“Hạ Tuyết Băng cao 1m 65 học ở Thành phố B quê gốc ở thành phố D”
Cô thoáng nhớ đến cô gái:
“Cố Thiên Linh: Cao 1m 68.
Sống ở thành phố A.
Làm việc tại Đài Loan.
Quê ở thành phố E.
Quản lý và ngoại giao”.
Rồi nhớ ra: Bạn thân từ nhỏ Trần Tiểu Thanh.
Bạn thân – hàng xóm: Tạ Nguyên Thảo – Mỹ nhân.
Hai chị em họ: Nguyễn Nhật Linh: Học và làm việc tại thành phố A.
Ngoại giao.
Và Trần Kiều Anh – bạn tâm giao – học tại thành phố B.
Sau này làm việc ở Nhật.
Ngoại giao.
Cùng 2 cô gái: Bạch Nhu: Luật sư và Lâm Nhạc – ngân hàng học ở thành phố B sống ở Tỉnh Phúc Nhan.
Bạn đại học.
Cô có 2 người anh kết nghĩa: Trình Tử Hiếu và Bách Thiên Sơ.
Sau đó, hình ảnh từng người từng người xuất hiện:
Tạ Minh Đoàn – Mối tình đầu: Cao 1m 85 ở thành phố C.
Ngọc Lưu Quang: Cao 1m 75, Sở trường Kiến trúc.
Thế giới bạch hắc đạo..
Dương Cảnh Nam: Cao 1m 7 ở thành phố B.
Sở trường: Súng.
Ngoại giao.
Quản lý.
Lạc Thiên Phú cao 1m 82 học ở thành phố B và làm việc ở tỉnh Tinh Hoa.
Quản lý.
Lục Từ Quân cao 1m 75 làm việc ở thành phố A.
Đua xe.
Casino.
Thế giới hắc đạo..
Và Hàn Minh Tú, William Hoàng Vũ, Lục Hoàng Phong chỉ còn lại mơ mơ hồ hồ.
Cuối cùng là 2 người rất đặc biệt: Âu Thuần ở thành phố E.
Sau này, làm việc Tại Nước Nhật.
Cao 1m8.
Tóc xoăn.
Da trắng.
Sở trường: Máy tính.
Trương Đình: Người luôn giúp cô vượt qua nhiều khó khăn.
Sau khi tổng kết hết tất cả những người cô đã nhớ thì cô mĩm cười.
Nếu quên được hết thì tốt hơn.
Đáng tiếc, một lần nữa những ký ức gần như đã phủ một lớp bụi rất dày bỗng tràn về.
Cô chắc chắn mình có thể bỏ sót gì đó nhưng cô không muốn quay về.
Không muốn nhớ lại cũng không gặp họ.
Chỉ đơn giản gõ nhanh trên bàn phím.
Đến khi trước mắt tối tăm một màu đen mới dừng lại.
Trên màn hình vi tính hiện dòng chữ “waiting for my love”, cô đưa tay day day hai khoé mắt rồi gấp laptop lại để sang một góc của chiếc bàn làm việc.
Đôi mắt đau nhức khiến cô tỉnh táo hơn.
Những ký ức lộn xộn, chồng chéo lên nhau khiến cô choáng váng.
Cô thở dài bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân rồi leo lên chiếc giường mềm mại Big size do mẹ chồng của cô chuẩn bị.
Cô đã ở đây gần 6 tháng vẫn không quen được cuộc sống chỉ có 2 người.
Miễn cưỡng mỗi ngày nhìn gương mặt lạnh khiến cô cảm giác ăn không ngon ngủ không yên.
Đúng là làm bậy không thể sống.
Ban đầu, cô được y tá chăm sóc.
Không biết từ khi nào lại biến thành người đàn ông mặt lạnh này chiếu cố cô từng li từng tí một.
Anh ta nằm ngủ rất đúng quy củ chỉ chiếm 1/3 giường bên phải gần cửa ra vào.
Cô nhẹ nhàng bước tới nằm lên giường nhắm mắt nhớ đến quá khứ.
Cô nhớ lúc mẫu giáo mình từng học chung với Tiểu Thanh cùng ăn và ngủ sát cạnh nhau.
Mỗi ngày, cô được ba mẹ chở đi học ké cũng đứa em trai của mình.
Em trai của cô từ nhỏ đã hay bệnh nhìn rất gầy và ốm yêu.
Mẹ cô rất yêu thương nó.
Vì vậy cô cũng được hưởng lây.
Lên lớp 1, ngày đầu tiên đến lớp mọi người đều nhìn cô khiến cô sợ hãi.
Chưa hết ngày, cô đã được ba đón về vì cô không theo kịp các bạn học cùng lớp.
Cô giáo nói với ba:
“Anh cho bé học mẫu giáo thêm một năm nữa đi.
Bé sinh cuối năm nhỏ hơn các bạn nên cho bé năm sau học lớp 1 sẽ tốt hơn.”
Ba tôi cũng cảm thấy học trễ 1 năm sẽ tốt hơn cho cô.
Vì vậy, cô lại tiếp tục học mẫu giáo.
Cô gầy gòm, đen thui và tóc ngắn như con trai.
Cô giáo vẫn là cô lúc trước, hình như cô giáo này không thích mình lắm thì phải.
Giọng cô rất khó nghe.
Cô thường xuyên quát mắng mình.
Có lần cô còn bảo:
“Sao em ngu quá vậy?”
Cô chỉ là không đọc phát ra được âm chuẩn thôi mà cô cứ bắt mình đọc đi đọc lại.
Mỗi lần sai lại bị mắng.
Cô còn phạt mình quỳ gối.
Con của cô thì rất dễ thương và thông minh.
Cô giáo không ở đâu xa mà ở đối diện nhà của cô.
Cô thật sự không thể thích cô giáo này tí nào.
Mỗi khi đi ngang qua những lớp học khác nghe cô giáo khác nhẹ nhàng khuyên bảo các bạn nhỏ lại khiến cô rất tức giận.
“Tại sao cô giáo của cô lại hung dữ như vậy?”
Nghe cô hét lên là đầu óc mình trống rỗng.
Ác mộng cũng kết thúc khi cô vào lớp 2, cô giáo lớp 2 rất thương cô.
Giọng nói của cô thật ngọt ngào và dễ nghe như tiếng đàn du dương.
Thành tích của cô cũng có tiến bộ lớn.
Lớp 3, cô giáo cực kỳ yêu quý cô.
Cô giáo đi đến đâu cũng khen cô vẽ đẹp.
Thậm chí, rất nhiều năm về sau cô giáo vẫn nhớ đến tên của cô.
Cô giáo còn khen cô khéo tay có năng khiếu vẽ tranh.
Cô giáo rất tốt luôn tạo điều kiện cho cô tham gia các cuộc thi vẽ tranh nhưng rất tiếc cô lại không được giải gì cả.
Cô luôn nói:
“Cố lên! Lần sau lại có cơ hội”.
.