Trở lại khe hở năng lượng, thấy Tỉnh Hào vẫn chưa về, Đường Thiên tự tìm một góc vắng vẻ để tu luyện. Nha Nha chui từ trong túi áo Đường Thiên ra, cái đầu nhỏ ngó nghiêng khắp nơi, nó rất hiếu kỳ với những đoàn năng lượng này và chỉ một lát sau đã thích thú với chúng.
Đường Thiên ngồi xuống, bắt đầu kiểm kê chiếc rương mà Binh đưa cho hắn. Bên trong là một đống lộn xộn, chẳng có mấy thứ đáng giá. Có mấy tấm thẻ hồn tướng tứ giai thích hợp. Thực ra võ kỹ tứ giai của Đường Thiên đã tìm được đầy đủ. Khiến Đường Thiên vui mừng nhất là một kiện Thủy Bình Vũ Quỹ cấp Thanh Đồng.
Thủy Bình Vũ Quỹ Thanh Đồng này lớn hơn nhiều so với cái Thủy Bình Vũ Quỹ Hắc Thiết trong tay mình. Hoàn toàn có thể đặt vào được năm bộ Kiếm Xỉ Hổ. Đường Thiên hối hận đến quặng cả ruột, lệ rơi đầy mặt, sao lúc đó mình không phát hiện ra nó chứ…
Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu có biệt hiệu là Đà Đà nhìn có vẻ to lớn nhưng nên dùng xong có thể xếp lại rất gọn vì kết cấu đơn giản. Điều đó thì có thể từ cái tên mà suy ra được, trong mắt các cơ giới sư tại binh đoàn Nam Thập Tự, mấy thứ đơn giản như vậy chỉ có thể gọi là máy cơ giới, ngay cả tư cách gọi là “cơ quan” cũng không có.
Chuyên gia cơ giới của binh đoàn Nam Thập Tự đã nghiên cứu kết cấu của các loaaij máy giản đơn cực kỳ thấu đáo nên đã mất đi hứng thú từ lâu. Loại máy móc cấp thấp này, khả năng tăng cường lực lượng rất hạn chế.
Cơ quan võ giáp cao cấp hơn hẳn. Kết cấu bên trong phi thường phức tạp, khả năng phóng đại, tăng cường uy lực của đòn đánh đã ở một trình độ khác.
Qua ba ngày, Tỉnh Hào trở về. Hai người hàn huyên vài câu rồi đều tự mình tu luyện. Vì để tránh cho năng lượng của song phương bị rối loạn nên vị trí tu luyện của hai người rất xa nhau. Vách núi này cực kỳ rộng lớn, đủ cho hai người không ảnh hưởng đến nhau.
Ngày thứ năm, Đường Thiên đúng hạn tiến vào thành Tam Hồn.
Tái Lôi tạp điếm.
Vừa thấy Đường Thiên, hai mắt Tái Lôi liền tỏa sáng: “Cuối cùng ngươi đã đến! Nếu ngươi cho ta leo cây thì nhất định phải chết!”
Hôm nay Tái Lôi ăn mặc khác hoàn toàn với hôm trước. Quần jean mài sờn cực ngắn làm tôn lên vẻ mê người của cặp đùi thon dài trắng như tuyết. Một chiếc sơ mi ngắn tay màu trắng, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, có một vẻ nhanh nhẹn thanh thoát, tràn đầy sức sống không nói nên lời.
*Thời đại hiện nay trong truyện có thể hiểu là trong tương lai ấy. Vì vậy đừng suy nghĩ quá nhiều về trang phục thế này, mệt não lắm.
Tam Hùng Miêu đang ngoan ngoãn đứng giữ cửa ra vào, tronng giống như một đứa trẻ làm nghề giữ cửa tươi vui khả ái.
Rốt cục bà cô này đã làm cái gì với ba kẻ cực kỳ hung ác này…
Đường Thiên thầm nói trong lòng nhưng ngoài miệng lại hỏi: “Luyện hồn khí làm xong chưa?”
“Hắc, thiếu nữ thiên tài ra tay thì chút chuyện vặt ấy tính cái gì?” Tái Lôi kiêu ngạo ngẩng mặt lên đồng thời hừ một tiếng: “Chỉ là một kiện luyện hồn khí mà thôi, cho dù ngươi có đưa bản vẽ cơ quan võ giáp của binh đoàn Nam Thập Tự cho ta, ta cũng có thể làm ra được!”
Đường Thiên nghe thế thì trong lòng chợt động, thốt lên: “Vậy ngươi có thể cải tiến cơ quan võ giáp chứ?”
Tái Lôi sững lại. Nàng thật không ngờ Đường Thiên lại hỏi vấn đề đó nên trầm ngâm nói: “Cái đó ta phải xem qua mới biết được. Cơ quan võ giáp là máy móc của binh đoàn Nam Thập Tự, ồ, tại thời đại đó gọi là cơ quan thuật, ta cũng thích cách gọi này. Cơ quan võ giáp của binh đoàn Nam Thập Tự là sản phẩm máy móc đỉnh cao, hệ thống to lớn, rất phức tạp. Nói thật, nếu chỉ đơn thuần dùng cơ quan thuật thì giờ vẫn còn kém rất xa. Ta chưa từng chân chính thấy cơ quan võ giáp nên không biết nó rốt cuộc đạt đến trình độ nào.”
“Nếu có một bộ cơ quan võ giáp cho ngươi, ngươi có thể cải tiến không?” Đường Thiên hỏi tiếp luôn.
Tái Lôi hơi buồn bực nhìn lên nhìn xuống đánh giá Đường Thiên, nói một cách trêu chọc: “Á, không phải là ngươi có cơ quan võ giáp đấy chứ?” Rồi chợt nhận ra chuyện này quá khôi hài, hiện tại trên đời làm gì còn có cơ quan võ giáp được cất giữ chứ? Không có khả năng! Nàng cứ thế lắc đầu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đường Thiên, nàng bèn nói: “Tuy chưa từng thấy cơ quan võ giáp nhưng ta biết rõ có người đã thử nghiệm ở mặt này.”
Binh vốn không để ý cũng lộ ra vẻ lắng nghe.
Đường Thiên càng nhìn chăm chú không rời.
Trong mắt Tái Lôi lộ ra vẻ đắc ý, khuôn mặt khẽ nhếch lên, càng trở nên xinh đẹp không gì sánh được: “Cơ quan võ giáp của Binh đoàn Nam Thập Tự đã từng khai sáng ra lịch sử cực kì huy hoàng. Các cơ quan võ giáp được khai quật lên dù không thể nào phục hồi như cũ nhưng vẫn có thể nhận thấy chúng đã đạt đến đỉnh cao chói lọi. Có rất nhiều cơ giới sư nghiên cứu phương diện này. Hiện tại có thể nhìn thấy tương đối rõ là cơ quan võ giáp đã đạt đến cực hạn của lý tính, đó là căn nguyên sức mạnh và cũng là lý do thất bại của nó, nó không có võ hồn.”
Binh rùng mình, thì thào tự nói: “Không có võ hồn…”
“Đúng thế!” Khi liên quan đến vấn đề chuyên môn, thần sắc Tái Lôi cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Nó có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là vật chết, đây là nguyên nhân căn bản cho thất bại của nó. Sở dĩ nó bị bí bảo thay thế cũng vì nguyên nhân này. Bí bảo có võ hồn nên có thể trường thành, có thể phát triển thêm, nó thông minh lên có thể trao đổi với võ giả. Ai cũng biết đối với võ giả cấp cao thì võ hồn còn quan trọng hơn sức mạnh bản thân, chính là do nguyên nhân này đấy! Cơ quan võ giáp có thể tăng cường sức mạnh bản thân nhưng lại không có võ hồn. Còn bí bảo tuy ban đầu không lợi hại được như vậy nhưng chỉ cần liên tục khai thác thì nó sẽ càng ngày càng lợi hại.”
“Võ hồn… Đúng thế… Sao ta không nghĩ đến nhỉ…” Binh hồn vía bay đâu mất, đứng lầm bà lầm bầm.
Đường Thiên không ngổn ngang cảm xúc như Binh, hắn còn có vấn đề khác còn quan tâm hơn: “Vậy giải quyết nó thế nào?”
“Cho thêm một cái võ hồn vào nó!” Tái Lôi biểu lộ ra vẻ mặt “sao ngươi ngu thế?”
“Thêm vào một cái võ hồn…” Đường Thiên ngẩn ngơ.
“Đần quá mức!” Tái Lôi vuốt chiếc cằm trơn láng mịn màng, ra vẻ chuyên gia: “Hiện giờ Thiên Lộ tinh tọa nhiều hơn trước kia bao nhiêu, bí bảo cũng phổ biến hơn trước nhiều lắm. Kết hợp hai thứ lại là hoàn mỹ! Cơ quan võ giáp là một cơ thể tốt, còn bí bảo giống như một bộ não hoàn chỉnh, hai thứ kết hợp lại thì quá lợi hại!”
Đường Thiên vỗ tay một cái, bừng tỉnh ra, cực kỳ hưng phấn: “Không sai! Biện pháp này hay! Biện pháp này hay!”
Tái lôi xùy cười chế nhao: “Đừng có ra vẻ dân nhà nghề như thế, còn có biện pháp tốt hơn đó! Ngươi nghĩ thử xem, nếu thêm cả thẻ Hồn Tướng vào thì coi như nó đã có thêm vũ khí nữa. Đó mới thực sự là sự kết hợp hoàn mỹ, có điều hiện tại có thể đem thẻ Hồn Tướng và bí bảo dung hợp lại cũng chỉ có cơ giới sư thiên tài như ta thôi! Đây chính là tuyệt kỹ độc nhất vô nhị của ta!”
Nói xong lời này, mũi của Tái Lôi hếch lên trời.
Đường Thiên cảm thấy lời Tái Lôi nói hoàn toàn hợp lý!
Binh đã từ trong kinh ngạc tỉnh lại, hắn trầm giọng nói: “Ý tưởng quả thực không tệ nhưng có thể thực hiện được hay không thì vẫn rất khó nói.”
Tái Lôi thoáng kinh ngạc, chăm chú nhìn Binh đầy nghiêm túc, nàng giang tay ra, ra vẻ thoải mái nói: “Nói thế thôi, bổn tiểu thư còn chưa từng thấy qua cơ quan võ giáp nào cả.” Rồi hai mắt nàng bỗng tỏa sáng, vọt tới trước mặt Đường Thiên, cúi người hỏi đầy mong chờ: “Thiếu niên như thần, chẳng lẽ ngươi cảm thấy rất hứng thú với chuyện này sao? Thật tốt quá! Chỉ cần ngươi tài trợ, chỉ cần có đủ kinh phí thì ta hoàn toàn tự tin biến ý tưởng thành hiện thực. Sao hả? Bản thân ta chỉ cảm thấy hứng thú với máy móc, thành quả thì ngươi cứ tùy ý sử dụng, à, ta còn có thể đặc chế cơ quan võ giáp cho ngươi nữa!”
Nàng bắt tay để trước bộ ngực đầy đặn sinh động, trên mặt hiện ra một mảng đỏ bừng, trong mắt hiện ra vẻ quyến rũ, không ngừng phóng điện tới Đường Thiên: “Biết cơ quan thuật, biết ủ ấm chăn, một muội tử ôn nhu như vậy, làm sao mà tìm chứ? Ngươi chỉ cần hằng năm chi cho ta kinh phí hai trăm vạn tinh tệ, ưm, vậy là có thể thoải mái ôm người ta vào lòng rồi…”
Trước việc Tái Lôi nghiêng người ép về phía hắn, Đường Thiên ra sức nghiêng cơ thể về phía sau, vẻ mặt sợ hãi, cả người căng cứng, chân đã sẵn sàng để chạy trốn ra xa.
“Chúng ta quyết định tài trợ ngươi.”
Binh đột nhiên mở miệng.
Tái Lôi ngẩn người, Đường Thiên cũng sửng sốt.
“Đại thúc, chúng ta không có nhiều tiền như thế.” Đường Thiên nhắc nhở. Tuy rằng hiện giờ bọn hắn đã thoát khỏi cảnh túng quẫn xưa kia nhưng hai trăm vạn tinh tệ vẫn là một khoản tiền lớn với họ. Tái Lôi chỉ định tinh tệ mà không phải những loại tiền khác. Tinh tệ là đồng tiền lưu hành mạnh mẽ của Thiên Lộ, giá trị của nó ngang ngửa với tinh thần thạch nên cực kỳ đắt giá.
Toàn bộ tài sản trên người Đường Thiên, tất cả thẻ Bạch Ngân, cộng với bí bảo các loại, tính trọn vẹn cũng chỉ có hai mươi vạn tinh tệ.
Tái Lôi hồ nghi nhìn Binh, giờ nàng mới phát hiện ra Binh có chút bất thường.
“Chúng ta có thể bán cơ quan võ giáp đi.” Binh rất bình tĩnh nói.
“Đó cũng là một cách.” Đường Thiên gật đầu.
“Cái gì!” Tái Lôi ngẩn ngơ, nhưng chỉ giây lát nàng đã kịp phản ứng, nhìn Đường Thiên không thể tin: “Các ngươi có cơ quan võ giáp?”
“Đúng vậy.” Đường Thiên khẽ gật đầu.
Hắn vừa dứt lời thì Tái Lôi đã bước một bước dài xông lên, hai tay chụp vào Đường Thiên. Đường Thiên hoảng sợ, phản ứng lại cực nhanh, hai chân lui về sau xoạt xoạt mấy bước như chớp, một lần nữa lập lại khoảng cách!
Cô gái này muốn quấy rối sao?
Đường Thiên thoáng sợ hãi nhìn Tái Lôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
Tái Lôi bổ tới chụp hụt, hai chân lảo đảo nhưng vẫn vội vàng nói: “Đừng bán! Đừng bán! Chỉ cần các ngươi đưa cơ quan võ giáp cho ta nghiên cứu thì coi như đã tài trợ rồi! Tiền để tự ta tìm cách!”
Cơ quan võ giáp có sức hút trí mạng với Tái Lôi!
Thấy Tái Lôi hấp tấp, không còn chút ung dung điềm tĩnh ngày thường, hoàn toàn mất đi sự ổn định như thế, Đường Thiên không khỏi cảm động trong lòng. Tuy Tái Lôi có rất nhiều lúc đáng giận nhưng đam mê với cơ quan thuật là phát ra từ nội tâm. Loại đam mê xuất phát từ đáy lòng này khiến cho Đường Thiên lộ vẻ xúc động. Hắn vừa định mở miệng thì Binh đã nói:
“Vấn đề tiền chúng ta cần bàn lại.” Binh rất điềm tĩnh nói. “Cơ quan võ giáp có thể để ngươi nghiên cứu nhưng chúng ta cần ký kết khế ước Võ Hồn.”
“Khế ước Võ Hồn?” Tái Lôi thoáng cái tỉnh táo lại. Một khi đã ký kết khế ước Võ Hồn sẽ lưu lại ấn ký của Võ Hồn, ai cũng không thể làm trái với ước định. Chỉ với bốn chữ này Tái Lôi đã biết lai lịch đối phương bất phàm, người bình thường căn bản không thể nghe đến bốn chữ này.
Sắc mặt Tái Lôi biến đổi, do dự. Dù nàng cực kỳ khát vọng được nghiên cứu cơ quan võ giáp nhưng khi ký khế ước như thế là chân chính bán thân.
Binh bình tĩnh chờ Tái Lôi quyết định.
“Ta sẽ ký với ai?” Tái Lôi chợt hỏi.
Binh chỉ vào Đường Thiên: “Hắn.”
Vẻ lo lắng sâu trong mắt Tái Lôi lập tức biến mất, trong lòng nàng thầm thở phào. Binh nhìn không thấu sâu cạn khiến cho nàng rất hồi hộp nhưng với Đường Thiên vai u bắp thịt này lại khiến nàng yên tâm hơn rất nhiều.
“Được! Ta ký!” Tái Lôi khi đã quyết định thì rất dứt khoát, không hề dây dưa dài dòng.
Khế ước Võ Hồn là gì, Đường Thiên chưa từng nghe đến, hắn hoàn toàn dựa theo yêu cầu của Binh mà làm. Trong lòng Tái Lôi càng kinh ngạc hơn, rốt cục cái tên thông thạo về khế ước Võ Hồn này có lai lịch như thế nào? Chỉ trong những thế gia có lịch sử lâu đời mới có người như thế.
Vất vả làm đi làm lại mãi mới xong, Tái Lôi liền không chờ được bèn hỏi: “Mau dẫn ta đi xem cơ quan võ giáp! Các ngươi kiếm được bộ cơ quan võ giáp này từ đâu vậy?”
“Bộ này?” Đường Thiên lắc đầu: “Chúng ta có không chỉ một bộ.”
“Không lẽ là hai bộ sao?” Hai mắt Tái Lôi tỏa sáng, nhảy dựng lên.
“Không phải.” Đường Thiên lắc đầu.
“Oa, ông trời …ơi! Các ngươi lại tìm được những ba bộ…” Tái Lôi hét lớn lên, nàng hưng phấn muốn ngất.
Đường Thiên tiếp tục lắc đầu, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Là một kho quân giới!”
Khuôn mặt Tái Lôi cứng lại.