Chiến Thần Bất Bại

Chương 118: Hỏa Kỳ



Bên tai vọng đến tiếng rống hận của A Mạc Lý.

Trong lòng Đường Thiên lạnh toát, nhưng hắn không quay đầu lại mà trầm giọng nói : “Ngươi đi giúp A Mạc Lý. “

Hàn Băng Ngưng liếc nhìn Đường Thiên thật sâu, không nói một lời rồi thân hình nàng bất chợt biến mất tăm.

“Ta cũng không ngờ rằng cuối cùng ngươi lại có thể ép bọn ta phải xuất thủ. ” Cao Cá Tử chậm rãi đi về phía Đường Thiên, vừa đi vừa thở dài nói: “Nói thật ta cũng rất giật mình về ngươi. Bất kể về phương diện nào cũng làm cho ta rất ngạc nhiên. “

Đôi mắt của Đường Thiên vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào hồn tướng màu xám chẳng hề để ý tới câu nói của Cao Cá Tử.

Trực giác của hắn vô cùng nhạy bén với nguy hiểm, hồn tướng mầu xám trước mặt đưa đến cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm khiến cho lông tóc trên người hắn dựng đứng cả lên. Nhất là cặp đồng tử mầu huyết lạnh băng đầy yêu dị không hề mang một chút cảm xúc nào.

Hắn không thể nào phân biệt được rốt cuộc kỹ giai của cái Hồn tướng quái dị này đến mức độ nào, bởi dao động mà Hồn tướng này phát ra khác hẳn với hồn tướng bình thường khác. Khí tức mà hồn tướng này phát quá cường đại khiến Đường Thiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cao Cá Tử nhẹ nhàng mỉm cười: “Giờ thì thế nào đây ? Hỏa Kỳ của ta không phải hàng tầm thường đâu. Nó cũng giống như ngươi, cũng là cao thủ chiến đấu cận thân đấy, số lượng cao thủ chết trong tay nó cũng không hề ít đâu. “

Đường Thiên hung hăng nhìn chằm chằm Hỏa Kỳ, trên miệng không nói nửa lời.

“Ta biết ngươi là người của Quang Minh Võ Hội. ” Cao Cá Tử không cho là đúng nói: “Quang Minh Võ Hội là một thế lực lớn, chúng ta cũng không muốn là địch nhân của các ngươi, nếu như lúc này ngươi thu quân về thì ta có thể coi như chuyện này chưa từng xẩy ra. . . “

Đột nhiên thân hình của Đường Thiên bỗng biến mất.

Phanh!

Thân hình của Hỏa Kỳ vẫn đứng yên bất động, hắn chỉ giơ một bàn tay lên, sắc mặt lạnh tanh đỡ một quyền của Đường Thiên. Chỉ thấy kình khí phát tán ra bốn phía xung quanh, đồng thời thanh âm quyền chưởng tương giao cũng vang lên không dứt.

Cao Cá Tử dùng giọng nói đầy vẻ tiếc nuối : “Ngươi không chịu lui lại thì ta đây cũng chẳng biết nói gì hơn. Nói thật, rồi ngươi sẽ phải hối hận vì lựa chọn này. “

Đường Thiên vẫn cứ mắt điếc tai ngơ, trong mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn, lập tức thế công bạo tăng giống như một cơn bão vậy.

Ba ba ba ba !

Những tiếng va chạm vang lên bên tai không dứt. [TRUYỆN DỊCH BỞI DIỄN ĐÀN BACHNGOCSA]

Cao Cá Tử lắc đầu thở dài: “Hỏa Kỳ vốn sinh ra để chiến đấu, tuy ngươi có thực lực không tồi nhưng so với Hỏa Kỳ vẫn còn kém rất xa. “

Lời nói còn chưa dứt bỗng trước mặt hắn chợt lóe lên một bóng người mang theo hơi thờ đầy hung hãn ập vào mặt hắn.

Nhưng trên khóe miệng Cao Cá Tử khẽ lộ ra tia cười mỉm đầy ý trào phúng.

Sau đó trước mặt hắn đột nhiên tối lại, chỉ trong nháy mắt Hỏa Kỳ đã hiện ra rồi chắn trước mặt hắn.

Ba !

Lập tức một kích đánh lén của Đường Thiên bị Hỏa Kỳ ngăn lại.

Lúc này ý cười trên khóe miệng Cao Cá Tử trở lên lạnh lẽo.

“Hỏa kỳ, giết hắn đi. “

Đường Thiên chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, từ lồng ngực truyền tới cảm giác đau đớn sau đó cả thân hình bắn ngược ra ngoài. Khi vẫn còn ở giữa không trung, Đường Thiên cưỡng ép thân hình mình ổn định lại, nhưng đến khi rơi uống mặt đất hắn vẫn không nhịn được mà lảo đảo, từ khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi.

Tốc độ quá nhanh! Lực lượng quá mạnh!

Trực giác của hắn nhậy bén như vậy mà vẫn không thể né được,. .

Rốt cuộc hồn tướng này. . . có kỹ giai là gì. . . Thực lực sao lại mạnh đến vậy. . . [TRUYỆN DỊCH BỞI DIỄN ĐÀN BACHNGOCSA]

Hơn nữa, sau khi trúng đòn, từ trong cơ thể Đường Thiên bỗng có một luồng khí tức đầy âm lãnh đang điên cuồng quấy phá khiến hắn phải mất rất nhiều khí lực mới đem nó hóa giải được.

Hỏa kỳ chậm rãi đi về phía Đường Thiên.

“Chỉ có chút thực lực như vậy sao? ” Cao Cá Tử cảm thấy hơi thất vọng: “Đúng là làm cho người ta cảm thấy thật thất vọng. Hỏa kỳ của ta chính là loại hồn tướng có thể tiến hóa. Xuất ra chút bản lĩnh nữa đi, để Hỏa Kỳ của ta có thể học hỏi thêm để càng mạnh hơn. “

Đường Thiên đưa tay lau dòng máu chẩy trên khóe miệng, con mắt hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Hỏa Kỳ, đã lâu rồi không bị lâm vào cảnh chật vật như thế này. . .

Bỗng dưng trước mặt hoa lên, lập tức đồng tử trong mắt Đường Thiên co lại, trên miệng hừ lạnh một tiếng rồi lập tức co người lại dùng cánh tay che ở trước người.

Phanh!

Kích khí tràn ra bốn phía, từ bàn tay truyền tới lực lượng cực lớn khiến cánh tay tê rần, còn hai chân của Đường Thiên cũng bị trầm xuống lún sâu vào trong mặt đất.

Đỡ được rồi!

Trong lòng Đường Thiên thầm vui vẻ, thế nhưng khi hắn còn chưa đưa ra bất cứ phản ứng nào thì đột nhiên trong lòng hắn dấy lên cảm giác vô cùng nguy hiểm, theo bản năng hắn dùng khửyu tay mình gạt sang thành chưởng.

Rầm rầm rầm!

Công kích như bão tố vẫn liên tục đánh lên lòng bàn tay, còn Đường Thiên chỉ có thể chống đỡ theo bản năng.

Lúc này trong đầu hắn đã trống rỗng, hai tay gần như đã mất hết tri giác. Thân hình của hắn cứ như bị một cái búa gỗ liên tục gõ lên, lún sâu vào trong mặt đất từng chút từng chút một.

Cho đến khi dưới chân đã lún xuống mặt đất đến đầu gối.

Bất chợt có bóng cước như một ngọn roi da đá từ dưới cánh tay hắn đá lên. [TRUYỆN DỊCH BỞI DIỄN ĐÀN BACHNGOCSA]

Đường Thiên cảm thấy đau đớn rồi sau đó thân hình trực tiếp văng ra ngoài, rồi trượt ngã trên mặt đất cầy thành một đường thật sâu.

Phanh!

Một cái chân dẫm mạnh lên đầu hắn làm khuôn mặt của hắn bị cắm sâu vào trong bùn đất.

“Chỉ có chút bổn sự đó thôi sao ? ” Thanh âm của Cao Cá Tử mang đầy vẻ tiếc hận, nhưng lúc này Đường Thiên chỉ nghe thấy những từ mơ hồ không rõ cứ như thanh âm kia được truyền tới từ rất xa vậy.

Thất bại. . .

Thất bại đến như vậy sao. . .

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Hai vị đại nhân vừa ra tay đã nhanh chóng đảo ngược tình thế khiến cho Vũ Minh Uy vô cùng vui mừng. Vừa nãy Đường Thiên vô cùng dũng mãnh không ai cản được nhưng lúc này căn bản không có lực hoàn thủ. Mà cho dù bốn người có hợp lực lại cũng không phải là đối thủ của đại nhân.

Hôm nay chính là ngày Thượng Quan gia diệt vong !

“Giết ra ngoài! Một tên cũng không lưu lại!”

Rốt cuộc Vũ Minh Uy cũng hé mở con bài tủ cuối cùng trong tay hắn, lập tức tất cả tinh nhuệ bên cạnh hắn đều ầm ầm phóng ra.

Nhưng chẳng biết tại sao niềm vui sướng trong lòng hắn nhanh chóng nguội lạnh, chính cái thực lực đến mức khủng bố của hai vị đại nhân làm đã làm hắn cảm thấy khiếp sợ. Vì thế ngay cả khi trận chiến này có thắng đi chăng nữa, thì sau đó e rằng Vũ gia cũng sẽ biến thành kẻ lệ thuộc người khác rồi.

Thế nhưng còn sống là tốt rồi. . .

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Từ hai má truyền đến cảm giác đau nhức, trong miệng thì đầy bùn đất, đầu óc Đường Thiên chỉ còn lại một mảng mờ mịt. Trong đầu hắn trống rỗng, vốn hắn cứ cho là mình đã trở nên rất mạnh rồi, vậy mà không ngờ lại không chịu nổi một kích như thế.

Hỏa Kỳ ra chiêu quả thực quá nhanh, nhanh đến mức hắn không thể nhìn thấy.

Mình đã thất bại. . . Thất bại một cách triệt để. . . Không có chút cơ hội thắng ngược nào. . . Thì ra trước mặt cường giả chân chính tình huống của mình lại là như vậy, không chịu nổi một kích. . .

Nha Nha y y nha nha phẫn nộ đánh về phía Hỏa Kỳ, nhưng lại bị Hỏa Kỳ phất tay như đuổi ruồi, thuận tay đánh bay.

Bỗng dưng, trong tai hắn nghe thấy một tiếng kêu đau đớn.

Hàn Băng Ngưng!

Đường Thiên như bị sét đánh, tinh thần run lên. Hắn biết rõ Hàn Băng Ngưng là một nữ nhân vô cùng cứng cỏi, nếu như không phải bị thương nặng thì chắc chắn nàng sẽ không kêu lên như thế đâu. [TRUYỆN DỊCH BỞI DIỄN ĐÀN BACHNGOCSA]

Đồng thời tiếng rống hận của A Mạc Lý và Lương Thu cũng gần như vang lên cùng lúc đó, lẫn trong đó là tiếng rên của Tư Mã Hương Sơn.

Bọn họ gặp nguy hiểm rồi!

Trong đầu Đường Thiên kêu ông một tiếng, bọn họ đến đây vì hắn, bọn họ chiến cũng vì hắn, và lúc này thân bọn họ đã bị hãm trong nguy hiểm rồi. Rồi sau đó là rất nhiều âm thanh xung quanh vọng vào tai Đường Thiên, tiếng rống hận của Thượng Quan Trụ, tiếng thở dốc ồ ồ của Thượng Quan Uy, tiếng kêu thảm của người quen nào đó. . . [TRUYỆN DỊCH BỞI DIỄN ĐÀN BACHNGOCSA]

Đáng chết!

Bất giác nắm tay Đường Thiên nắm chặt lại, hơi thở trở nên ồ ồ.

Cứ như vậy mà chết đi sao? Cứ như vậy mà buông tay sao? Cứ như vậy mà thất bại sao ? Tất cả cùng phải chết đi sao. . .

Mình là một tên ngu ngốc. . . Kéo mọi người cùng chết với mình sao?

Không!

Không thể như vậy được !

Tiếng rống hận nổ tung trong đầu Đường Thiên, Đường Thiên cảm thấy trong người như có một dòng nước sắt nóng bỏng chảy khắp toàn thân khiến cho hắn cảm thấy như bị thiêu đốt vậy!

Đôi mắt đang bị ngập trong bùn đất trợn trừng lên rồi đột nhiên đỏ ngầu như bị nhuốm đầy máu tươi.

Khuôn mặt đang bị dẫm lên của Đường Thiên vặn vẹo biến dạng, chỉ trong nháy mắt đã trở nên vô cùng dữ tợn.

Hỏa Kỳ lập tức cảm thấy được biến hóa liền nhanh chóng thối lui không chút do dự, nhung chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang lên, lập tức một bóng người mơ hồ lao từ phía mặt đất lên như một tia chớp rồi sau đó là vô số cước ảnh ập vào trước mặt hắn. [TRUYỆN DỊCH BỞI DIỄN ĐÀN BACHNGOCSA]

Hỏa Kỳ nhanh chóng múa hai bàn tay.

Ba ba ba!

Thanh âm chưởng cước giao nhau vang lên dầy đặc mang đến áp lực khiến cho người ta khó mà thở nổi.

Sắc mặt Hỏa Kỳ vẫn trầm tĩnh như cũ, song chưởng dùng tốc độ cực nhanh thủ hộ kín kẽ không có một chút sơ hở.

Ba !

Một bóng cước bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt Hỏa Kỳ, khi Hỏa Kỳ chưa kịp có bất kì phản ứng nào đã bị một cước này nặng nề giáng lên.

Chỉ thấy thân hình của Hỏa Kỳ như bị đại chùy đánh trúng, bay vọt ra bên ngoài.

Đường Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, dưới chân đột nhiên phát lực, Ahhh, sau đó thân hình hắn đột nhiên biến mất.

Ba đạo nguyệt nhận sắc nhọn lao thẳng về phía Hỏa Kỳ, thấy vậy, Hỏa Kỳ đang ở giữa không trung liền dùng khuỷu tay đấnh lên khiến ba đạo nguyệt nhận sắc nhọn lập tức bị phá nát. Nhưng sau đó bỗng nhiên có một đạo chỉ lực đỏ au đầy hung tàn bắn từ phía dưới bắn lên với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, nhưng thân thể Hỏa Kỳ bỗng uốn cong một cách hết sức quỷ dị tránh thoát khỏi chỉ lực này trong gang tấc.

Ân?

Nhưng ngay sau đó bỗng có một bóng người mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt Hỏa Kỳ.

Không tốt!

Lập tức một quả cầu chân không trong suốt chạm vào bộ ngực hắn, Chân Không chấn![TRUYỆN DỊCH BỞI DIỄN ĐÀN BACHNGOCSA]

Ba !

Chân Không cầu bạo liệt, PHỐC PHỐC PHỐC, vô số dòng khí sắc bén như đao điên cuồng ùa về phía bộ ngực của Hỏa Kỳ.

Thân hình Hỏa Kỳ run rẩy giống như một chiếc sàng, nhưng ngay sau đó đột nhiên hai cánh tay của hắn bỗng trở lên mềm mại không xương như một ngọn xà tiên vỗ thẳng vào bộ ngực Đường Thiên.

Đường Thiên lập tức trở bàn tay chặn đứng thế đi của hai quyền.

Tuy hai quyền này thoạt nhìn thì có vẻ mềm mại nhưng nó lại mang theo lực lượng vô cùng lớn khiến thân hình của Đường Thiên nhanh chóng bị đẩy lùi lại mấy bước.

Còn Hỏa Kỳ đang quỳ một chân trên mặt đất cũng chậm rãi đứng lên, lúc này trên bộ ngực của hắn đã xuất hiện một lỗ thủng to cỡ nắm đấm, nhìn vô cùng ghê người.

Lúc này sắc mặt của Cao Cá Tử đã trở lên vô cùng khó coi, hắn nhìn chằm chằm vào Đường Thiên, khuôn mặt đầy âm trầm, gằn giọng nói từng chữ : “Nhập ma. . . “

Quả thật lúc này hai đồng tử trong mắt Đường Thiên đã chuyển sang sắc đỏ như máu, nhưng mầu đỏ này lại khác hẳn với mầu đỏ của Hỏa Kỳ. Hai huyết đồng trong mắt Đường Thiên giống như hai ngọn lửa đỏ tươi đang hừng hực thiêu đốt tỏa ra khí thế mãnh liệt và cuồng bạo. Còn huyết đồng trong mắt Hỏa Kỳ lại giống như hai ao máu quỷ dị khó lường tỏa ra khí tức tiêu điều xơ xác đầy yêu dị. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com

Bỗng nhiên có một luồng kiếm quang chiếu sáng cả Vũ gia.

“Đường huynh đệ!”

Thanh âm của Tỉnh Hào từ phía xa xa truyền đến, sau đó chỉ trong chớp mắt đã đến bên cạnh Đường Thiên.

” Tỉnh đại ca, mau đi giúp bằng hữu của ta! ” Đường Thiên không hề quay đầu lại mà nói luôn : “Nơi này ta có thể đối phó được !”

Tỉnh Hào nghe vậy, cũng không nói nhiều chỉ trả lời : “Ngươi phải cần thận đấy!” ( hoặc ‘ Chuyện nhỏ ‘)

Vừa dứt lời, Bắc Miện Chi Kiếm trong tay hắn liền sáng lên ánh hào quang làm người ta phải sợ hãi chém thẳng về phía Hồn tướng của Bát Tự Hồ đem đám người A Mạc Lý đang ở trong hoàn cảnh đầy nguy cơ cứu ra.

Đồng thời những võ giả đi theo sau Tỉnh Hào cũng nhanh chóng tiến vào trong chiến trường.

Biến hóa bất ngờ giúp Thượng Quan gia đang khổ chiến nhanh chóng ổn định được cục diện.

Rốt cuộc thì băn khoăn cuối cùng trong lòng Đường Thiên cũng được bỏ xuống, Huyết Đồng đỏ rực lên như đang bốc cháy, hắn lập tức đem Khổng Tước lam đang bị đại thương nguyên khí cẩn thận để vào trong Thủy Bình vũ. Hai đòn vừa rồi cực kỳ nghiêm trọng, nếu không phải Khổng Tước lam hộ thể thì e rằng hắn đã bị trọng thương rồi.

Ngọn lửa bập bùng trên Thiên Lô quyền sáo cũng ảm đạm đi ít nhiều.

“Thiên Lô!”

Đường Thiên nói nhỏ, thanh âm mang đầy ý chí kiên quyết như trảm đinh chặt sắt.

Vũ hồn của Thiên Lô quyền sáo như cảm giác được ý chí và lời kêu gọi của Đường Thiên.

Hô!

Lập tức ngọn lửa mầu xanh điên cuồng bốc lên rồi nhanh chóng lan tràn từ quyền sáo đến bả vai. chỉ trong nháy mắt cả cánh tay phải của Đường Thiên đã hoàn toàn bị ngọn lửa mầu xanh bao phủ.

Lúc này Đường Thiên đã dồn hết chân lực của mình vào trong quyền sáo không hề giữ lại một tí gì.

Mặt ngoài của Quyền sáo bắt đầu xuất hiện những vết rạn li ti.

Ba !

Trên bề mặt của Thiên Lô quyền sáo xuất hiện một mảnh nhỏ rơi ra, nhưng chỉ trong nháy mắt nó đã bị thanh diễm thiêu đốt sạch sẽ. Sau đó là từng mảnh từng mảnh vỡ rơi lên, rồi nhanh chóng biến mất trong ngọn thanh diễm.

Đồng thời thanh diễm bên trên cánh tay phải Đường Thiên càng lúc càng thêm mãnh kiệt.

Khi mảnh vỡ cuối cùng tiêu tan, thanh diễm đã bốc lên đến đỉnh điểm, mang theo khí tức đầy hoang dại bao trùm khắp nơi.

Vũ Hồn thiêu đốt, tất cả lực lượng bí mật trong bảo khố đều được bầy ra. Nhưng điều này có nghĩa là hắn phải thiêu đốt hết tất cả lực lượng bí mật trong bảo khố của Vũ Hồn, trong khi Vũ Hồn đã có linh trí, có khả năng bọn chúng sẽ bài xích rồi đem chính bản thân hắn hủy diệt.

“Ngươi đang đáp lại lời kêu gọi của ta sao?”

Trong lòng Đường Thiên dấy lên cảm giác vô cùng cảm động khó có thể tả bằng lời khiến hắn suýt nữa thì rơi lệ, sau một quyền này Thiên Lô quyền sáo sẽ không còn tồn tại nữa rồi. Nó cũng đã thiêu đốt toàn bộ lực lượng mà nó sở hữu.

Đường Thiên như nhìn thấy cảnh tượng cách đây vài thập niên trước, một ngọn lửa mầu xanh nằm trong một khối phôi thô đang không ngừng bị đánh lên rèn từng chút một, Vũ Hồn cũng từ từ giác tỉnh, đơn giản mà chất phác giống như là quyền sáo vậy.

“Thiên Lô. . . “

Đường Thiên chậm rãi ngẩng cao đầu, thanh diễm trên cánh tay phải bốc lên ngùn ngụt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hỏa Kỳ.

“Một quyền này, sẽ không phụ ý chí của ngươi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.