Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không ngờ anh lại ở đây?!
Hạ Vãn An nhìn chằm chằm Hàn Kinh Niên ngạc nhiên mấy giây, mới thu lại tầm mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Chỗ xe dừng lại cách đèn đường xung quanh hơi xa, ánh sáng trong xe hơi tối, anh vẫn mặc một bộ tây trang màu đen, nếu máy tính không phát ra ánh sáng, rất khó để người ta phát hiện chỗ ngồi phía sau xe có người đang ngồi, có điều… Người một ngày bận rộn trăm công ngàn việc như anh, có thể phái trợ lý Trương đi một chuyến là được, cần gì phải hạ mình tự đi đến đây?
Từ sau khi cô lên xe, từ đầu đến cuối Hàn Kinh Niên không hề có phản ứng quá lớn, như thể cô là không khí, nhưng sự áp bách vô hình phát ra trên người anh khiến Hạ Vãn An cảm giác rõ ràng không khí trong xe trở nên thiếu thốn.
Cô bất an dịch về phía cửa xe, kéo giãn khoảng cách giữa mình và anh.
Không biết có phải là động tác của cô đã quấy rầy anh hay không, cô cảm thấy đầu anh hơi nghiêng về phía cô.
Cử chỉ rất nhỏ của anh, khiến Hạ Vãn An phản xạ có điều kiện nhìn về phía anh.
Anh và cô chỉ liếc nhau một cái, cô đã kinh hãi mắt nhìn khắp bốn phía.
Anh rất yên tĩnh, nghiễm nhiên không hề có ý định muốn lên tiếng, nhưng cô lại có chút xoắn xuýt… Cô có nên chào hỏi hay không?
Nhưng cô chào hỏi xong thì nên nói gì đây? Nên gọi anh như thế nào? Chồng thì chắc chắn là không gọi được, Hàn Kinh Niên thì thẳng thắn quá, Hàn tổng Hàn tiên sinh lại có vẻ cô rất già mồm…
Hạ Vãn An cân nhắc trong chốc lát, cuối cùng dùng “Cái đó” thay thế cách gọi anh: “Cái đó… Thì ra anh ở trên xe à?”
Trợ lý Trương đi mua nước, mở cửa đã nghe thấy câu nói này, suýt nữa phì cười ra tiếng.
Cái đó… là sao? Phu nhân thật đáng yêu, không ngờ lại gọi Hàn tổng là cái đó…
Hàn Kinh Niên không tiếp lời.
Hạ Vãn An mang theo vài phần lúng túng sờ mũi, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Trợ lý Trương nhìn thấy hết cả màn này, dưới đáy lòng không nhịn được khẽ thở dài một hơi.
Anh ta không thích ăn dưa, nhưng Hàn tổng thích ăn dưa… Anh ta còn tưởng rằng anh ta tự tiện mời phu nhân lên xe xong, có thể xem được trò hay, nào biết… Trò hay không có, anh ta còn phải thu thập cục diện rối rắm thay Hàn tổng…
Nghĩ đến đây, trợ lý Trương liền mở miệng, hòa hoãn không khí: “Phu nhân, uống nước đi.”
“Cảm ơn.” Hạ Vãn An cho trợ lý Trương ánh mắt cảm ơn, nhận nước.
“Phu nhân, cô đánh nhau không bị thương ở đâu chứ?”
“Không có.”
“Phu nhân, vì sao cô lại đánh nhau vậy?”
“…”
Hạ Vãn An và trợ lý Trương hàn huyên chưa được vài câu, điện thoại di động của trợ lý Trương đã vang lên.
Trợ lý Trương nói câu “Thật xin lỗi” rồi đeo tai nghe lên đi nhận điện thoại.
Hạ Vãn An xuyên qua gương chiếu hậu, lén liếc nhìn Hàn Kinh Niên vẫn đang nhìn vào máy vi tính, sau đó liền cúi đầu xem điện thoại di động vừa rồi một mực không ngừng rung trong lòng bàn tay.
Tống Hữu Mạn lập nhóm Wechat mới, tên là “Treo cổ tiểu bạch kiểm vô tình”, trong đó có ba người, cô, Hàn Tri Cẩn và Tống Hữu Mạn.
【Ngoài đồng có cỏ dại】( Tống Hữu Mạn ): “Mình đã đến nhà, các cậu vẫn ổn chứ?”
【Tiểu gia ta quá ngầu】( Hàn Tri Cẩn ) gửi một tấm hình, là vách tường, đằng sau kèm thêm một câu: “Quay mặt vào tường hối lỗi ing…”