(*Lầm chung một giấc mộng vô định)
Thiên Hạ bảo có Trọng Bích thai.
Mùa đông hàng năm, Vi Trường Ca luôn dành phân nửa thời gian ở đó ngắm tuyết.
Mùa đông năm nay đã qua hơn phân nửa.
Từ trên đài cao vọng xuống, dưới ánh trăng, lầu các từ xa xa vẫn bị phủ
trong lớp lớp tuyết dày như cũ, nhưng đâu đó ở giữa, từ trong tuyết
trắng đã hiện ra một mảng mái nhà màu xanh đen.
Trên bếp lò nhỏ đang hâm một bầu rượu.
Bảo chủ trẻ tuổi của Thiên Hạ bảo tay cầm chén bạch ngọc, nhàn nhã dựa lên
cột, nhìn về phía xa. Bên môi đọng một tiếu ý ung dung, như là băng
tuyết tan hết.
Lần trước đó ngồi tại Trọng Bích thai vào ban đêm như thế này, vị khách
thích chọc vào phiền phức nhất thiên hạ đạp trên tuyết mà tới, cũng mang theo trận ầm ĩ lớn nhất mùa đông. Mà hiện tại, cái vị khách thích gây
phiền phức đó đang bị phạt ở nhà tại Lạc Dương, khí trời thì đã cuối
đông đầu xuân rồi.
(Ôi khổ thân quá cứ tưởng có người xin thì không bị phạt ah =)))) )
Vi Trường Ca ở trên trọng Bích thai uống rượu, nhớ tới Tô Vọng Ngôn ở tại
Lạc Dương xa xôi, trong đôi mắt sáng như sao lại càng thêm sáng.
Cái hôm Tô Vọng Ngôn về nhà, y còn có chút lo lắng, đặc biệt đưa tới tận
cửa Tô gia. Nhưng Tô đại công tử chỉ đưa lưng về phía y phất phất tay,
rồi cứ thế nghênh ngang đi vào trong. Vi Trường Ca nhìn bóng lưng đó,
trăm mối cảm xúc ngổn ngang, rốt cuộc hơi hiểu một chút tâm tình của Tô
đại lão gia khi nổi trận lôi đình với con trai cưng.
“…Bảo chủ, ngài nghĩ rốt cuộc là Lạc đại hiệp yêu Lăng tiểu thư, hay là Lạc phu nhân?”
Vi Kính ở bên cạnh chần chờ hỏi.
“Ngươi nói xem? Hắn thề sẽ không bỏ rơi Lăng Tiêu, nhưng lại làm trái lời thề; hắn hiểu lầm Lạc phu nhân lạm sát người vô tội, nhưng vẫn cùng nàng ra
đi lánh đời; hắn biết rõ là ai hạ độc, là ai muốn hại hắn, nhưng sắp
chết còn căn dặn Lăng Tiêu đừng báo thù cho hắn. Nếu không phải đã yêu
tới tận xương, thì ai có thể làm được như thế?”
“…Vậy, Lạc đại hiệp quả nhiên là nản lòng thoái chí nên mới tự sát?”
Vi Trường Ca chuyển động chén rượu trong tay, khẽ mỉm cười.
“Có thể, cũng có thể không. Nếu là có một ngày, người ta yêu hạ độc trong
rượu, có lẽ ta cũng sẽ lựa chọn tự sát trước khi độc phát tác. Chí ít,
những người muốn báo thù, chỉ biết là ta đã tự sát, nhưng vĩnh viễn sẽ
không biết là rốt cuộc ai hại ta, là ai có ý muốn hại ta —— coi như là
lưu lại một giấc mộng đẹp cho bản thân, trên đường hoàng tuyền cũng sẽ
không đến mức quá cô đơn…”
Vi Kính khẽ thở dài một tiếng.
Vi Trường Ca biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng không nói. Nếu là sớm chiều
nhĩ tấn tư ma (kề cận thân thiết), có ai nguyện ý đối mặt với kết cục
đẫm máu như thế? Nếu có thể thong dong mà yêu, lại có ai cam tâm thảm
liệt như vậy? Một đoạn gút mắc này, không biết Lăng Tiêu có hối hận hay
không? Lạc Tây Thành có hối hận hay không? Còn Hoa Lộng Ảnh nữa, có từng hối hận không?
Vừa vào cửa tương tư, liền biết tương tư khổ.
Có lẽ, trong lòng mỗi người đều cất giấu một con thú, càng tương tư, lại càng khát máu ——
Là máu của tình nhân.
Dõi mắt bốn bề, mùa đông này, tuyết dày đem vạn trượng hồng trần đè ép bên
dưới —— các loại ái hận tham sân si , các loại gió nổi mây phun —— đều
bị chôn vùi bên dưới, sạch trơn.
Non sông ngàn dặm, thế giới bàng bạc.
Mà trong nhân thế, mộng ảo không hoa nơi nào, đang mở ra vô cùng vô tận?
Một giọt tuyết thủy nhỏ xuống từ mái hiên, vô thanh vô tức, rơi xuống đất, chợt biến mất không dấu vết.
Vi Trường Ca cười biếng nhác, ngửa đầu uống rượu trong chén, tiện tay ném
chén bạch ngọc xuống dưới Trọng Bích thai, đứng dậy hóng gió đêm cất
giọng hát ——
“Mỹ nhân mại hề âm trần khuyết, cách thiên lý hề cộng minh nguyệt, lâm
phong thán hề tương yên hiết? Xuyên lộ trường hề bất khả việt…”**
***
Giang Nam Yên Vũ lâu.
Công tử mặc y sam nhẹ nhàng màu lục bích nhạt đứng trên tòa tháp trong mưa
bụi, liên tục viết lên lạc khoản trên tấm thiếp vàng, ba chữ ‘Quân Như
Ngọc’, sau đó giao cho tiểu đồng bên cạnh.
Đứng trên tháp, chắp tay nhìn ra xa, Giang Nam đã đầu tiết xuân, sóng xuân
ánh xanh, ven đường đôi lúc có thể thấy được những đóa hoa dại vàng nhạt nở sớm. Lại không biết Lạc Dương cách đây ba nghìn dặm về phía bắc, có
phải vẫn khoác chiếc áo bạc như cũ, băng che tuyết phủ?
Quân Như Ngọc nhìn phương bắc, lại một lần nữa lộ ra nụ cười không rõ hàm nghĩa: “Đợi tới mùa xuân…”
***
Lạc Dương Tô gia
“Đại thiếu gia, ngài tự tiện xông vào Kiếm các vốn là phải chém hai tay, lão gia chỉ phạt quỳ ngài đã là may mắn lắm rồi! Ngài quỳ cho nghiêm chỉnh, nghìn vạn lần không nên lộn xộn nha!”
“Đại thiếu gia, lần này là vận khí ngài tốt, lần sau thì không may mắn được thế nữa đâu, sau này ngài đừng phạm lỗi nữa nha!”
“Đại thiếu gia…”
Tô Từ một chân trong cửa, một chân ngoài cửa, lải nhải liên miên căn dặn.
Tô Vọng Ngôn không nhịn được động đậy lưỡi, quay đầu lại tàn bạo làm một cái mặt quỷ với hắn. Tô Từ lại càng hoảng sợ, vội vã nhảy ra ngoài cửa, khóa lại cửa đại đường.
Tô Vọng Ngôn nhìn hai cánh cửa nặng trịch, thở phào thật dài, sau đó đứng dậy cực kỳ nhanh nhẹn.
Cậu nhìn lên hàng trăm bài vị tổ tiên ở phía trên, đấm đấm hai chân quỳ tới tê dại, không coi ai ra gì mà đi tới trước hương án, nhấc lên một chén
rượu trước bài vị uống một cách thuần thục.
Trong từ đường tia sáng âm u, mùi hương vòng quanh quẩn trên đỉnh đầu, như từ chốn u minh truyền tới, tiếng thở dài bất đắc dĩ của tổ tiên Tô gia…
***
Trường Nhạc trấn.
Nàng rót một chén rượu, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn qua cửa sổ về phía chân
trời xa xôi. Trong hư không như truyền tới tiếng hát của ai đó, khiến
nàng không nhịn được nghiêng tai lắng nghe trong tĩnh mịch.
Người tới đều đã đi. Hết náo nhiệt còn lại quạnh quẽ. Khách điếm Quy Lai,
cuối cùng chỉ còn lại nàng và chàng. Nàng hơi cúi đầu, rót đầy chén rượu cho chàng, tay áo màu đỏ phất nhẹ qua mặt bàn. Chàng từng nói, không
cần ngũ hoa mã, không cần sông dài, chỉ cần tựa vào nàng dưới đèn thế
này, dựa bên lò sưởi uống một chén rượu. Nàng không biết lần này có thể
tin chàng không. Nhưng ít ra lúc này đây, đã không còn Lăng Tiêu, không
còn ai khác, chỉ còn nàng và chàng, có thể ngày ngày bên nhau cho đến
khi thiên hoang địa lão vạn tái thiên thu.
Nàng cười yếu ớt nâng chén lên, thình lình, một giọt nước mắt rơi vào trong chén, hòa cùng rượu vào cổ họng.
Đối diện, phía sau chén rượu nhộn nhạo, một cái đầu lâu xương trắng âm u
xuyên qua tròng mắt trống rỗng ôn nhu nhìn nàng, như có ngàn vạn lời
muốn nói…
Mà lại hết mười phần rượu thơm.
Cùng hết một giấc mộng phù sinh.
*phù sinh: nghĩa đen là kiếp phù du, để chỉ những thứ trống rỗng vô định trên đời.
**Trích ‘Nguyệt phú’ của Tạ Trang
美人迈兮音尘阙, 隔千里兮共明月
临风叹兮将焉歇? 川路长兮不可越.
Mỹ nhân lầm lạc bước phàm trần
Trăng kia sáng tỏ muôn dặm xa
Gửi lời hỏi gió đâu chốn dừng
Sông cuồn cuộn biết làm sao qua.
Lời cuối sách: Ta tìm đường về phía Đông
Có một vị nam tử như chi lan.
Tháng bảy năm đó, trải qua cuộc đấu tranh cung đình thảm khốc, nam tử từ kinh thành Lạc Dương tìm đường về thái ấp ở phía đông, đường qua Lạc Thủy.
Tới Lạc Thủy là đúng lúc hoàng hôn, nam tử đứng ở bên bờ hoàng hôn, bỗng nhiên có một giấc mơ cực kỳ trong sáng tươi đẹp. Trong mộng, nữ thần
xinh đẹp của Lạc Thủy đứng ở trên núi đá bờ bên kia, ẩn tình đưa tình.
Khi đó là năm thứ tư Ngụy Văn Đế Hoàng Sơ, phong hào của nam tử là Quyên Thành Vương.
Sau đó, người ta gọi giấc mơ của nam tử đó là 《 Lạc thần phú 》.
Năm Hoàng Sơ thứ tư, trên xe ngựa về phía đông, nam tử uể oải suy nghĩ cái
gì giờ đây chúng ta không thể biết được. Nhưng thật ra trong giấc mơ này của hắn, cho tôi rất nhiều tài liệu viển vông trong nhiều đêm mất ngủ.
Tôi nghĩ, kỳ thực trên thế giới này mỗi người đều đang nằm mơ, đều có một
mộng đẹp của riêng mình. Những cảnh trong mơ tuyệt vời đó có lẽ có thể
thực hiện, nhưng đa phần là vĩnh viễn không thể thành thật, thậm chí có
lúc biến thành ác mộng, khiến người ta trầm luân trong biển khổ, không
giải thoát được.
Có điều biết rõ là đau khổ, nhưng có người thì vui vẻ chịu đựng, có người phấn đấu quên mình.
Bởi vì, nếu không có giấc mộng như thế, con người ta không thể sống sót được.
Mơ ước là cần có, cũng là phải có.
Mọi người sống trên thế giới này đều ôm ấp mộng đẹp, sống thật nghiêm túc.
Có người biết rõ là mơ nhưng không thể tự kiềm chế, lấy khí phách như
thiêu thân lao vào lửa mà tiến vào cảnh trong mơ; cũng có người mộng
nhưng vô tri tự thấy vui, sa vào đó ngày này qua ngày khác, năm này qua
năm khác.
Mộng của đế vương là giang sơn.
Mộng của tình nhân là tương tư.
《 Tương tư môn 》vừa xuất bản đây, là về giấc mộng ‘tương tư’, nó bắt nguồn từ cảnh trong mơ của tôi, cũng là trong mộng của mọi người —— mộng của Lăng Tiêu, của
Hoa Lộng Ảnh, cũng là mộng của Tây Thành.
Lăng Tiêu bởi vì giấc mơ đó mà đánh mất bản tính, hao tổn tâm cơ, cũng mắc
thêm nhiều lỗi lầm, cuối cùng không còn đường quay lại. Hoa Lộng Ảnh vì
giấc mộng đó, mà rũ bỏ thù hận, vứt bỏ thân thế, thậm chí phạm cả vào
tội giết anh trai, nhưng vẫn cùng đường mạt lộ, nộ sát người yêu. Lạc
Tây Thành vì mộng đó, sớm đứng giữa trời, bỏ sống quên chết, kết quả của tất cả nỗ lực, lại là nuốt hận nơi hoàng tuyền. Giống như là tán hết
ngàn vàng, tỉnh khỏi giấc mộng kê vàng, cuối cùng rơi vào cảnh khổ ‘Cầu
mà không đạt được’.
Tôi nghĩ, có lẽ nhìn qua giấc mộng đó bạn cũng sẽ nghi hoặc giống như tôi:
Rõ ràng là ban đầu yêu nhau, vì sao lại tới nông nỗi này? Là cái gì
khiến tình nhân trở nên vô tình, vứt bỏ hết hóa thân thành dạ xoa, lại
vì điều gì, khiến tương tư vô cùng thành hận thù vô tận? Cái gọi là
tương tư, lẽ nào thực sự chỉ là một loại ý nghĩa khác của Phản Hồn
hương, chỉ có thể khiến người từng nằm mơ sống càng thêm thống khổ? Nếu
như có thể không giành giật lấy, có phải sẽ có một kết cục khác hay
không? Nếu có thể yêu một cách ung dung, thì chưa chắc sẽ đi tới hoàn
cảnh như thế?
Vừa vào cửa tương tư, liền biết tương tư khổ ——
Trong《 Dạ đàm Bồng Lai điếm 》, Tô Vọng Ngôn nói: “Tình nhân nào không tương tư? Tương tư, lại nào có không hề khổ?”
Vi Trường Ca trả lời “Tương tư nào có không hề khổ? Nhưng tình nhân, ai mà không tương tư?”
Nếu như để tôi nói, một chữ ‘tình’, có thể chết mà không thể oán mà thôi.