Vi Trường Ca – bảo chủ của Thiên Hạ bảo cùng Tô Vọng Ngôn – đại công tử của Tô Gia ở Lạc Dương là hai nhân vật chính của hai tác phẩm này. Một người anh tuấn phong lưu, văn võ song toàn, một người lãng từ hào hoa, học rộng tài cao, ngạo khí ngất trời, hai người họ là quen biết nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, tình như huynh đệ. Cả hai cùng nhau bước vào những cuộc phiêu lưu đầy ma mị, huyền bí, cùng trải qua những giờ khắc sinh tử trong Tương tư môn để tìm kiếm những đáp án cuối cùng đằng sau tấm màn liêu trai ban đầu. Thế nhưng những gì họ tìm thấy lại đầy bất ngờ…
“Bước vào cửa tương tư, mới biết tương tư khổ. Tương tư dài chừ, nhớ nhau hoài. Tương tư vắn chừ, nhiều vô tận… Thật ra cho dù đích thân đến cõi tương tư, lại có mấy ai nói được rõ ràng nhân quả duyên do? Vì vậy, chữ “tình” này là thứ khó nói tỏ tường nhất trên đời, bất kể ngươi đại trí, đại tuệ, đại dũng, đại thánh, cũng đều không nhìn ra được rạch ròi. Cái gọi là tình, ở ngoài, chỉ nội bốn chữ “không biết làm sao”, cũng vì thế khiến người ta trăm ngàn suy đoán, ở trong, thì là Tử Ngọc hóa kh1oi, liễu xưa Chương Đài. Có thể chết chứ không thể oán mà thôi.”
Bình luận