Sở Hành Vân: “Nếu thực sự có người trở về từ cõi chết, hắn không những không báo án, trái lại vẫn ẩn núp đến tận bây giờ.”
Hạ Thừa thoáng cười, sau đó cúi người xuống vỗ nhẹ phấn hoa dính trên ống quần: “Đối với việc tính mạng của chính mình đang gặp nguy hiểm cũng không cầu cứu cảnh sát, đơn giản có hai loại, một loại là thân phận của chính mình không cho phép, một loại là thân phận của đối phương không cho phép, anh cảm thấy người sống sót này thuộc loại nào?”
Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, bước lên con đường nhỏ lát đá cuội giữa vườn hoa: “Không lãng phí thời gian với anh nữa, tôi phải trở về họp đây.”
Lời nói của Hạ Thừa có mang thâm ý, rõ ràng có điều giữ lại, mà hắn giữ lại là lập trường của chính mình, theo phương diện giai cấp mà nói, hắn và Sở Hành Vân vẫn luôn ở lập trường đối lập nhau.
Hắn chính là loại người mà hắn gọi là thân phận đối phương không cho phép, câu nói trước pháp luật mọi người đều bình đẳng thực sự là nói mơ giữa ban ngày, cũng giống như thống nhất thế giới nó chứa đầy chủ nghĩa lãng mạn phi thực tế, sự tan vỡ thuần túy là một khẩu hiệu vĩ đại mà đầy sáo rỗng.
người chia làm ba, bảy loại, trước mặt ba, bảy loại người này, pháp luật tự nhiên cũng sẽ phát huy ba, bảy loại tác dụng.
Ở trước mặt những người thượng đẳng nhất, bất kỳ luật pháp nào cũng sẽ trở thành những điều hạ đẳng nhất.
Hạ Thừa thuộc về loại người như thế, cho nên Sở Hành Vân luôn cảm thấy hắn rất phức tạp, hắn không có sự kính sợ đối với pháp luật giống như công dân bình thường, pháp chế đối với hắn mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to.
Giống như việc hắn cho giăng dây cảnh giới ở hiện trường thi công, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tự do ra vào trong ngoài đường cảnh giới, mà không gặp phải bất kỳ sự quản chế nào.
Sở Hành Vân từ nhỏ đã cảm thấy chính mình mang một loại trách nhiệm nào đó đối với hắn, giống như là người giám hộ ở bên cạnh trông coi hắn, thời thời khắc khắc phải trông chừng hắn, bảo vệ hắn, như đang ôm một quả bom trong lòng, y phải bảo đảm Hạ Thừa luôn ở trong vòng pháp luật và đạo đức.
Nếu có một ngày quả bom này nổ tung, y cũng phải tan tành.
Thược dược hai bên đường đá cuội giống như cô gái đa tình chập chờn lay động, muốn đưa tay ra ngăn đón, Sở Hành Vân bước nhanh hai bước sánh vai cùng hắn, “Trở về rồi lo hội họp cho tốt, đừng có suốt ngày gắng sức vào những việc không thuộc lĩnh vực của cậu.”
Hạ Thừa liếc xéo y một cái: “Đã từng thấy qua người ta giết lừa, nhưng chưa từng thấy người giết lừa còn khuyên người khác buông bỏ đồ đao lập địa thành Phật.
Nếu như không phải là tôi ra sức vào việc không thuộc lĩnh vực của mình, e là anh còn phải thỉnh cầu cấp trên thư thả chút thời gian kết án.”
Lời của Hạ Thừa quả thực không sai.
Sở Hành Vân nhất thời cảm thấy hắn tuy rằng có chút phức tạp, nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn có thể xoay chuyển được.
Xét thấy hắn vì chuyện này mà bận bịu một phen, vì vậy lại một lần nữa bao dung hắn, giả vờ cười ha ha hai tiếng, không nói gì nữa, lại lấy hai tờ chứng minh thư photo kia ra cúi đầu nhìn kỹ.
Cả hai vợ chồng đều không phải người thành phố, trên hộ tịch là người ngoại tỉnh, nữ tên Thạch Yến, nam tên Từ Cương, cả hai đều sinh năm 1980.
Trên tư liệu cho biết hai người là dân ngoại tỉnh đến thành phố làm công nhân, còn em trai của Thạch Yến trong miệng Vương Khang thì không để lại chút thông tin nào, ba người, chỉ để lại giấy chứng nhận của hai người.
Hơn nữa, đối với hai tờ photo chứng minh thư không biết thật giả, Sở Hành Vân tràn đầy nghi hoặc, Thạch Yến, Từ Cương, hai cái tên này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Hành Vân đã cảm thấy có chút quen thuộc, nhất định đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, hoặc là đã từng nghe qua.
Bước ra khỏi khu nghỉ dưỡng Lục Viên, chiếc SUV của Hạ Thừa cùng với chiếc Đông Phong của Sở Hành Vân một trước một sau đậu ở bên ngoài công trường, độ tỷ lệ nghịch mạnh mẽ khiến người ta phải chua xót rơi lệ.
Hạ Thừa ghét bỏ liếc nhìn chiếc Đông Phong bám đầy bụi bẩn, bỗng nhiên phát hiện chủ nhân của chiếc Đông Phong rớt đâu mất rồi, vì vậy dừng bước quay đầu lại nhìn, liền thấy Sở Hành Vân đang chụp lại ảnh hai tờ chứng minh thư photo, không biết là gửi cho ai.
Sở Hành Vân gửi ảnh xong, ánh mắt rất phức tạp đi về phía Hạ Thừa, khóe môi hiện lên nụ cười xấu hổ, đi tới trước mặt Hạ Thừa, nhìn mặt hắn thở dài một hơi, “Cậu chắc hẳn đã lập được công lớn rồi, vị quần chúng nhân dân nhiệt tâm như ánh mặt trời.”
Hạ Thừa: “Anh đừng có cười với tôi như vậy.”
Lúc này điện thoại của Sở Hành Vân vang lên, y liền nhận, Kiều Sư Sư ở bên kia vừa thận trọng nhưng cũng không kiềm chế được kích động nói: “Không sai, lão đại, chính là băng nhóm buôn súng ống ba năm trước lẩn trốn từ thành phố Cẩm Châu đến thành phố Ngân Giang, trong đó có hai người một nam một nữ dùng tên giả chính là Thạch Yến và Từ Cương, bọn họ còn có một đồng bọn, lúc trước gián điệp của chúng ta đã phản bội, manh mối đến ngoại ô phía bắc liền đứt đoạn, ai ngờ bọn họ lại lên núi, ở trong khu nghỉ dưỡng Lục Viên ngay dưới mí mắt chúng ta!”
Sở Hành Vân: “Bây giờ em lập tức liên hệ với ông chủ của Lục Viên, bất luận là hắn ta đang nghỉ phép ở đâu cũng phải bắt hắn về nước tiếp nhận điều tra.”
Hạ Thừa bỗng nhiên lấy điện thoại đi động ra lướt xem, nói: “Bốn giờ chiều nay hắn sẽ bay về Ngân Giang.”
Sở Hành Vân liếc hắn một cái, nói vào điện thoại: “Đã nghe rõ chưa, dẫn người đến sân bay chờ sẵn, thấy hắn ta lộ diện lập tức mang người về.”
Kiều Sư Sư đáp một tiếng, còn nói: “Vụ án Trình Huân cũng đã có tiến triển, Cao Viễn Nam dựa theo phạm vi anh xác định tìm được danh sách những phụ nữ một mình vào ở trong khách sạn trong khoảng thời gian trước sau ba ngày Vương Minh Viễn tử vong, trong đó có giáo viên chủ nhiệm sơ trung của Trình Huân, Lưu Giai Mẫn.
Hơn nữa đội kỹ thuật tra băng ghi hình giao lộ Thục Cung Bắc phố ngày Vương Minh Viễn nhảy lầu cũng phát hiện ra một người phụ nữ có dáng người tương tự Lưu Giai Mẫn, Vương Minh Viễn, Tiết Mân Hào, Trình Huân cùng Viên Húc thời điểm sơ trung cùng học chung một lớp, giáo viên chủ nhiệm chính là Lưu Giai Mẫn.”
“Viên Húc thế nào rồi?”
“Người của chúng ta ngày đêm đều bí mật bảo vệ cậu ta, trước mắt không phát hiện chuyện gì bất thường.”
Sở Hành Vân ngừng chốc lát, sau đó lấy ra một điếu thuốc châm lửa đốt, “Vậy còn chờ gì nữa, bắt người.”
Cúp điện thoại, thấy Hạ Thừa ôm cánh tay vẻ hơi không kiên nhẫn nhìn mình, có vẻ như là đang chờ y giải thích chuyện gì vừa xảy ra.
Sở Hành Vân đứng trên đường đất vàng hút thuốc không nói câu gì, sau đó ném tàn thuốc xuống đất dùng chân dập tắt.
Ngẩng đầu lên cười với Hạ Thừa: “Tôi thay mặt cho chính phủ và nhân dân cảm tạ cậu, Hạ tiên sinh, cậu không chỉ trợ giúp cảnh sát đột phá được nút thắt của vụ án, còn giúp cảnh sát tìm được băng nhóm buôn lậu súng ống mất tích ba năm trước, đại ân đại đức không gì đền đáp được, tôi đại biểu cho lực lượng cảnh sát thành phố Ngân Giang trao tặng cho cậu một cái ôm nồng nhiệt của đảng và quần chúng nhân dân.”
Nói xong, y mở hai tay ra tiến lên một bước: “Đến đây đi.”
Hạ Thừa lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn y: “Làm cái gì?”
Sở Hành Vân không nhịn được cảm thấy đau răng, nhìn bộ dạng như đề phòng trộm cướp của hắn, nghiến răng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Ngay cả nắm đấm Hạ Thừa cũng đã chuẩn bị xong, sẵn sàng nếu Sở Hành Vân dùng vũ lực với hắn, hắn sẽ…!tránh đi một chút, dù sao hắn cũng không phải là đối thủ của y.
Sở Hành Vân không muốn động thủ với hắn, cho dù Hạ Thừa có khốn nạn ngang ngược không nói lý đến mức nào, y cũng sẽ không động thủ với hắn, y rất có tính tự giác của một người làm anh trai.
Hạ Thừa cũng không phải thực sự đề phòng y, chỉ là cảm giác bất an cá nhân quá mạnh, theo bản năng tự vệ mà thôi, mới phải liên tục lùi về phía sau, liền bị Sở Hành Vân bỗng nhiên bắt lấy vai kéo vào trong lòng.
Sở Hành Vân ôm Hạ Thừa, giống như đang ôm một con nhím, cả người hắn đều có gai nhọn, từ trong xương cốt đã mang theo sự chống cự.
Lúc y và Hạ Thừa gặp nhau luôn giống như kẻ thù nhìn nhau đỏ cả mắt, đây là hình thức ở chung giữa bọn họ do Hạ Thừa xây dựng nên, y chỉ có thể phối hợp.
Lúc này ôm Hạ Thừa, bỗng nhiên có cảm giác xa lạ cùng xa xôi, có vẻ như lần trước ôm hắn, đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi.
Trong nháy mắt đó, lòng y giống như bị một cái gai đâm vào, rất nhỏ bé đau đớn, cũng rất dài lâu, y nhận ra được người này, dù có bù đắp bao nhiêu đi chăng nữa cũng đều không đủ.
“Cậu rất rõ ràng, tôi sẽ không làm tổn thương cậu, cậu có thể một lần nữa tín nhiệm tôi.”
Y không rõ những lời mình nói bên tai Hạ Thừa, đối phương có nghe thấy không, bởi vì thanh âm của y rất nhỏ, rất mơ hồ, có lẽ y căn bản không nói ra, chỉ là tiếng nói trong đầu mà thôi.
Sở Hành Vân vỗ nhẹ hai cái trên lưng hắn, sau đó buông hắn ra, “Trở về nhớ uống thuốc, sau này đừng có tới những nơi chướng khí mù mịt như này, thành thành thật thật mà ngồi trong văn phòng của cậu ấy.”
Động tác của y quá nhanh, cái ôm ấm áp vừa mới kia quá ngắn ngủi, chờ Hạ Thừa phản ứng lại người này đã làm gì, y đã đi xa.
Sở Hành Vân kéo mở cửa xe, trước khi lên xe bỗng nhiên quay đầu lại, khóe môi giương lên, cười thật ấm áp: “Cậu vẫn giống như khi còn bé, cảm giác ôm ấy.”
Chiếc Đông Phong nát mang theo gió đất, để lại khói bụi mù mịt.
Hạ Thừa hai mắt đăm đăm đứng tại chỗ, nắm đấm đã sớm buông lỏng ra, ngực cảm thấy rất khó chịu, cả người nóng lên.
Mùi thuốc lá Sở Hành Vân lưu lại trên người hắn làm cho hắn có chút đầu váng mắt hoa, gân cốt toàn thân mềm đi một nửa, sau khi kinh kỉ ngoại trừ sững sờ, cái gì cũng không…!bỗng nhiên hắn dùng tay đè lên ngực chậm rãi ngồi xổm xuống, bên tai nổi lên một tầng hồng rất rõ ràng.
Tiếu Thụ thấy hắn ôm ngực ngồi xổm trên mặt đất giống như Tây Thi, rất tri kỷ đi tới đứng bên cạnh hắn giúp hắn chắn lại những ánh mắt khác thường của công nhân quăng tới, không nói gì ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ: “Đúng là không có tiền đồ, kinh nghiệm dày dặn như vậy mà đứng trước mặt Sở Hành Vân cũng giống như tiểu tử ngốc xuân tâm manh động lần đầu biết yêu, bị người ta ôm một cái liền mất hết phong độ, lòng rối như tơ vò, rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ a.
Hạ Thừa ôm ngực ngồi xổm trên mặt đất hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy đi tới chiếc SUV.
Tiếu Thụ thấy hắn xông thẳng vào ghế lái, sợ hết cả hồn, vội vã chạy tới mở cửa ghế sau, nói: “Đây.”
Nói ra cũng không ai tin, Hạ Thừa không biết lái xe, hắn chưa từng lái xe, cũng không đi thi bằng lái, lúc ra ngoài hắn luôn có một tài xế, hứng thú ham muốn của người này cực kỳ khuyết thiếu, hắn không có hứng thú với việc lái xe, cho nên hai mươi tư năm qua đến cả vô lăng hắn cũng chưa từng sờ qua.
Hạ Thừa có vẻ rất không hài lòng với sự lỗ mãng của mình, lái xe giữ cửa nhìn hắn chằm chằm một hồi không lên tiếng, giằng co một lúc hắn tựa như nhớ tới cái gì, bên tai càng đỏ hơn, hừ một tiếng ngồi vào ghế sau đóng sầm cửa xe lại..