta không có mắt đâu.”
Cát bà bà nhận ra cảm giác lạnh lẽo trên cổ, động tác cứng đờ, cụp mắt không dám nhúc nhích thêm.
Thấy bà ta an phận rồi, sống lưng cứng còng của Khương Mạc cũng hơi thả lỏng lại.
Giữa lúc im lặng, xe ngựa vẫn cứ tiến về phía trước, chỉ xuyên qua mành xe cũng cảm giác rõ ràng được Cát Thanh quay đầu nhìn vào bên trong một cái.
“Khương cô nương, cô có biết vì sao bà già này liếc mắt một cái đã nhìn trúng cô, muốn cô làm cháu dâu của ta không?” Giọng của Cát bà bà có chút uể oải, nhưng thần thái vẫn khá bình tĩnh.
Khương Mạc vốn không muốn để ý tới bà ta, nhưng Hi Phù Ẩn ở bên lại có chút hứng thú hỏi: “Tại sao?”
Khương Mạc nhìn hắn một cái, nhấp môi rũ mi mắt xuống.
Cát bà bà liếc mắt nhìn hắn một cái, dù sao thì cũng không thể tự nói chuyện với bản thân được, bèn nói như thường: “Lúc trước khi Cát lão tứ cứu các ngươi trở về, nói các ngươi là phu thê, nhưng bà già ta liếc mắt một cái đã nhìn ra được hai người các ngươi thật ra không có quan hệ gì với nhau. Không thân không thích, cô có thể kéo theo một tên tàn phế một đường đến đây, đủ để thấy được cô nương là một người trọng tình trọng nghĩa.”
Nói xong, Cát bà bà nghỉ ngơi một hơi.
“Cuộc đời này của bà già ta từng trải qua không ít sóng to gió lớn, không có bản lĩnh gì lớn nhưng nhìn người vẫn rất chính xác. Cô nương chịu không ít đau khổ nhưng đôi mắt vẫn rất sạch sẽ, có thể thấy được con người cô cứng cỏi, tấm lòng thiện lương. Cuộc đời của Thanh Nhi, ta không cầu nó có thể đại phú đại quý, chỉ cầu nó có thể bình an vui vẻ, vạn sự như ý. Cuộc đời của một con người, sống cả đời cũng chỉ là cưới vợ gả chồng, phải mở to mắt ra mà chọn, chọn đúng thì nửa đời sau mới có thể an ổn, ít sinh chuyện.”
Cát bà bà lải nhải lẩm bẩm mấy lời này, Khương Mạc nghe đau cả tai, cuối cùng lại không nhịn được hỏi một câu: “Thôn Bát Yến nhiều cô nương như vậy, bà không chọn được đứa con dâu nào hợp ý hay sao mà lại để ý một người ngoài như ta? Bà không sợ sẽ nhìn nhầm sao?”
Cát bà bà nghe vậy lại liên tục cười lạnh, cười một hồi, lại không nhịn được ho vài tiếng. Bà ta hắng giọng, tiếp tục nói: “Tình trạng của thôn chúng ta ra sao, Khương cô nương cũng không phải không thấy. Cả đám ai nấy đều trông dịu dàng hiền lành nhưng ăn thịt người còn ghê gớm hơn cả đám đàn ông trong thôn. Bà già này không dám cưới mấy cô nương như thế, nói không chừng một ngày nào đó mấy cô nương đó không chịu đói được, ta và Thanh Nhi lại thành đồ nhắm rượu trong chén của người ta.”
“Đây không phải do các ngươi bồi dưỡng ra hay sao?” Khương Mạc nói.
Cát bà bà bị lời Khương Mạc nhét vào cổ, nghẹn họng lại. Hồi lâu sau mới nói: “Cô nương phải thông cảm tấm lòng trưởng bối của ta, bà già này chỉ muốn chọn cho Thanh Nhi một cô nương tốt mà thôi.”
Nói xong, Cát bà bà thở dài một hơi.
Khương Mạc khịt mũi coi thường mấy lời bà ta nói, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, nếu không có trưởng bối trong nhà dạy dỗ thì sao nữ tử trong thôn dám há miệng ra ăn thịt người? Huống hồ địa vị của Cát bà bà trong thôn cực kỳ cao, Cát Thanh lại là người đi đầu lúc trước, thứ đó chính bọn họ còn thấy ăn ngon miệng, bây giờ lại ghét bỏ người khác.
“Vẹn một tấc lòng người, giông tố cuộn ngày đêm*.” Hi Phù Ẩn nói.
*Ý là lòng người chỉ vỏn vẹn một xíu, nhưng giông tố trong lòng thì lúc nào cũng có thể nảy sinh.
Khương Mạc nhìn về phía Hi Phù Ẩn, câu thơ này nàng từng nghe qua, tên là “Nhân Tâm Ngâm”, hoàn toàn chính xác, dục vọng của con người là khe rãnh không thể nào lấp đầy. Chỉ một câu ngắn ngủi đã nói lên được hết tất cả nhân tính.
Cát bà bà chưa từng đi học nên cũng không biết lời Hi Phù Ẩn nói có ý gì. Bà ta cũng không miệt mài theo đuổi, chỉ tiếp tục nói với Khương Mạc: “Khương cô nương, bà già này biết cô là cô nương tốt, hành vi của chúng ta đúng là không thích hợp nhưng cũng vì bất đắc dĩ. Trong loạn thế này, ai mà không muốn sống chứ? Bây giờ hai người rời thôn, người cũng đã an toàn rồi, cô thả chúng ta đi đi. Bà già ta đã lớn tuổi rồi, không chịu giày vò nổi, cô hãy nể tình chúng ta đã từng cứu hai người đi.”
Khương Mạc im lặng không đáp lời, nàng không ngốc.
Lúc trước bọn họ nói là cứu hai người, chẳng qua chỉ vì coi trọng bọn họ, xem bọn họ là vật hy sinh cho đám thôn dân. Không bàn mấy chuyện khác, chỉ riêng chuyện địa vị của đàn bà phụ nữ trong thời đại này thấp, xem đàn ông như Trời Phật, mà Cát bà bà lại có thể triển khai tổ chức hoạt động bái tế ở thôn Bát Yến như thế, ý nghĩa đằng sau nó không đơn giản như vậy. Chỉ sợ Cát bà bà này không phải chỉ là một bà lão lòng dạ hiền lành, mà là một con sói đói không nhìn rõ sâu cạn. Huống hồ, Cát Thanh còn lái xe bên ngoài, sao nàng có thể thả Cát bà bà đi. Ngay từ lúc bắt đầu nàng đã không nghĩ tới chuyện thả họ đi rồi.
Mắt thấy Khương Mạc không nói gì, ngay cả Hi Phù Ẩn cũng bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt Cát bà bà trở nên âm u rồi cũng lặng thinh. Bà ta vốn bị thương trong người, hơn nữa dọc theo đường đi hao đủ tinh thần để thuyết phục Khương Mạc nên lúc này gần như đã kiệt sức, trên khuôn mặt già nua tăng thêm vài phần mỏi mệt và bệnh tật, nhưng lại không thấy được vẻ đáng thương, mà trông cực kỳ khắc nghiệt.
Theo khoảng cách ngày càng xa dần, thôn đã bị bỏ xa đến mức không thấy được bóng dáng.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại không một dấu hiệu. May mà Cát Thanh điều khiển xe rất vững, bọn họ cũng chỉ hơi nghiêng người theo quán tính một chút mà thôi.
– —–oOo——