Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không đến nửa giờ, Tống Hữu Mạn chạy tới bệnh viện.
Cửa phòng bệnh còn chưa đẩy ra, Hạ Vãn An đã nghe được Tống Hữu Mạn gân cổ lên kêu “An An”.
Cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, rồi lại mạnh mẽ đóng lại, Tống Hữu Mạn giống như cao thủ tu tiên, chỉ nháy mắt đã tới bên người Hạ Vãn An: “An An, rốt cuộc cậu bị thương ở nơi nào?”
“An An, đang êm đang đẹp sao lại đột nhiên bị thương chứ?”
“An An…”
Hạ Vãn An nằm ở trên giường không tiện hành động, lúc Tống Hữu Mạn vươn tay sờ trán mình, cô thiếu chút nữa bị bộ dạng lúc này của cô ấy dọa chết khiếp: “Mạn Mạn, sao cậu lại chạy ra ngoài như vậy?”
Trên mặt Tống Hữu Mạn còn đang đắp mặt nạ, lô uốn tóc treo lủng lẳng trên đầu, trên người còn mặc quần áo ở ngoài cửa hiệu làm đầu.
“Cậu còn nói, mình vừa nhận được điện thoại của cậu đã bị hù chết rồi có biết không? Còn may là bị thương không nghiêm trọng lắm…” Tống Hữu Mạn vừa nói vừa kiểm tra phía sau lưng Hạ Vãn An: “… Nói không nghiêm trọng nhưng nhìn cũng rất nghiêm trọng đó nha, một tảng lớn như vậy đều tím xanh hết rồi… sao cậu có thể làm mình bị thương đến nông nỗi này thế hả…”
Hạ Vãn An không nói chuyện, nhưng đáy lòng lại cực kì ấm áp, sau đó lại nghĩ tới vừa nãy khi gọi điện thoại cho Hàn Kinh Niên, vốn dĩ đó là người thân thiết nhất trong đời cô nhưng thái độ đối với cô lại xa cách, đạm mạc đến thế, hốc mắt cô chua xót, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.
Tống Hữu Mạn nhận thấy được Hạ Vãn An không thích hợp, thò mặt tới trước mặt Hạ Vãn An, nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó chẳng thèm nghĩ mà mở miệng nói: “Cậu gọi điện thoại cho anh ta hả?”
Trên thế giới này, có thể làm Hạ Vãn An khổ sở cũng chỉ có một người kia.
Hạ Vãn An “Ừ” một tiếng.
“Cậu gọi điện thoại cho anh ta mà anh ta chẳng thèm tới bệnh viện thăm cậu sao?” nháy mắt Tống Hữu Mạn tức dựng lông măng: “Mình, mình tức chết mất, mình muốn giết chết cái tên vô tình anh ta.”
“Mình không nói cho anh ấy chuyện mình bị thương…”
“À, à, à, thì ra là anh ta không biết, vậy mình rút về lời vừa nói…” nháy mắt Tống Hữu Mạn nguôi giận, 3s sau lại trừng Hạ Vãn An: “Vì sao cậu không nói cho anh ta hả? sao cậu không nói cho anh ta chuyện cậu bị thương chứ? MMP, nói đến nói đi anh ta vẫn là người vô tình không phải sao? Anh ta ấy à, chính là mặc quần vào không nhận trướng, anh ta nghĩ bà xã ở trong nhà là cái gì chứ? Là đồ bài trí sao? Nhớ tới thì về nhà ngủ một giấc, không nhớ tới thì lạnh nhạt sao? Anh ta có khác gì đám con khỉ ở khách làng chơi đâu chứ…”
Càng nói càng không nghe nối, Hạ Vãn An cắt lời: “Tống tiểu thư.”
“Được rồi, thật xin lỗi, mình không nên nói anh ta như vậy. Dù sao anh ta có không đúng tí nào thì cũng rất đẹp trai, cậu xem như nuôi tiểu bạch kiểm đi, chờ chơi chán anh ta chúng ta đạp bay luôn, haha…”
Nghe Tống Hữu Mạn nói chuyện, Hạ Vãn An dở khóc dở cười.
Ở trong đầu cô bổ não một chút cảnh tưởng mình bao dưỡng tiểu bạch kiểm là anh sau đó không nhịn được phụt cười thành tiếng…
Thấy cô mỉm cười, Tống Hữu Mạn cũng cười theo: “Được rồi, cười là tốt rồi, mình đi gội đầu rửa cái mặt, cậu chờ mình nha.”
Nói xong Tống Hữu Mạn bay vào toilet bên trong phòng bệnh.
Nghe bên trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào, đáy lòng Hạ Vãn An ấm áp, Mạn Mạn luôn như thế, ngay lúc cô khổ sở nhất luôn có cách để làm dịu khổ sở trong lòng cô.