Tất cả mọi người của nhà họ Liễu đều cực kỳ sợ hãi, đồng loạt nhìn về phía Phúc Hoàng.
Liễu Cảnh Nhiên che miệng, sắc mặt còn tái nhợt hơn: “Phúc Hoàng, là anh sao?”
Đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người, sắc mặt Phúc Hoàng lúc đỏ lúc trắng. Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, miễn cưỡng gượng cười nói: “Sao có thể là tôi được, tôi là bạn trai của Cảnh Nhiên, chú Liễu là bố vợ tương lai của tôi. Tôi có lý do gì để làm hại chú ấy?”
Mọi người đều thấy có lý, sau đó lại quay đầu sang nhìn Thiều Nghiêm.
Thiều Nghiêm mặt đầy máu từ dưới mặt đất đứng lên, vì mạng sống, anh ta phải vứt bỏ Phúc Hoàng.
“Là tôi… Tôi bảo anh ta làm như vậy. Cho Liễu Nham uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhịp tim, sau đó… lấy trộm thuốc trợ tim. Như vậy, Liễu Nham chắc chắn sẽ phải chết.”
Oành!
Những lời này vừa nói ra, mọi người náo động cả lên. Tất cả mọi người nhà họ Liễu như bị giáng đòn mạnh, Liễu Cảnh Nhiên lại càng ngây người, ánh mắt ngây dại.
“Không, đây không phải sự thật…”
Cảm giác kinh ngạc ngắn ngủi qua đi là sự oán hận, sắc mặt u ám của tất cả mọi người nhà họ Liễu đều nhìn về Phúc Hoàng.
“Phúc Hoàng, ông ấy tin tưởng anh như vậy mà hóa ra là anh làm!”
“Tại sao anh phải làm như vậy?”
“Nhà họ Liễu chúng ta rốt cuộc đã làm gì anh, mà lại có thể hại chúng ta như vậy?”
Sắc mặt Huỳnh Nhân cũng tái nhợt, nhìn vào Phúc Hoàng, ánh mắt anh chỉ có ý lạnh lùng gϊếŧ chóc.
“Chết tiệt!”
Thấy Thiều Nghiêm không chút do dự mà bán đứng mình, Phúc Hoàng tức giận gào lên.
Có điều, rất nhanh sau đó anh ta đã sợ hãi.
“Không phải, mọi người nghe tôi giải thích…”
“Không phải tôi! Thật sự không phải là tôi!”
“Cứu mạng!”
Dưới tình thế cấp bách, Phúc Hoàng lại chạy trốn.
“Đứng lại, không được chạy!”
Thấy bóng dáng trốn chạy của Phúc Hoàng, người làm nhà họ Liễu đuổi theo. Huỳnh Nhân lại nhẹ nhàng ném ra một cây kim châm, cắm toàn bộ vào đầu Phúc Hoàng.
Vừa mới chạy đến cửa lớn của nhà họ Liễu, Phúc Hoàng đã ngã xuống.
“Đây…”
Tất cả mọi người thấy hết việc này, chợt ngây ngốc hết cả ra.
“Nó, nó sao thế?”
Liên Họa Y nói lắp ba lắp bắp, sau đó lại nhìn sang chồng của cô ta: “Tử Văn, anh mau đến xem xem.”
Liễu Tử Văn đến bên cạnh Phúc Hoàng thăm dò hơi thở, phù một tiếng, bị dọa cho sợ ngồi trên đất.
“Nó, nó chết rồi…”
“Cái gì?”
Biết được kết quả này, tất cả mọi người nhà họ Liễu không nói một câu nào, không biết làm thế nào cho phải.
Huỳnh Nhân quay lại bên cạnh Liễu Nham tiếp tục trị liệu. Anh đã giúp nhà họ Liễu giải quyết hung thủ, còn lại công việc kết thúc không phải vấn đề anh phải lo lắng.
“Tao đã nói ra sự thật rồi, có thể đi được chưa?”
Thiều Nghiêm nhìn bóng dáng Huỳnh Nhân run rẩy hỏi. Sớm biết Huỳnh Nhân kinh khủng như vậy, anh ta đã không nên tự tiện hành động.
Huỳnh Nhân không lên tiếng. Thiều Nghiêm còn tưởng rằng Huỳnh Nhân đã đồng ý, thế là rón ra rón rén dự định rời khỏi nhà họ Liễu.
Nhưng mà vừa đi đến cổng lớn nhà họ Liễu, giọng nói của Huỳnh Nhân mới vang lên sau lưng anh ta.
“Tôi có nói cho anh đi sao?”
Cả người Thiều Nghiêm cứng đờ không dám bước thêm một bước, vẻ mặt cầu xin hỏi: “Mày còn muốn thế nào?Cho dù mày gϊếŧ tao thì chị tao cũng sẽ không đến cứu tao đâu.”
“Tôi biết.”
Huỳnh Nhân không hề quay đầu chỉ bình tĩnh nói: “Anh đi ra ngoài đợi đi.”
Sau khi biết được bản lĩnh của Huỳnh Nhân, Thiều Nghiêm không dám cãi lời, đành phải ảo não chờ ở cửa nhà họ Liễu.
Bịch!
Nhưng mà, vừa ra khỏi nhà họ Liễu thì có người đến phía sau anh ta, trực tiếp ngất đi.
Huỳnh Nhân vô cùng chăm chú châm cứu cho Liễu Nham, nhà họ Liễu lại quay về không khí nặng nề.
Bác hai Liễu Tử Văn mặt ủ mày ê ngồi trên sô pha, lắc đầu: “Giờ thì hay rồi, anh cả không tỉnh, con rể giỏi giang cũng mất rồi. Buổi đấu thầu chiều nay phải làm sao đây?”
“Đúng rồi, đối tác đấu thầu của tập quốc tế Phong Vân, tập đoàn hàng đầu về khu Toàn Cầu. Tất cả các xí nghiệp lớn bé của Thẩm Minh đều sẽ tham gia.”
Nhắc đến việc này, bác cả Liễu Trọng thở dài trong mắt lộ ra tuyệt vọng: “Vốn dĩ còn trông chờ Phúc Hoàng có thể giúp đỡ chúng ta, bây giờ thì hết hy vọng gì rồi.”
Tất cả mọi người không hề chú ý đến, Huỳnh Nhân nghe đến bốn chữ “khu Toàn Cầu”, cơ thể có hơi run rẩy.
“Không thành công thì hy sinh vì lý tưởng!”
Liên Họa Y cũng không ngồi yên: “Đấu thầu là niềm hy vọng cuối cùng của chúng ta. Nếu đấu thầu thất bại, ngay cả công ty con của chúng ta cũng sẽ phá sản bởi Thiều Gia Nguyệt.”
“Nhưng chúng ta thật sự không còn cách nào cạnh tranh với người khác.”
Liên Thúy Na vừa an ủi Liễu Cảnh Nhiên đang đau lòng, vừa bất đắc dĩ nói: “Với lại phía bên nhà họ Thiều cũng rất gấp rút, nghe đâu công ty Lục Thưởng sẽ đại diện nhà họ Thiều ra mặt đấu thầu.”
“…”
Nghe xong câu kia, không ai nói gì thêm làm bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Tất cả mọi người cắn chặt hàm răng, công ty Lục Thưởng vốn dĩ là thuộc về nhà họ Liễu của bọn họ!
“Xem ra, nhà họ Liễu chúng ta xong rồi…”
“Việc này không vấn đề gì, cùng lắm thì phá sản. Chúng ta sẽ tìm một công việc mưu sinh, chỉ là trong nhà có một sâu mọt, cần nhờ chúng ta nuôi dưỡng!”
Bác cả Liễu Trọng đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện, chĩa mũi nhọn thẳng đến Huỳnh Nhân.
Nghe thấy lời của bác cả, Liễu Nhất Trọng cũng trở nên tức giận, liếc mắt nhìn Huỳnh Nhân vẫn đang châm cứu mắng: “Đừng cố nưa, vẫn nghĩ bản thân là thần y sao?”
“Vốn dĩ cũng không trông cậy vào nó có thể chữa trị cho anh cả.”
Liên Họa Y cũng xem thường: “Nếu y thuật thật sự tốt như vậy, cũng không đến nỗi ngay cả công việc tử tế cũng không có.”
“Sắp ổn rồi.” Huỳnh Nhân không quay đầu lại nói.
Thế là, sắc mặt của tất cả mọi người nhà họ Liễu lại càng tái nhợt.
“Đừng để ý đến nữa, dù sao chúng ta cũng sẽ không nuôi dưỡng anh ta.”
Liên Họa Y tỏ thái độ đầu tiên, còn giựt giây Liên Thúy Na: “Chị, chị cũng đừng để ý nữa để hắn tự sinh tự diệt đi.”
“Nhà chúng ta vốn dĩ cũng không định sẽ quan tâm đến hắn đâu.”
Haizz…
Liên Thúy Na vừa nói xong, Huỳnh Nhân đứng lên ngay lập tức, dọa cho mọi người nhảy dựng.
“Muốn làm gì? Tổn thương lòng tự trọng?”
Liên Họa Y ban đầu kinh ngạc, sau đó mỉa mai cười nói: “Tôi nói không đúng à, cậu có tay có chân thì ra đi xin cơm, còn hơn là ăn bám.”
“Tôi có nói là cần các người nuôi dưỡng sao? Hình như từ đầu đến cuối đều là do các người tự suy diễn nhỉ?”
Huỳnh Nhân chỉ cười lạnh nói: “Tôi đứng lên là vì bố đã được chữa trị xong rồi.”
“Diễn, diễn tiếp đi.”
Nghe vậy, Liên Họa Y càng cười mỉa mai: “Cảnh Nhiên, cháu đến xem thử bố đã tỉnh chưa.”
Liễu Cảnh Nhiên không nói gì chỉ lạnh lùng liếc nhìn Huỳnh Nhân, đi đến bên cạnh Liễu Nham đang hôn mê để kiểm tra.
“Thế nào?”
Liễu Cảnh Nhiên lắc đầu nói: “Vẫn như vậy.”
Thế là Liên Họa Y càng cười vui sướng: “Tôi đã nói mà, thằng nhãi này làm gì hiểu biết về y thuật, chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi.”
“Anh qua đây.”
Liễu Cảnh Nhiên đột nhiên thay đổi sắc mặt, nắm chặt Huỳnh Nhân kéo ra ngoài.
Đi đến đại viện nhà họ Liễu, Liễu Cảnh Nhiên lạnh lùng nói: “Anh còn muốn lấy lòng mọi người đến khi nào? Anh có biết dáng vẻ của anh giống như tên hề hay không?”
Trên mặt cô ta còn hiện ra ngấn lệ, ánh mặt vô cùng lạnh lùng: “Hiện giờ nhà họ Liễu chúng tôi đã thành thế này rồi, quả thật không có thời gian rảnh để chăm sóc cho anh nữa. Anh đi đi, đừng bao giờ quay lại nữa.”
Những lời nói cay nghiệt, Liễu Cảnh Nhiên nghĩ Huỳnh Nhân sẽ tức giận, nhưng mà vẻ mặt Huỳnh Nhân vẫn bình tĩnh như cũ. Thậm chí khóe miệng còn có nhếch cười.
“Cảnh Nhiên, tất cả mọi việc anh làm đều không thẹn với lương tâm.”
“Đó là do anh tự cảm thấy vậy.”
“Anh có thể không quay lại nhà họ Liễu, dù sao anh đã không còn nợ gì nhà họ Liễu.”
Huỳnh Nhân giơ tay lên muốn lau đi nước mắt trên mặt Liễu Cảnh Nhiên. Nhưng, tay vừa giơ lên một nửa thì lại buông xuống, nói lời chúc phúc từ tận đáy lòng: “Sau này tìm bạn trai, ánh mắt tốt một chút.”
Cơ thể Liễu Cảnh Nhiên run rẩy, sau đó giọng điệu càng lạnh lẽo hơn: “Không liên quan đến anh.”
Huỳnh Nhân gật đầu, sau đó đi ra cửa lớn nhà họ Liễu.
Ngoài cửa, một chiếc xe Rolls Royce màu đen đang dừng lại, Huỳnh Nhân mở cửa ngồi lên xe.
Ngồi ở vị trí người lái rõ ràng là Lưu An cả người mặc áo da màu đen.
Chỉ có điều cô của giây phút này ánh mắt khó chịu: “Thiếu chủ, bọn họ không có tư cách đối xử với anh như vậy, có cần tôi đi…”
“Đủ rồi!”
Huỳnh Nhân ngắt lời Lưu An, liếc nhìn Thiều Nghiêm bị đánh bất tỉnh, ánh mắt không dao động: “Công việc đã giải quyết chưa?”
“Thưa thiếu chủ, đã xong hết rồi.”
Vẻ mặt Lưu An trở nên nghiêm túc, vừa lái xe vừa báo cáo.
“Cô Liễu làm việc ở khu Toàn Cầu, là người sáng lập cũng là người điều hành của nhãn hiệu trang quốc tế Phong Vân, trụ sở ở Thuần Châu.”
“Còn có một cô con gái năm tuổi.”
Ầm!
Phút chốc, Huỳnh Nhân như bị giáng một đòn nghiêm trọng, cả người run rẩy kịch liệt.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!