Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Quyển 2 - Chương 27



Chu Vận gần như đã quên mất họ còn dự án này. Kể từ lúc tiếp nhận Võ Tướng Vô Địch, cô đã không còn nghe thấy ai nhắc đến nó nữa, cứ ngỡ dự án này đã bị dẹp bỏ rồi nhưng không ngờ bây giờ tự nhiên lại bắt đầu. Chu Vận như thể bị ma nhập, không sao dằn nổi nỗi lo lắng tận đáy lòng. Cô lựa lời hỏi Lý Tuân có cần giúp đỡ không để cô chuyển Triệu Đằng sang nhóm anh.

“Ồ, bây giờ nhóm trưởng Chu có thể đứng thẳng lưng rồi hả?” Lý Tuân châm chọc, “Đã có thời gian đi quan tâm đến dự án khác rồi cơ đấy.”

Khóe mắt Chu Vận giật giật.

Lý Tuân không buồn ngó ngàng đến cô: “Em lo tốt dự án của em là được rồi.”

Tuy nói như vậy nhưng đây là dự án đầu tiên của Lý Tuân sau khi ra tù, Chu Vận không biết anh có theo kịp tiến độ dự án hay không. Cô lén ra ám hiệu với Trương Phóng, bảo rằng vị “sếp phó” như anh ta ở công ty phải có trách nhiệm với dự án nhiều hơn. Trương Phóng bị Chu Vận nịnh nọt vài lần cứ thế mắc câu, ý thức trách nhiệm tăng cao, hứng khởi mở cuộc họp để thảo luận, trình bày phương án của Lý Tuân cho mọi người cùng bàn bạc.

Lý Tuân vui vẻ đồng ý.

Cuộc họp được tổ chức trước khi bắt đầu kỳ nghỉ tết. Đổng Tư Dương gọi mọi người vào ‘phòng họp’, cũng chính là căn phòng tối bốn bề không có cửa sổ kia.

Căn phòng vẫn chật chội như trước, có điều không còn nóng nực như lần Chu Vận đến phỏng vấn nữa. Lúc này cô mới chợt nhận ra thời gian trôi nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ, thấm thoát tuyết đầu mùa đã rơi, bây giờ tiết trời đã vào đông rồi.

Chu Vận cảm thán ngày tháng trôi qua nhanh quá. Lý Tuân ở bên ngoài in bản kế hoạch, và là người cuối cùng bước vào phòng. Trương Phóng vừa nhìn thấy đồ anh mang theo, giật mình nói: “Gì thế? Anh viết sách đó hả?”

Chu Vận cũng kinh ngạc, bản kế hoạch của Lý Tuân rất dày, anh phát cho mỗi người một tập, Chu Vận vừa cầm lấy đã cắm đầu cắm cổ lật xem.

Cô vốn tưởng rằng Lý Tuân chỉ làm bừa coi như ứng phó thôi, không ngờ anh lại nghiêm túc lập bản kế hoạch chi tiết tỉ mỉ. Bắt đầu từ trang đề cương đầu tiên, giới thiệu nội dung trò chơi, đối tượng người dùng cũng như sơ lược cách chơi. Tiếp theo là chi tiết về quy tắc trò chơi và thiết kế mỹ thuật. Sau đó nữa là lựa chọn mô hình lập trình để triển khai hệ thống. Cuối cùng là bản thuyết trình bằng PowerPoint và chi tiết bảng phân chia công việc. Thậm chí ở trang cuối cùng còn có danh sách những thay đổi để ghi chép lại lịch sử của từng lần sửa đổi tài liệu.

Đổng Tư Dương và Trương Phóng xem mà không hiểu gì, Quách Thế Kiệt thì đọc phần yêu cầu về thiết kế mỹ thuật còn Triệu Đằng nhíu mày miễn cưỡng đọc qua loa, cuối cùng chỉ có mình Chu Vận nghiêm túc xem hết bản kế hoạch.

Thay vì nói đây là bản kế hoạch, không bằng gọi nó là sơ đồ luồng giúp lập trình viên sắp xếp suy nghĩ đúng hơn. Cô chưa từng thấy Lý Tuân xây dựng bản kế hoạch bao giờ, lúc anh dẫn dắt họ làm dự án ở đại học đều thâu tóm mọi thứ trong tay, kế hoạch luôn ở trong đầu, chưa bao giờ kiên nhẫn viết ra cho người khác xem.

Bây giờ anh làm chi tiết từng công đoạn thế này chắc hẳn muốn giúp bản thân thích ứng tốt hơn với công việc mà thôi.

“Có ý kiến cứ nói.” Lý Tuân thản nhiên.

Chu Vận lén nhìn anh. Bản kế hoạch của Lý Tuân hệt như con người anh, không hề có câu nào dư thừa, logic rõ ràng và lưu loát. Trôi chảy đến mức thậm chí có một cảm giác lạnh lẽo như Thượng đế đang diễn thuyết chân lý, giáo chúng gần ngài có thể bày tỏ sự sùng bái, nhưng những người cách xa thì không có nổi một cơ hội hé miệng nói gì.

Hiện tại, giáo chúng “gần ngài” chỉ có Chu Vận và Triệu Đằng, Quách Thế Kiệt xem như là nửa gần nửa xa. Và hai người còn lại đều là người ngoại đạo, cầm bản kế hoạch trên tay như đang xem thiên thư.

Lý Tuân nói với Đổng Tư Dương và Trương Phóng: “Hai người cứ lật thẳng đến trang cuối xem là được, có hình vẽ chú thích.”

Trương Phóng vẫn cố gắng giữ thể diện: “Khinh tôi à?”

Lý Tuân xoay cổ thư giãn, Trương Phóng bị xem thường, ngoan ngoãn lật đến tờ cuối cùng, kết quả càng xem càng mê mẩn.

“Aaaa!” Trương Phóng hưng phấn nói, “Hấp dẫn quá.”

Chu Vận xem kỹ lần nữa.

Sau giây phút ngạc nhiên và kính nể ban đầu, cô bắt đầu tập trung vào nội dung của bản kế hoạch. Nhưng ngược lại, sự tập trung này khiến cô càng xem càng kinh ngạc, mặt dần dần đỏ lên, tim đập rộn ràng, đến khi xem trang hình vẽ cuối cùng liền đập bốp bản kế hoạch lên bàn.

Mấy người đàn ông còn lại đang trò chuyện với khí thế sôi sục thì đột ngột bị Chu Vận ngắt ngang. Cô trừng mắt nhìn Lý Tuân, cảm xúc kích động không sao tả xiết, rồi chỉ vào bản kế hoạch trên bàn.

“Đây là cái gì?”

Lý Tuân liếc nhìn: “Trang đề cương đầu tiên.”

Chu Vận: “Dĩ nhiên là em biết đây là trang đề cương đầu tiên, em hỏi anh nội dung cơ.”

Đổng Tư Dương cười phá lên trước tiên, đám đàn ông còn lại cười theo, cuối cùng Lý Tuân cũng phì cười. Anh vừa cười vang, cả đám đàn ông lại càng cười to hơn. Trong vẻ ngông nghênh lại có vẻ vui sướng, trong vui sướng lại ẩn chứa hèn hạ. Người phụ nữ duy nhất trong phòng đỏ mặt tía tai trong tiếng cười càng rỡ của họ.

Chu Vận tức giận: “Trò chơi của anh đê tiện quá rồi.”

Lý Tuân kinh ngạc: “Có sao?”

Chu Vận lật phắt bản kế hoạch ra: “Anh xem những gì anh trình bày trong đây đi. Và cả cái hệ thống nào là ‘chui bụi rậm’, ‘tập kích ban đêm’, còn ‘bám đuôi’ này nữa… Đây là cái quái gì?”

Bản kế hoạch của Lý Tuân có rất nhiều chi tiết “lạ”, ví dụ như trò chơi có phần tranh tài, so sánh xem người chơi nào có thể khiến nhân vật mục tiêu lên đỉnh nhanh hơn. Bên trong có bản đồ và thiết lập nhân vật khác nhau. Ví dụ như “cô giáo tan việc”, “cấp trên nghiêm khắc”, “nữ nghệ sĩ lưu diễn”, cách thức chơi căn cứ vào những nhân vật khác nhau và khung cảnh muôn vàn biến hóa mà có những phương pháp chấm điểm khác nhau.

Đối mặt với lời chất vấn của Chu Vận, Trương Phóng lên tiếng trước.

“Nhóm trưởng Chu, cô hơi có vấn đề rồi đấy. Cô chỉ phụ trách dự án của mình thôi, còn Hoa Hoa Công Tử là do nhóm trưởng Lý, cô không nên có ý kiến vượt cấp như thế. Tuy nhiên điều này cũng chứng tỏ Đổng tổng rất sáng suốt, phân phối công việc dựa theo sở trường của mỗi người rất tốt.” 

Anh ta không những khen ngợi Lý Tuân bên cạnh mà còn thuận tiện vuốt đuôi Đổng Tư Dương. Chu Vận giận đến mức mặt đỏ gay.

Cô nói: “Cái trò chơi này của anh thuộc loại văn hóa phẩm trò đồi trụy, nhất định sẽ bị cấm.”

Lý Tuân châm thuốc, rồi vứt vài tờ giấy lên bàn. Chu Vận lấy xem, là mấy tờ tin ngắn, nội dung về chính sách chưa hề rõ ràng. Đại khái còn có cả tin Cục trưởng Cục Văn hóa thông tin lên tiếng phê bình những trò chơi đồi trụy này.

Chu Vận nhìn về phía Lý Tuân: “Vì thế anh muốn đụng vào họng súng à?”

“Đây mới chỉ là nhắc nhở thôi.” Lý Tuân nói, “Chắc chắn Chính phủ đang chuẩn bị ban hành lệnh cấm.”

Chu Vận: “Vậy mà anh còn làm?”

Lý Tuân thờ ơ lườm cô: “Em cảm thấy tại sao họ phải ban lệnh cấm?”

Chu Vận: “Đương nhiên là vì nó bậy bạ rồi.”

Lý Tuân: “Là vì kiếm tiền đấy.”

“…”

Lý Tuân lại lườm cô, nói: “Bây giờ kiếm tiền bằng game điện thoại quá dễ, chắc chắn họ phải xét duyệt kỹ lưỡng, nhưng chúng ta vẫn còn thời gian.” Lý Tuân gõ ngón tay thon dài lên hai tờ giấy trên bàn, “Bây giờ chẳng qua mới chỉ nhắc nhở, đến khi chính thức ban hành lệnh cấm thì ít nhất cũng phải một năm. Khoảng thời gian đó là đã đủ rồi, về phần nội dung trò chơi tôi sẽ tự biết điều chỉnh cho phù hợp.”

Trương Phóng bên cạnh nóng lòng muốn thử, vỗ đùi đen đét: “Làm nhanh đi, làm nhanh đi. Tôi rất muốn chơi. Mẹ nó đây mới gọi là game chứ!”

“Không được!” Chu Vận vẫn không thể chấp nhận việc họ phải làm kiểu trò chơi này, cô nhìn chằm chằm Lý Tuân, rít từng chữ qua kẽ răng, “Sao anh có thể làm cái loại game này, anh có chút phấn đấu được không?”

Năm đó dù anh tham tiền, nhưng dù sao cũng coi như đi tiên phong trong lĩnh vực công nghệ. Bây giờ lại suy bại đến mức bán rẻ nhân cách, sáng tạo cái trò chơi ‘làm phụ nữ lên đỉnh như thế nào’ chó má này à.

Đổng Tư Dương sa sầm nói: “Thiết kế thêm một nhân vật nữ ‘cấp dưới không vâng lời’ cho tôi.” Ông chỉ vào Chu Vận và nói với Quách Thế Kiệt, “Phỏng theo hình tượng của cô ta.”

Quách Thế Kiệt gật đầu, anh ta ngồi bên cạnh Chu Vận bị Chu Vận trừng mắt: “Cậu dám!”

Lý Tuân nói với mọi người: “Biểu quyết đi, ai đồng ý với dự án này thì giơ tay.”

Soạt, soạt, soạt, soạt, soạt! Năm thắng một.

“Cả đám các người…” Chu Vận chỉ một vòng tất cả những người trong phòng, cuối cùng chỉ về phía Lý Tuân, cô giơ tay chỉ hồi lâu nhưng vẫn không thốt nổi từ nào để mắng chửi được.

Đổng Tư Dương cười sang sảng.

“Sau này chúng ta sẽ thường xuyên họp bàn về dự án Hoa Hoa Công Tử. Trong số các người, tôi là người có quyền lên tiếng nhất về việc ’làm phụ nữ lên đỉnh như thế nào’, nhất là cái loại phụ nữ thích xuất đầu lộ diện, lảng vảng đây đó. Nói cho các cậu biết, kiểu phụ nữ này có ham muốn rất mãnh liệt, có thể kéo dài được rất lâu.”

Trương Phóng lập tức nịnh nọt: “Đúng vậy! Kinh nghiệm của Đổng tổng thì khỏi cần phải bàn, khỏe như trâu, càng làm càng hăng, chỉ có thể miêu tả bằng một chữ thôi – Mạnh!”

Chu Vận nheo mắt nhìn anh ta: “Bỉ ổi, anh thử rồi sao mà biết mạnh?”

Triệu Đằng cười ha ha.

Trương Phóng thẹn quá thành giận, vỗ bàn nói: “Dù sao dự án này đã được bỏ phiếu tán thành rồi. Cô có phản đối cũng vô ích. Nhóm trưởng Lý cứ yên tâm, lần đầu tiên tôi thấy trò chơi được làm một cách nghiêm túc đến thế, tôi vô cùng ủng hộ anh.”

Lý Tuân: “Cảm ơn.”

Trương Phóng: “Đúng rồi, anh biết tán gái không?”

Lý Tuân thành thật nói: “Không biết nhiều.”

Chu Vận trố mắt.

Trương Phóng nhiệt tình đề cử: “Vậy anh có thể hỏi Lão Đằng về chuyện theo đuổi phụ nữ, cậu ta là cao thủ tình trường đấy, thay người yêu như thay áo. Còn việc ‘làm thịt’ anh cứ nhờ Đổng tổng của chúng ta cố vấn là được rồi.”

Đề tài càng lúc càng chệch hướng, cuộc họp thảo luận dự án nhanh chóng biến thành diễn đàn đồi trụy. Họp giữa chừng thì Chu Vận bỏ đi, quả thật cô có lòng nhưng không có sức để giúp đỡ dự án này. Sao đàn ông có thể đáng khinh thế chứ, vừa nhắc đến chủ gái gú thì ngay cả Quách Thế Kiệt thường ngày hiền lành nhất cũng chộn rộn hẳn.

Cô vừa bỏ đi, Lý Tuân cũng đi ra theo. Chu Vận lạnh mặt nhìn anh, Lý Tuân bị vẻ mặt của cô chọc cười đến nỗi bả vai run run.

Chu Vận: “Sản phẩm sau khi tái xuất của anh thật là khiến em mở mang tầm mắt.”

Lý Tuân nhếch môi cười. Rõ ràng cô đang tức tối nhưng khi nhìn thấy nụ cười của anh theo góc độ nào đó vẫn khiến cô run sợ. Hình ảnh này mang đến cho cô một cảm giác rất quen thuộc, khiến người ta tức đến mức giậm chân mà không thể làm được gì.

Anh càng lúc càng giống khi xưa. Tự tin quyết đoán, định liệu mọi việc, và thêm phần bỉ ổi.

Anh dần dần thích ứng với hoàn cảnh và thời đại mới, lại một lần nữa khống chế tất cả mọi thứ trong tay.

“Em không hỗ trợ dự án này của anh đâu.” Chu Vận khoanh tay tỏ rõ lập trường, “Em chỉ làm cái của em thôi.”

Lý Tuân: “Tôi ra đây cũng chỉ muốn nói cho em chuyện này thôi.”

“Chuyện gì?”

Lý Tuân tựa vào bàn làm việc của Triệu Đằng, hai tay bỏ vào túi quần.

Khóe mắt Chu Vận vô thức chú ý đến đôi chân dài gần trong gang tấc kia. Chân của anh săn chắc hơn sáu năm trước nhiều, nhưng vẫn không đến mức cơ bắp rắn như đá của Đổng Tư Dương. Chân Lý Tuân thon dài vắt vẻo tùy ý, nhất là lúc mặc quần đen quả thật là đẹp không lời nào tả xiết.

“… Vì thế em cứ tiếp tục làm việc của mình đi.” Lý Tuân nói.

“Hả?”

Chu Vận tập trung mọi sự chú ý vào chân Lý Tuân, không hề nghe thấy anh nói gì. Lý Tuân khẽ nhăn mày, dường như cảm thấy khó chịu với việc cô không nghiêm túc lắng nghe mình nói chuyện.

“Tôi bảo em cứ tiếp tục phát triển trò chơi của em đi.” Anh thản nhiên nói, “Muốn công ty vững mạnh ngoại trừ có khả năng kiếm ra tiền thì còn phải có danh tiếng tốt. Dự án của em là bộ mặt của công ty, sau này em sẽ biết.” Anh nói xong liền nhướng mắt, khom người đối mặt với cô rồi khẽ nói, “Mặc dù bộ mặt này thật sự hơi mỏng.”

Dư âm của cuộc họp chưa tan, bây giờ lại thêm một mồi lửa mới, gương mặt Chu Vận bị hơi thở của anh hun đến đỏ ửng, giống như giúp anh nghiệm chứng lời anh vừa nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.