Tiếng gào của Giang Bảo giống như tiếng sấm rền nổ vang trên
trời, chấn động đến mức màng nhĩ của tất cả mọi người ở đây kêu ong ong.
Không chỉ Phạm Gia ngơ ngác mà Thiều Hải Hà cũng đần ra, đồng
thời Liễu Cảnh Nhiên, Liên Thuý Na, Liễu Nham và tất cả mọi người ở nơi đây đều
giống hai người kia.
Trên trán Thiều Hải Hà đổ mồ hôi hột, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng,
một loại tâm lý khϊếp sợ hệt như cơn lũ phá đê cuốn trôi đi sự kiêu ngạo vốn có
của anh ta.
Đám đàn ông vạm vỡ đó là ai?
Tại sao ai nấy cũng cầm một khẩu súng lục?
Thời buổi này, từ lúc nào mà súng lục lại phổ biến đến vậy?
Chẳng lẽ… bọn họ giống như anh Phạm, cũng là người của
quân khu…
Hai chân Thiều Hải Hà run lẩy bẩy. Vừa nãy, khi đám đàn ông
đó mới vừa xuất hiện anh ta đã cảm thấy không yên lòng.
Nhưng cụ thể là bất an ở chỗ nào thì lại không nói rõ được.
Đến tận lúc này anh ta mới hiểu được rằng mình đã đụng phải
người không nên đụng vào.
Bất kể là ai đi nữa, dám giơ súng trước mặt mọi người thì
cũng đã có vị trí rất to.
Cùng với câu nói đó.
Ai dám nhúc nhích, ông đây bắn chết mẹ thằng đó!
Trực giác cho Thiều Hải Hà biết đây không phải là lời dọa nạt,
mà bọn họ thực sự dám nổ súng…
Rốt cuộc đám người này là thần thánh phương nào vậy?
Đôi chân của Thiều Hải Hà đang run rẩy, nỗi hoảng sợ trong
lòng bị phóng đại lên vô hạn.
Phạm Gia cũng khϊếp sợ đến mức tái mặt, bị nhiều khẩu súng
chĩa vào đầu đến thế, nói không sợ là lừa người.
Gã hết cách, chỉ đành phải móc súng lục ra chĩa vào Giang Bảo.
Nhưng mà Giang Bảo như thể không nhìn thấy, vẫn bước tới với
ánh mắt dửng dưng.
Cộp cộp…
Cộp cộp…
Đôi ủng chiến đấu đặc chế giẫm trên mặt đất, phát ra âm
thanh kỳ lạ.
Nghe những tiếng bước chân này, trái tim của Phạm Gia đập
thình thịch, suýt chút không thở nổi.
“Đừng qua đây!”
Gã chĩa vào đầu của Giang Bảo rồi gào to.
Giang Bảo làm lơ, tiếp tục đi sang đây.
Không chỉ Giang Bảo để ngoài tai, mà ngay cả đám đàn ông vạm
vỡ ở đằng sau cũng như không nhìn thấy, thậm chí còn cong môi cười khinh miệt.
Như thể thứ mà Phạm Gia đang cầm trong tay không phải là
súng thật, mà là một khẩu súng đồ chơi nực cười vậy.
“Tao nói đừng qua đây!”
Phạm Gia lại hoảng sợ la lớn, cuối cùng gã móc ra thẻ bài
quân nhân của gã.
“Tao là người của quân khu, tao có quyền nổ súng!”
“Mày nổ súng thử xem?”
Giang Bảo đi đến trước mặt Phạm Gia, lạnh lùng nhìn Phạm
Gia.
Chỉ là một ánh nhìn thôi mà Phạm Gia như rơi vào hang băng,
như thể bị ném vào một không gian lặng thinh, cảm giác tuyệt vọng tột cùng nảy
sinh một cách tự nhiên.
Huỳnh Nhân nhấp một ngụm vang đỏ, rồi ăn vài miếng hải sản
cá thịt, trông cực kỳ ung dung.
“Bọn họ có súng, sao con lại làm như mình là người chẳng
liên quan đến thế…”
Liễu Nham bị đám người Giang Bảo làm cho kinh hồn bạt vía, vừa
quay đầu lại phát hiện Huỳnh Nhân vẫn nhởn nhơ hết ăn tới uống, lập tức sốt ruột
không thôi.
“Vậy con nên có phản ứng gì? Sợ hãi đến nỗi tè ra quần
giống như họ sao?”
Huỳnh Nhân chỉ mấy người đàn ông thượng lưu ướt quần bên cạnh,
cười nói.
Anh ngừng đôi chút rồi hạ giọng nói với Liễu Nham.
“Ba, nói cho ba biết một bí mật, con quen bọn họ.”
“Con…”
Trong phút chốc, con ngươi của Liễu Nham mở to, ngay sau đó
sắc mặt hết đỏ lại trắng, khó thể tin mà nhìn Huỳnh Nhân, một lúc lâu vẫn không
thốt nên lời.
Giang Bảo đến trước mặt Phạm Gia, trên mặt ngoại trừ sự bình
tĩnh thì không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.
Anh ấy vừa nhìn Phạm Gia vừa chầm chậm giơ tay lên, khiến
cho Phạm Gia kinh hãi vô cùng.
“Mày muốn làm gì?”
Bộp.
Giang Bảo không trả lời mà chỉ vỗ nhẹ vào bả vai của Phạm
Gia, rồi một tay tóm lấy súng lục trong tay, bấy giờ mới cười nhạt.
“Yên tâm đi, chúng tôi không bắn quân nhân.”
Chưa kịp để Phạm Gia thả lỏng, Giang Bảo đã lại choàng vai
Phạm Gia đi đến chỗ lan can.
Anh ấy chỉ những chiếc trực thăng quân sự xếp hàng ngay ngắn
đang đậu bên bờ sông Minh Châu, còn bên cạnh là một loạt xe vuông vức tối màu
toát lên sự lạnh lẽo và không có biển số xe, hỏi.
“Có nhìn thấy những chiếc trực thăng và xe đó
không?”
“Thấy… nhìn thấy.”
Phạm Gia nhìn mà mí mắt giật giật, gã quá quen với những chiếc
xe và trực thăng này, vốn là của quân khu bọn họ!
Trực thăng và xe của quân khu Minh Châu sao lại đậu ở đây?
Trước đó lúc Phạm Gia đuổi sang đây không hề nhìn thấy cảnh
tượng mấy chục chiếc trực thăng bay lượn trên vùng trời, Thiều Hải Hà muốn nói
cho Phạm Gia biết nhưng cũng không có gan.
“Chiếc thứ nhất là xe công vụ của Tổng tư lệnh đơn vị một
thuộc quân khu Minh Châu, ông ấy đã tham gia hơn mười chiến dịch lớn nhỏ, đã gϊếŧ
không một ngàn cũng tám trăm quân địch.”
Giang Bảo chỉ một chiếc trực thăng màu đen cách đó không xa,
hờ hững nói.
Anh ấy im lặng một lúc rồi chỉ chiếc trực thăng bên cạnh đó,
nói.
“Chiếc này là xe công vụ của Tổng tư lệnh tiểu đoàn
hai, ông ấy đã từng anh dũng gϊếŧ địch, chỉ dẫn vỏn vẹn một đội năm trăm người
vây quét tiểu đội quân địch hai ngàn người.”
“Chiếc này là…”
Giang Bảo giới thiệu từng chiếc một, Phạm Gia nghe mà toát mồ
hôi như mưa, đã sợ đến mức mặt mày trắng bệch, miệng lắp bắp mấy câu nhưng lại
không thể thốt ra lời, toàn thân run như cầy sấy, dường như kinh hoảng đến nỗi
có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Gã chỉ là một chuẩn úy lên được nhờ mối quan hệ, luôn cả mặt
của ông lớn quân khu cũng chưa từng thấy, sao có thể sánh bằng những anh hùng
quốc gia này chứ?
“Người mà mày vừa mới đá là tân binh xuất sắc nhất của
quân đoàn Vạn Tuế thuộc quân khu Minh Châu, được ca ngợi là ‘Vua của tân binh’,
trong chiến dịch chống khủng bố đã từng một phát bắn trúng đầu của một ông
trùm.”
Giang Bảo mặt không cảm xúc giới thiệu, sau đó giọng nói trở
nên lạnh lẽo vô cùng.
“Chỉ cần cậu ta muốn, một cú điện thoại thôi đã có thể
khai trừ chức vị quân đội của mày và đưa mày ra tòa án quân sự!”
Tiếng nói của anh ấy không nặng nhưng lại vang vọng khắp hội
trường như sấm rền, tất cả mọi người kinh hồn bạt vía lùi lại mấy bước, những
người này đều là người của quân khu…
Liễu Nham lặng người nhìn Huỳnh Nhân vẫn đang mỉm cười uống
rượu, ông ấy không sao tin được Huỳnh Nhân lại quen biết với những ông lớn của
quân khu.
Phịch!
Bất thình lình, Phạm Gia nhũn chân, tay chân mất sức ngã ngồi
xuống đất, đờ đẫn nhìn Giang Bảo.
“Vậy anh
là…”
Những người này giống gã, cũng thuộc quân khu Minh Châu.
Nhưng quân hàm cao hơn gã rất nhiều, bình thường ngay cả mặt
cũng chẳng thấy được. Người thanh niên cao to da ngăm đen này lại là thủ lĩnh của
bọn họ, vậy anh ta là…
Chỉ thấy Giang Bảo vô cảm nói.
“Tao tên Giang Bảo, đám anh em hay gọi tao là tham mưu
Giang.”‘
Ầm!
Ngay sau đó, cơ thể Phạm Gia run bần bật, như thể bị tấn
công mạnh.
Gã chưa từng thấy mặt Tổng tư lệnh quân khu Minh Châu, nhưng
mà đã từng nghe đến tên của anh ta, tên là Giang Bảo.
Nghĩ đến đây, trái tim Phạm Gia như nguội lạnh, ngoảnh lại mở
to mắt nhìn Thiều Hải Hà cũng đang thừ người ra.
Tên khốn đáng chết, phá hủy con đường làm quan của tao!
Có đánh chết gã cũng không muốn nói ra rằng người mà gã gây
sự lại là trùm của quân khu Minh Châu, Giang Bảo.
“Tham mưu Giang, tôi không biết mà, tôi thật sự không
biết, tôi đáng chết, là tôi có mắt như mù, xúc phạm anh và anh em của
anh.”
Bỗng có tiếng tát dữ dội vang lên, Phạm Gia quỳ dưới đất,
hai tay tát vào mặt của mình liên tục.
Chẳng mấy chốc mặt của gã đã sưng vù.
Đôi mắt gã cũng đỏ, cứ mãi lặp lại một câu nói là ‘tôi không
biết’.
Kẻ không biết không có tội, gã hy vọng Giang Bảo có thể thứ
lỗi cho mình.
Thế nhưng Giang Bảo lại lạnh lùng nhìn gã, hỏi rằng.
“Mày có biết hôm nay là ngày gì không?”
Phạm Gia không hiểu, lắc đầu.
“Ngày gì cơ?”
“Hôm nay là ngày vui của Vương chủ.” Giọng nói của
Giang Bảo bỗng trở nên lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!