Đường Thiên thấy Tỉnh Hào đi đến thì dừng việc tu luyện lại.
Vẻ mặt Tỉnh Hào xấu hổ: “Thật khiến Đường huynh đệ chê cười! Sức chịu đựng của Đường huynh đệ thật mạnh mẽ, Tỉnh Hào quả thật bội phục!”
Y đã ngủ suốt hai ngày hai đêm. Cho đến hiện tại, trong trí nhớ của y, y chưa bao giờ ngủ lâu đến như vậy. Hồi tưởng lại lần đối luyện lúc trước, da đầu y có chút run lên. Nhưng sau đó, khi kiểm tra bên trong cơ thể mình thì y kinh ngạc phát hiện, chân lực y rõ ràng đã xuất hiện một tia đột phá. Không chỉ vậy, kiếm pháp của y cũng tiến bộ.
Chuyện này khiến y vừa mừng vừa sợ. Đến cảnh giới này của y, mỗi một chút tiến bộ trở nên vô cùng khó khăn. Bình thường, muốn có một chút tiến bộ rõ ràng như thế đều phải mất một thời gian tu luyện vô cùng dài.
Đem so sánh sự tiến bộ này với việc hứng chịu đau khổ trong đối luyện, y cảm thấy chuyện này không hẵn là tin buồn. Khi Tỉnh Hào đến, phát hiện Đường Thiên tu luyện không ngừng. Nhất thời, một loại tâm tình xấu hổ sinh ra trong lòng y. Khó trách tiến bộ của Đường Thiên lại kinh người đến như thế, hóa ra lại trải qua những gian khổ khiến người khác phải động dung.
“Tỉnh Hào đại ca tỉnh rồi ư!” Hai mắt Đường Thiên như phát ra ánh sáng.
Chẳng hiểu vì sao, khi nhìn thấy biểu tình vừa rồi của Đường Thiên, da đầu Tỉnh Hào như căng ra. Đây hoàn toàn là bản năng, không thể khống chế. Y cười ha ha: “Đường huynh đệ ngồi xuống đây! Lần đối chiến vừa rồi, Đường huynh đệ dùng chính là những thẻ Hoàng Kim đã mua sao?”
“Đúng vậy! Ta mua bốn tấm.” Đường Thiên có chút đắc ý: “Dùng khoảng tám trăm điểm tích lũy đó.”
“Khoảng tám trăm điểm tích lũy…” Biểu tình của Tỉnh Hào cứng lại trên gương mặt, y lắp bắp hỏi: “Cái gì? Ngươi dùng đến tám trăm điểm tích lũy?”
“Đúng thế! Hai trăm điểm tích lũy một cái.” Đường Thiên thản nhiên nói: “Ta vừa mua, chủ quán đã truyền tới. Ta không ngờ tốc độ lại nhanh đến thế.”
“Tốc độ đương nhiên phải nhanh rồi.” Tỉnh Hào nhìn Đường Thiên, há hốc miệng nói: “”Những lúc như vậy, ngươi nên hỏi ta mới đúng.”
Nụ cười cứng lại trên gương mặt Đường Thiên: “Chẳng lẻ hắn gạt ta?”
“Gạt thì không gạt. Giá này rất công bằng, quan trọng là không có ai mua.” Tỉnh Hào giải thích: “Bình thường, sau khi hoàn thành giao dịch, phải chờ đợi khoảng một tháng sau nó mới đến tay ngươi. Chủ quán sợ ngươi hối hận, chắc chắn đã dùng điểm tích lũy để truyền tống. Vì ngoài ngươi ra, không có ai mua cả.”
“Dùng điểm tích lũy?” Đường Thiên có chút không rõ.
“Ừm, để giải tích thì rất phiền toái, kỳ thật ta cũng không hiểu rõ. Mấy lão gia trong hội tạo ra một phương pháp truyền tống. Tốc độ rất nhanh, nhưng phí chuyển cũng cực lớn. Ngươi mua mỗi tấm thẻ hai trăm điểm tích lũy, sau khi truyền đến, mỗi tấm chỉ còn năm mươi điểm tích lũy mà thôi.” Tỉnh Hào nói.
Đường Thiên bỗng kinh hô: “Như vậy chẳng phải hắn bị lỗ sao?”
“Hắn làm sao mà lỗ được?” Tỉnh Hào kiên nhẫn giải thích tiếp: “Trên cơ bản, không ai mua thẻ Hoàng Kim tứ giai. Vì sao? Không phải là nó không tốt, nhưng thời gian dừng lại ở tứ giai thường không dài. Tựa như Đường huynh đệ ngươi vậy, với tốc độ tiến bộ của ngươi, chẳng bao lâu sẽ thăng đến ngũ giai. Lúc đó, ngươi phải bắt đầu tu luyện võ kỹ ngũ giai. Hiện tại, ngươi cảm thấy võ kỹ tứ giai rất lợi hại. Nhưng đến khi ngươi tiếp xúc với võ kỹ ngũ giai, ngươi sẽ phát hiện võ kỹ ngũ giai càng mạnh hơn.”
Đường Thiên lơ đễnh ngâm nga: “Không sao, không sao! Ta cảm thấy theo từng bước thăng cấp đều tu luyện thích hợp thì về sau sẽ càng có nhiều lợi ích. A! Giống như trước kia ta tu luyện võ kỹ cơ sở vậy. Rất nhiều người đều nói cái đó vô dụng, nhưng hiện tại ta lại cảm thấy nó rất hữu dụng nha!”
Tỉnh Hào thấy Đường Thiên không quan tâm nên cũng không khuyên nhiều. Kiến thức hắn rộng rãi, biết mỗi cá nhân tu luyện đều có con đường riêng của mình. Tranh luận như vậy cũng không có lợi ích gì. Huống chi tên trước mặt này là một phú hào không hơn không kém.
“Võ hồn Đường huynh đệ đã hóa thành võ hồn Bạch Ngân. Có thể kích hoạt rất nhiều công năng của Quang Minh bài. Đường huynh đệ không nên xem thường Quang Minh bài. Nguyên bản, nó vốn được mấy lão gia trong võ hội luyện chế thành. Võ hồn người sử dụng càng mạnh, càng có thể kích hoạt nhiều công năng sử dụng. Đáng tiếc, võ hồn của ta chỉ dừng lại ở mức Thanh Đồng nên rất nhiều công năng ta không rõ ràng lắm. Đường huynh đệ chỉ có thể tự mình mò mẫm thôi.”
“Khó trách vì sao ta lại thấy hình như Quang Minh bài lợi hại hơn trước một chút.” Đường Thiên giật mình ngộ ra.
Tỉnh Hào cười sang sảng nói: “Đến đây đi! Lần trước dường như chiến ý của Đường huynh đệ còn chưa tận. Chúng ta đánh lại nào!”
“Thật vậy sao?”Đường Thiên mở to hai mắt, thần tình kinh hỉ. Hắn có chút hưng phấn mà xoa xoa hai tay: “Yên tâm, yên tâm, ta sẽ nương tay cho.”
Khóe mắt Tỉnh Hào co lại, trong lòng tự nói: Rõ ràng kẻ mạnh là mình cơ mà…
Nhưng nhớ lại lần trước, mình là người chủ động yêu cầu đình chiến. Tỉnh Hào thức thời lập tức câm lặng.
Nhưng hiển nhiên, loại khuất tất này đã đánh sâu vào lòng y. Không nói nhiều lời, y lập tức rút kiếm.
Hai bên cùng hét lớn thị uy, bắt đầu một trận chiến mới.
Trận chiến này của hai người kéo dài đến một ngày một đêm.
Nhưng thời gian chống đỡ của Tỉnh Hào lần này dài hơn một chút, lâu hơn lần trước khoảng bốn giờ. Nhưng khi hoàn toàn kiệt lực thì ngã ra trên mặt đất, chút sức lực nhúc nhích ngón tay cũng không còn. Chiến ý của Đường Thiên vẫn chưa hết, hắn cứ ngồi cạnh Tỉnh Hào mà lãm nhãm cả nữa ngày. Nhưng thấy Tỉnh Hào không thể chiến tiếp, hắn đành chán nản sang một bên tu luyện.
Thời gian ngủ say lần này của Tỉnh Hào ngắn hơn trước, chỉ khoảng một ngày đêm đã tỉnh lại.
Lần này, cảm giác của Tỉnh Hào càng thêm rõ ràng. Kiếm ý của y càng thêm ngưng thực, càng thêm sắc bén. Cảm giác mơ hồ trước kia dường như biến mất. Mỗi một kiếm của hắn hiện giờ tựa như đã trải qua mài dũa thuần thục. Kiếm quang như nước, không một chút trì trệ.
Bất tri bất giác, võ kỹ của y đã đề thăng lên một tầng cao mới.
Chuyện này cổ vũ Tỉnh Hào chủ động khiêu chiến.
Nhưng sau một ngày một đêm, Tỉnh Hào lại gục xuống.
Sau khi ngồi xuống tu luyện, tinh thần Đường Thiên trở nên phấn chấn. Vừa kết thúc thời gian khổ tu này, hắn lại bắt đầu thời gian khổ tu trong quang môn.
Theo võ kỹ tu luyện của Đường Thiên tăng lên, việc khổ tu phía sau quang môn cũng bắt đầu phát sinh biến hóa. Đường Thiên tu luyện càng lâu trong trại huấn luyện tân binh của Binh đại thúc, không còn tu luyện sau quang môn nữa. Theo Binh đại thúc nói thì đó là nơi tu luyện cho những kẻ không đủ tư cách tiến vào binh đoàn. Truyện Sắc Hiệp – http://thegioitruyen.com
Hiện tại, việc khổ tu của Đường Thiên tại doanh trại tân binh xảy ra những thay đổi rất lớn. Những chuyện như khổ tu võ kỹ trước đây sẽ không còn.
Độ thuần thục võ kỹ trở trành yêu cầu cơ bản nhất. Thay đổi này làm Đường Thiên cảm thấy có chút không quen. Nhưng không thể không thừa nhận, kiểu tu luyện mới này rất có hiệu quả. Như huấn luyện chịu đòn, sau khi học xong, Đường Thiên cảm thấy trực giác của bản thân tăng lên rất nhiều.
“Hôm nay vẫn là huấn luyện chịu đòn sao?” Đường Thiên tràn ngập ý chí.
“Không phải, huấn luyện chịu đòn hiện giờ đã không thể làm tăng trực giác của ngươi bao nhiêu nữa.” Binh lắc đầu, y điểm lên một tinh cầu khác.
Đường Thiên chỉ cảm thấy cảnh sắc xung quanh biến đổi. Nơi này là một phòng luyện võ được xây bằng đá xanh.
Phòng luyện võ không lớn, dài độ mười lăm thước, rộng khoảng năm, sáu thước. Ánh mắt Đường Thiên đang tò mò dán lên những đồng nhân trước mặt. Cái đầu của những đồng nhân này bằng với đầu Đường Thiên. Nhưng hình thể lại có sự khác biệt có tinh tế, có thô ráp. Chúng lặng lẽ xếp thành ba hàng.
Một, hai, ba, bốn…
Đường Thiên đếm được tổng cộng mười tám tên.
“Này, đại thúc, đây là thứ gì vậy?” Đường Thiên tò mò hỏi.
“Thập Bát Đồng Nhân.” Binh thản nhiên giải thích: “Đây là kiệt tác của một trong bốn cơ giới sư của binh đoàn năm đó. Thập Bát Đồng Nhân thất.”
“Thập Bát Đồng Nhân thất?” Đường Thiên có chút mong đợi hỏi: “Mấy tên đồng nhân này lợi hại lắm sao?”
“Trong mắt ta đương nhiên mấy thứ này đều bình thường. Nhưng nếu cho tân binh năm đó bình chọn ra ba loại huấn luyện gian khó nhất, thì Thập Bát Đồng Nhân thất tuyệt đối nổi danh trên bảng.” Âm thanh của Binh có chút buồn bã.
“Thứ này dùng để tu luyện cái gì? Cũng là trực giác ư?” Đường Thiên nhìn về phía Binh. Tuy tiếp xúc với doanh trại tân binh không lâu, nhưng hắn vẫn có chút hiểu biết về tác phong của Nam Thập Tự binh đoàn. Những huấn luyện của doanh trại tân binh đều có mục đích.
“Không phải, thích hợp cho việc tu luyện Triêm Y Điệt.”
Giải thích của Binh làm Đường Thiên có chút bất ngờ, hắn không nhịn được hỏi: “Triêm Y Điệt? Đại thúc, ngươi không lầm chứ?”
Trong bốn tấm thẻ Hoàng Kim, loại võ kỹ mà Đường Thiên không xem trọng nhất chính là Triêm Y Điệt. Vì Triêm Y Điệt cần tiếp cận với cơ thể địch nhân. Nhưng trong thực chiến, Đường Thiên mới biết được chuyện này khó như thế nào. Như lúc đối chiến với Tỉnh Hào, từ đầu đến cuối hắn không thể đụng được một góc y phục của Tỉnh Hào. Kiếm pháp Tỉnh Hào cao siêu, bày ra kiếm võng, Đường Thiên không thể né tránh.
Trong lúc cùng Tỉnh Hào đối chiến, thứ Đường Thiên dùng ít nhất chính là Triêm Y Điệt.
Cho nên, khi Đường Thiên nghe được Binh cố tình chọn cho mình một nơi để tu luyện Triêm Y Điệt thì cản thấy vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ tới.
“Ừm, Triêm Y Điệt là một loại võ kỹ rất khá.”
Sự giải thích của Binh căn bản không thể làm hài lòng Đường Thiên, hắn hỏi: “Triêm Y Điệt lợi hại chỗ nào?”
“Mượn lực đả lực.” Binh trả lời: “Đây là chỗ lợi hại nhất của nó. Thật ra nó có điểm yếu ở hai phương diện. Một là cần phán đoán lực lượng của đối thủ, một cái khác là lợi dụng lực lượng của đối thủ. Hai điểm này cần hoàn thành trong thời gian rất ngắn. Độ khó cực cao.”
Đường Thiên lắc đầu: “Đúng, nhưng loại này cần phải tiếp cận với cơ thể đối thủ mới có thể phát huy tác dụng. Ngươi xem, khi ta đối chiến cùng Tỉnh Hào đại ca thì căn bản vốn không thể tiếp cận.”
Binh không cho là đúng, nói: “Với thực lực của ngươi đường nhiên là như vậy rồi.”
“Ngươi…” Hai mắt Đường Thiên trừng lớn, thần sắc bất thiện.
“Ai nói loại võ kỹ này chỉ phát huy tác dụng khi tiếp cận với cơ thể đối thủ?” Ngữ khí của Binh tràn ngập vẻ cười nhạo: “Kiếm của hắn không có lực sao? Ngươi không thể chạm được hả? Bởi vì chênh lệch thực lực của hai ngươi quá lớn, nên về phương diện lực lượng không thể lý giải bằng hắn. Chính vì thế không có cách nào để phát huy tác dụng. Nhưng điều này không đại biểu cho việc võ kỹ này không tốt.”
Đường Thiên tưởng tượng đến thanh kiếm trên người Tỉnh Hào đại ca. Nó tập trung vô cùng, so sánh với phản lực bị phân tán của hắn thì hoàn toàn khác.
“Hắn lục giai, ngươi tứ giai. Hắn mạnh hơn ngươi rất nhiều. Thứ duy nhất của ngươi có thể vượt qua hắn chính là võ hồn. Võ hồn Bạch Ngân đem lại trực giác vô cùng mạnh mẽ, mới có thể khiến ngươi kiên trì trong thời gian dài đến như vậy. Bởi vậy mới nói, võ hồn Bạch Ngân chính là chỗ mạnh nhất của ngươi hiện tại.” Binh nói nghiêm túc: “Là một người lính phải học như thế nào để lợi dụng điểm mạnh nhất của bản thân.”
“Ta đâu phải là lính…” Đường Thiên uể oải nói.
Binh đơ người. Nhưng rất nhanh, y làm như không nghe thấy những lời này của Đường Thiên, tự nói tự nghe: “Võ hồn Bạch Ngân có thể làm cho ngươi trở nên mẫn cảm với tất cả mọi thứ xung quanh. Đó chính là sức mạnh. Cho nên hiện tại, tốc độ tu luyện võ kỹ của ngươi nhanh hơn cũng là do nguyên nhân ngươi đối với chân lực càng thêm mẫn cảm.”
“Trong chiến đấu, ngươi sẽ càng mẫn cảm với lực lượng của đối thủ.” Binh bổ sung thêm: “Chỉ cần ngươi biết ứng dụng nó.”
Bỗng nhiên, y nhếch miệng cười, lành lạnh nói: “Thiếu niên, chào mừng đến với Thập Bát Đồng Nhân thất.”