Sau khi Hoài Nhi được đưa đến Bình Giang, nó vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê chưa từng tỉnh lại, cho dù đã sử dụng thuốc của Triệu đại phu, nó cũng chỉ đang ở trong một loại trạng thái gần như ổn định, không chuyển biến xấu hơn cũng không chuyển biến tốt hơn.
Trong âm thầm, Triệu đại phu tìm Khương Mạc tới để nhắc nhở mịt mờ, rằng với trạng thái bây giờ của Hoài Nhi, mặc dù là bây giờ còn sống thì cũng không sống được mấy năm. Nói cách khác, điều cuối cùng mà Hoài Nhi gặp phải cũng là phận chết non.
Mà Khương Mạc cũng biết rằng, nàng không thể tiếp tục kéo dài nữa rồi.
Khương Mạc ngồi ở mép giường Hoài Nhi, đứa bé bé nhỏ nằm sâu trong đệm chăn dày cộm, khuôn mặt nhỏ xanh trắng nhìn vào khiến người ta hoảng sợ. Nếu không phải lồng ngực của nó còn hơi phập phồng, có lẽ sẽ không ai cho rằng nó còn sống.
Lúc này, ngoài cửa sổ đang có tuyết lớn rơi xuống, tuyết trắng bay lả tả khắp đất trời, đã không còn nhìn thấy màu sắc vốn có của mặt đất rồi.
Trận tuyết này tới rất đột nhiên cũng rất bất thường.
Bắt đầu từ ngày hôm ấy, trận tuyết này đứt quãng nhưng lại không hoàn toàn ngừng lại. Tuyết chất chồng trên mặt đất làm hạ nhân trong phủ rửa sạch một lần rồi lại một lần, nhưng một đêm trôi qua, nó lại trải dày một lớp nữa. Cứ tiếp tục như vậy, tuyết lớn thành họa sẽ là chuyện sớm muộn.
Khương Mạc hơi nhắm mắt lại, thở dài một hơi, năm nay chỉ sợ trôi qua không yên ổn rồi.
Hồi lâu sau, nàng lại chuyển ánh mắt lên trên người Hoài Nhi, nàng đưa tay sửa sang lại đệm chăn cho nó, sau đó mới nói: “Con còn nhỏ như vậy, thế giới vô biên này con đã thấy được bao nhiêu? Huynh đệ tỷ muội của con đã chết đi nhiều như vậy, duy chỉ có con là gặp được ta, có lẽ là mạng con không nên tuyệt đi!”
Trẻ con luôn khiến người ta yêu thương, những đứa bé gặp phải điều xấu xa càng khiến người ta cảm thấy đau lòng, tỷ như Yến Bình, cũng tỷ như là tiểu thái tử Hoài Nhi.
Khương Mạc bỗng có chút phiền muộn, bắt đầu từ sau khi nàng bước đến thế giới này, nàng đã không còn gặp được một đứa bé nào trưởng thành một cách bình thường. Nhớ lại thời đại của mình, những đứa bé lớn như vậy gần như đều là bảo bối trong tay cha mẹ, được cha mẹ che chở yêu thương, có sự ngây thơ hồn nhiên mà chỉ có trẻ con mới có. Nhưng những đứa trẻ ở thời đại này thì sao, sẽ giết người, sẽ ăn người và cũng có những đứa lúc còn nhỏ đã gánh trên vai thù máu sâu như biển.
Đây chính là sự bi ai của thời đại này!
Khương Mạc duỗi tay nhẹ nhàng chạm chạm vào khuôn mặt lạnh như băng của Hoài Nhi.
Người ta vẫn luôn nói cháu ngoại giống cậu, nhưng Khương Mạc không hề nhìn thấy được một chút bóng dáng của Hi Phù Ẩn trên khuôn mặt đứa bé vừa gầy vừa nhỏ này, thậm chí trên khuôn mặt của nó còn mang theo một chút già nua, tử khí quanh quẩn, Khương Mạc bỗng dưng có chút đau lòng.
Nàng mím môi, đứng dậy bưng một chậu hoa xanh mướt đặt bên cửa sổ tới. Trong chậu hoa trồng một gốc cây mai hồng, cây hoa mai này không cao lắm nhưng được chăm sóc rất tốt, trên cành cây đã có nụ hoa, hẳn là không bao lâu sau sẽ nở hoa. Mai hồng này là nàng bảo Nguyệt Đang mang lên, lý do là vì muốn cho phòng thêm chút sức sống, nhưng nguyên nhân thực tế lại là, hoa mai chịu rét được, vào mùa đông sẽ có sức sống tràn đầy hơn những loại thực vật khác. Nếu nàng sử dụng dị năng, hoa mai cũng sẽ không dễ bị khô héo.
Khương Mạc ôm chậu hoa hơi nặng nề kia đặt lên trên ghế đẩu ở mép giường, sau đó nàng đặt một bàn tay lên trên hoa mai, một bàn tay thì đặt lên trên mặt Hoài Nhi.
Khẽ nhắm hai mắt lại, nàng có thể cảm nhận được sự sống của hoa mai đang chậm rãi rót vào trong cơ thể nàng, ấm áp mềm mại lại ngập tràn sức sống. Khương Mạc dẫn luồng sức sống ấm áp này chảy vào trong cơ thể Hoài Nhi, giống như nước chảy nhỏ giọt, chảy về phía nó từng chút như thế.
Khương Mạc rất kiềm chế, một lát sau thì nàng thu tay lại.
Sức sống rót vào trong cơ thể Hoài Nhi chỉ có một chút xíu, ít ỏi không thấy được, nhưng nếu lâu dài thế này, tích tiểu thành đại từng chút từng chút và phối hợp sự trị liệu của đối phương, là có thể dần dần chữa trị cơ thể nó.
Làm như vậy cũng là chuyện tốt đối với Khương Mạc, vì như thế sẽ không khiến cho bất cứ ai chú ý đến. Cho dù cuối cùng Hoài Nhi khỏe lên, mọi người cũng chỉ sẽ cho rằng là do y thuật của Triệu đại phu cao siêu, sẽ không nghĩ trong đó có bàn tay của nàng.
Khương Mạc mở mắt nhìn về phía Hoài Nhi, biến hóa quả nhiên không quá lớn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thay đổi, ít nhất là nàng có thể nhìn thấy tử khí trên khuôn mặt Hoài Nhi đã ít đi một chút.
Nàng lại nhìn về phía chậu hoa mai hồng kia, chỉ thấy nụ hoa lúc trước đã héo đi, từ một đốm hồng, nó hoàn toàn trở thành màu vàng nâu. Khương Mạc dùng tay nhẹ nhàng chạm vào nó một chút, nó đã rơi xuống đất.
Nàng nắm hờ bàn tay, lại dọn chậu hoa kia về chỗ cũ.
Đoạn thời gian sau đó, Khương Mạc đều dùng loại phương pháp không dễ phát hiện này để chữa trị cơ thể Hoài Nhi, tử khí trên khuôn mặt nó cũng dần dần tiêu tán.
Sau bảy ngày, sự nỗ lực của bọn họ đã thấy hiệu quả, Hoài Nhi vẫn luôn hôn mê bất tỉnh run rẩy hàng mi, chậm rãi mở mắt.
Lúc ấy Khương Mạc đang ôm Hoài Nhi, cùng Nguyệt Linh, Nguyệt Đang đút thuốc cho nó, mới vừa đút một nửa thì nó đã tỉnh lại. Ba người đồng thời sửng sốt, mãi đến khi đôi mắt trắng đen rõ ràng kia nhìn về phía Khương Mạc.
Đứa bé trong lòng ngực ngẩng đầu nhìn về phía nàng một lát, sau đó thì mếu máo như là muốn khóc.
Cánh tay Khương Mạc run lên, nàng run rẩy nói với Nguyệt Đang: “Mau, mau đi mời Triệu đại phu.”
Nói xong nàng lại nói chêm thêm một câu với Nguyệt Linh: “Còn cả tổ mẫu nữa, đi báo cho tổ mẫu rằng Hoài Nhi tỉnh lại rồi.”
“Vâng.”
Nguyệt Đang buông chén xuống, người xông ngay ra ngoài, sau đó thì Nguyệt Linh cũng đuổi theo sát. Đôi mắt trong trẻo của Hoài Nhi lại chậm rãi nhìn về bóng dáng của Nguyệt Linh và Nguyệt Đang, nó nghiêng nghiêng đầu hơi sững sờ. Lúc này, nó như là quên chuyện muốn khóc đi.
Khương Mạc ôm Hoài Nhi, lẳng lặng chờ mọi người đến đây.
Rất nhanh sau đó trong viện có động tĩnh, người tới đầu tiên chính là Triệu đại phu, Nguyệt Linh đi theo phía sau ông, cầm hòm thuốc thay cho ông.
“Triệu đại phu.” Khương Mạc gọi một tiếng.
“Cô nương.” Triệu đại phu tiếp đón một tiếng xong cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa tay bắt mạch.
Đứa bé trong lòng ngực ngoan ngoãn ngoài dự đoán, nó nghe lời nằm trong lòng ngực Khương Mạc, vẫn không nhúc nhích, chỉ lấy cặp mắt trắng đen rõ ràng kia nhìn chằm chằm vào Triệu đại phu không chớp mắt, nhìn đến mức ngay cả Triệu đại phu đã quen nhìn cảnh sinh tử cũng không khỏi run rẩy trái tim.
Xem mạch ngoài xong rồi, ông lại cẩn thận quan sát sắc mặt, bựa lưỡi và đôi mắt của Hoài Nhi, cặp mày nhíu chặt hơi thả lỏng ra một chút. Ông vỗ về chòm râu nói: “Tiểu công tử khôi phục tốt hơn sự tưởng tượng của ta một chút.”
Lúc lão phu nhân tới thì vừa hay nghe thấy những lời này, bà vội vàng hỏi: “Lời này của Triệu đại phu có thật không?”
Triệu đại phu đứng dậy hành lễ một cái, sau đó mới nói: “Tất nhiên là thật rồi, tiểu công tử tỉnh lại chính là minh chứng tốt nhất.”
Ánh mắt của lão phu nhân chuyển về phía Hoài Nhi. Hoài Nhi như là nhận thấy có người đang nhìn mình, nó giương mắt nhìn lên, sau khi nhìn thấy lão phu nhân thì nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó híp mắt cười.
Lão phu nhân thấy vậy cũng cười, bà đến gần Khương Mạc ngồi xuống, lại cúi đầu nhìn thoáng qua Hoài Nhi, sau đó mới hỏi Triệu đại phu tiếp: “Xin Triệu đại phu nói thẳng, Hoài Nhi còn nguy hiểm nào đến tính mạng nữa không?”
Triệu đại phu nói: “Bây giờ lão phu còn chưa đoán chính xác được, phải quan sát thêm. Nhưng nếu tiểu công tử đã tỉnh lại rồi, đây đã là một tín hiệu rất tốt.”
Triệu đại phu không nói quá chắc chắn, ông không muốn cho lão phu nhân vui vẻ suông một lần.
Nhưng sự thật là, Hoài Nhi có thể tỉnh lại trong thời gian ngắn như vậy cũng khiến ông cảm thấy rất vui sướng. Bây giờ nhìn lại, sắc mặt của Hoài Nhi cũng tốt hơn rất nhiều, tuy rằng tái nhợt không chút ửng đỏ, nhưng đã tốt hơn bộ dạng tử khí âm u rất nhiều rồi.
Nó đã tạm thời bước ra khỏi cửa điện Diêm Vương.
“Tốt, tốt, tốt!”
Lão phu nhân nói liền từ tốt, sau đó bà đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hoài Nhi, mềm mại trêu nó: “Hoài Nhi có còn nhớ tằng tổ mẫu không? Lúc con sinh ra, tằng tổ mẫu đã từng gặp con.”
Nói xong, bản thân lão phu nhân cũng bắt đầu bật cười, câu nói này cũng đúng là chỉ để trêu trẻ con, chuyện lúc mới sinh ra, sau khi lớn lên sao nó có thể nhớ được.
Nhưng cho dù không nghe rõ, Hoài Nhi vẫn bị lão phu nhân hấp dẫn sự chú ý, nó biết lão phu nhân đang gọi nó, cười híp mắt vui vẻ hơn.
Nó “a” một tiếng như là đang đáp lại.
Một tiếng “a” này lại chọc cười mọi người, cảm giác áp lực nặng nề mấy ngày nay tiêu đi không ít.
Nụ cười của lão phu nhân cười nhiều thêm: “A cái gì? Nhóc con, kêu một tiếng tằng tổ mẫu đi, tằng tổ mẫu cho con ăn kẹo hoa quế.”
Từ thuở xa xưa đến tận bây giờ, chuyện người lớn luôn thích dùng kẹo để trêu trẻ con vẫn mãi không thay đổi, Khương Mạc cũng cong môi cười.
Hoài Nhi không nghe hiểu những từ khác, nhưng nó đặc biệt nhạy cảm với ba từ kẹo hoa quế, nó toe toét cái miệng cười vui vẻ hơn, thậm chí còn vươn bàn tay nhỏ bắt lấy. Phản ứng của nó vừa đáng yêu vừa buồn cười, mọi người lại cười một lần nữa.
Lão phu nhân dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chóp mũi của Hoài Nhi một cái, oán trách: “Giống y hệt mẹ con, chỉ thích kẹo hoa quế.”
“Kẹo! Kẹo!”
Hoài Nhi cuối cùng cũng mở miệng, giọng sữa lẩm bẩm lầm bầm không rõ nổi một chữ, chỉ biết duỗi tay quơ quơ nắm nắm trong không khí, như là làm vậy có thể bắt được kẹo hoa quế.
“Được, được, tằng tổ mẫu chuẩn bị kẹo hoa quế cho Hoài Nhi, chờ Hoài Nhi khỏe lên sẽ cho Hoài Nhi ăn kẹo.”
Trẻ con không nghe hiểu câu nói dài như vậy, chỉ là thấy lâu như vậy cũng không thấy bóng dáng của kẹo, nó cũng từ bỏ. Hoài Nhi buông tay xuống, ngồi ở trong ngực Khương Mạc, bắt đầu ngẩn người.
Khương Mạc chưa bao giờ ở chung với mấy đứa trẻ nhỏ như vậy, cảm thấy hơi mới lạ, cũng thấy có chút vui vẻ. Nàng ôm lấy Hoài Nhi, nụ cười trên mặt chưa hề tắt đi.
Đúng lúc này, trong lúc vô tình nàng ngước mắt lên nhìn, nụ cười trên mặt ngưng lại, rồi từ từ biến mất.
Nàng mím môi, nhìn Triệu đại phu đang muốn nói lại thôi bên cạnh: “Có phải Triệu đại phu có vấn đề gì hay không, xin ông nói thẳng.”
Lão phu nhân nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn về phía Triệu đại phu, thấy sắc mặt ông lạ lùng, nụ cười trên mặt cũng biến mất theo.
Bị mấy đôi mắt nhìn vào, Triệu đại phu trầm ngâm một lát mới mở miệng: “Theo lý thuyết, tiểu công tử đã đầy hai tuổi rồi, đúng là tuổi nói chuyện, nhưng tiểu công tử…”
Những lời còn lại không cần phải nói, mọi người cũng đã tự hiểu.
Từ sau khi Hoài Nhi tỉnh lại, nó chưa từng nói gì, hai từ vừa mới nói ra cũng rất hàm hồ, thật sự không giống với bộ dáng của trẻ con hai tuổi.
Khương Mạc ôm lấy Hoài Nhi trong ngực, nàng mím chặt môi, nhìn về phía lão phu nhân sắc mặt trắng xám bên cạnh, mở miệng nói: “Lúc trước không phải Triệu đại phu đã từng nói hay sao, Hoài Nhi vốn sinh ra đã yếu ớt, có thể là bởi vì chuyện này cho nên Hoài Nhi mới có thể biết nói chuyện lâu hơn. Phải không Triệu đại phu?”
Triệu đại phu cầm râu suy nghĩ một lát, mới gật đầu: “Có khả năng này. Dù sao thì tuổi của tiểu công tử còn nhỏ, lần này gặp phải khổ nạn, bây giờ có thể tỉnh lại đã là chuyện tốt, lúc trước lão phu cũng đã xem qua rồi, lưỡi của tiểu công tử không có bất cứ vấn đề gì, hẳn là sau này sẽ dần khôi phục.”
Lão phu nhân nghe vậy, nhắm hai mắt lại nói: “Hy vọng là thế!”
– —–oOo——