Ngày 28 , Tháng Chạp
Lydia Lee bảo Pilar:
– Cháu có thể ở lại đây cho đến khi chúng ta thu xếp mọi việc cho cháu .
Cô gái thân mật trả lời:
– Lydia, bác rất đáng mến . Bác đã nhanh chóng tha thứ cho cháu, không để xảy ra chuyện gì đáng tiếng cả .
Lydia cười:
– Ta vẫn gọi cháu là Pilar tuy đó không phải là tên thật của cháu .
– Thật vậy, cháu là Conchita Lopez .
– Cái tên rất đẹp , Conchita .
– Bác rất tốt, bác Lydia . Nhưng không nên băn khoăn về cháu . Cháu sẽ lấy anh Stephen và chúng cháu sẽ về Nam Phi .
– Ta mừng cho cháu, Conchita . Cháu thu xếp mọi việc rất tốt .
Ngập ngừng, cô nói với Lydia:
– Vì bác có lòng tốt, bác Lydia . Sau này chúng cháu có tới thăm bác, dự lễ Noel với gia đình được không ? Lúc ấy chúng ta sẽ đốt pháo, có nến sáng và những chú lùn trên bàn ăn!
– Chắc chắn là như vậy, cháu và chồng cháu sẽ trở về và chúng ta sẽ có một lễ Noel linh đình .
– Thật là tốt, bác Lyida . Lễ Noel năm nay không thành công rồi .
– Đối với chúng ta, đây không phải là lễ Noel thực sự – Lydia thở dài .
2
– Tạm biệt anh Alfred – Harry nói – Không nên cho rằng em về chuyến này để quấy phá anh . Em sẽ đi Hawaii . Em vẫn tự nhủ là mình sẽ trở về sống ở đất nước tươi đẹp của chúng ta khi em có ít tiền .
– Tạm biệt chú Harry . Anh cầu chúc cho chú sống hạnh phúc ụ
Có vẻ khó chịu, Harry lẩm bẩm:
– Em lấy làm tiếc nhiều khi em đã làm anh tức giận, anh thân mến . Tinh thần em không vững và thường trêu chọc mọi người .
Alfred cố gắng để nói:
– Anh cũng cần làm quen với sự bông đùa .
Yên tâm, Harry ra đi .
– Tạm biệt anh … hẹn gặp lại!
3
Alfred báo David:
– Chị Lydia và anh đã quyết định bán lâu đài này . Có thể là chú muốn giữ lại một vài đồ gỗ của mẹ … ví dụ chiếc ghế bành và cái bàn nhỏ của bà . Tất cả những gì mà chú muốn .
Ngập ngừng một lát rồi David trả lời:
– Em cảm ơn anh đã nghĩ đến việc đó, Alfred . Nhưng em không muốn mang cái gì ở ngôi nhà này đi cả . Em cho rằng tốt hơn cả là đoạn tuyệt với quá khứ .
– Anh hiểu chú, David . Chú có lý .
4
– Tạm biệt anh Alfred – George nói – Tạm biệt chị Lydia . Lễ Noel chúng ta vừa trải qua khủng khiếp biết chừng nào! Câu chuyện xấu xa đó sẽ om xòm lên cho mà xem vì Sugden là con trai ông cụ . Liệu chúng ta có thể nói nó thuôc. phe cực tả … và cho nó một động cơ của việc này vì ông cụ là một nhà tư bản không ?
– Chú George thân mến – Lydia trả lời – Liệu chú có tin một người như Sugden lại đi nói dối để làm vừa lòng chú không ?
– Ừ .. chắc chắn là không . Em hiểu . Có họa là nó điên! thôi , tạm biệt!
– Tạm biệt – Magdalene nói – Năm sau chúng em sẽ có một lễ Noel vui vẻ ở Riviera và chúng em sẽ vui chơi thỏa thích .
– Cái đó còn tùy thuộc vào … – George lưu ý vợ .
– nào, anh yêu dấu, hãy thôi tính toán tiền nong đi – Vợ George nói .
5
Alfred đi dạo trong vường . Lydia đang lúi húi trên một trong những chiếc bể cạn của mình . Chị đứng lên khi chồng tới nơi .
Anh thở dài:
– Thế là mọi người đã đi hết .
– Vâng … thật sung sướng .
– Em có thích rời khỏi lâu đài Gorston này không ?
– Anh thì sao ?
– Anh rất tán thành . Chúng ta sẽ rất hạnh phúc khi ở nơi khác . Ở đây mọi thứ đều gợi nhớ lại cơn ác mộng . Cảm ơn Thượng đế, mọi cái đã kết thúc!
– Đó là nhờ ông Hercule Poirot – Lydia nói .
– Đúng thế . Thật lạ lùng khi thấy mọi việc trở nên đơn giản khi ông ấy trình bày mọi chi tiết của vụ án .
– Cái đó làm em nghĩ đến những trò chơi cần có sự nhẫn nại . Khi có lời giải đáp thì mọi chi tiết tưởng chừng có thể vứt bỏ đi đều được sắp xếp đúng vào vị trí của chúng .
– Còn một chi tiết anh chưa rõ – Alfred nói – Chú George đã làm gì sau khi gọi điện thoại xong ? Tại sao chú ấy không nói ?
– Anh không đoán ra ư ? Lúc ấy em hiểu ra ngay . Chú ấy đang lục soát giấy tờ của anh trên bàn giấy .
– Ô! Lydia . Không ai cả gan làm một việc như vậy!
– Xin lỗi . George thì có thể . Chú ấy rất quan tâm đến tiền bạc . Đúng là chú ấy không dám thú nhận . Muốn cho chú ấy nói ra, phải đưa chú ấy ra trước tòa án kia .
Alfred hỏi vợ:
– Em định làm một cái bể cạn nữa ư ?
– Vâng .
– Lần này em định thể hiện cái gì ?
– Em định xây dựng một Thiên đường trên mặt đất … Ddây là một mẫu chưa từng có … Không có rắn vì ông Adam và bà Eva đã già lắm rồi .
Thương cảm, Alfred bảo vợ:
– Em thân yêu, em đã nhẫn nại trong nhiều năm! Đối với anh, em luôn luôn là một người vợ hoàn hảo .
– Vì em yêu anh, Alfred .
6
Đại tá Johnson nói:
– Trời! Có thể như vậy được không ? Ai mà ngờ được ?
Ném người xuống ghế bành, ông nhìn Poirot . Sau đó ông buồn rầu nói:
– Cánh tay phải của tôi! Anh ta thuộc loại cảnh sát nào vậy ?
– Cảnh sát cũng có cuộc sống riêng – Poirot lưu ý – Sugden là người rất kiêu ngạo .
Đại tá Johnson ngẩng đầu .
Để nguôi giận, ông lấy chân đá khúc củi vào lò sưởi . Giọng nhát gừng, ông nói:
– Đối với tôi … không gì tốt hơn là … sưởi bằng củi gỗ!
Thấy gió lạnh thổi vào vai, Hercule Poirot tự nhủ:
– Tôi thích sưởi bằng hơi nước từ một lò sưởi trung tâm …