Chưa đầy một phút, mọi người trong nhà họ Liễu đã trải qua cả vui lẫn buồn.
Khi đang chìm đắm trong niềm vui được Lệ Tinh đồng ý tiếp tục hợp tác với nhà họ Liễu, giây tiếp theo, Giang Hi Văn lại nói người đại diện duy nhất chỉ có thể là Liễu Nham, và tất cả những người khác trong nhà họ Liễu ngoại trừ Liễu Nham đều bị liệt vào danh sách đen của Lệ Tinh!
Chuyện gì vậy chứ?
Có nghĩa là ngoài Liễu Nham, tất cả mọi người khác đều bị Lệ Tinh cấm!
Đặc biệt là Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na, tên của hai người họ còn bị Giang Hi Văn điểm riêng, khuôn mặt hai mẹ con tràn đầy tức giận.
“Đây là thế nào? Bị cấm vào xí nghiệp ư?”
Liên Thuý Na cả giận nói.
“Cho dù bọn họ là công ty lớn, cũng không thể làm chuyện độc đoán như vậy, không được, Cảnh Nhiên, con đi hỏi rõ ràng đi!”
Họ vẫn còn hy vọng nhờ vào vụ này mà kiếm chác được một phen, nhưng nháy mắt đã bị đưa vào danh sách đen của công ty.
Liễu Cảnh Nhiên cũng không hiểu tại sao chỉ ba cô ta lại là ngoại lệ duy nhất, ngay lúc đó, một cuộc điện thoại được gọi đến.
Ngay sau đó, cuộc gọi được kết nối, giọng nói lãnh đạm của Giang Hi Văn truyền đến.
“Còn việc gì không?”
“Thư ký Giang, ý cô là gì? Chúng tôi bị đưa vào danh sách đen của công ty vĩnh viễn, nhưng hình như chúng tôi không hề đắc tội với Lệ Tinh thì phải mà?” Liễu Cảnh Nhiên nén lại lửa giận chất vấn.
Nhưng Lý Đạo lại cười khẩy một tiếng.
“Đây là ý bên trên, muốn biết thì cô đi hỏi Tổng giám đốc Liễu ấy.”
Giọng điệu kẻ bề trên ngay lập tức khiến Liễu Cảnh Nhiên cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng cô vẫn không dám nổi giận, còn biện bạch.
“Tôi muốn gặp Tổng giám đốc Liễu.”
“Xin lỗi, với thân phận của cô thì không thể gặp Tổng giám đốc Liễu.” Giang Hi Văn nói.
“Công việc của Tổng giám đốc Liễu vô cùng bận, lịch trình mỗi ngày đều kín. Làm gì có thời gian quan tâm đến những chuyện rắc rối của mấy người chứ?”
“Cô…” Liễu Cảnh Nhiên tức giận đến mức không biết phải nói gì.
“Cô Liễu, Lệ Tinh đã hết lòng với nhà họ Liễu rồi, nếu mấy người còn không biết thức thời thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Giọng nói của Giang Hi Văn bỗng trở nên lạnh lùng.
“Người đang làm trời đang nhìn, làm điều xấu tất bị trừng phạt.”
Những lời này khiến sắc mặt Liễu Cảnh Nhiên hơi thay đổi, nhà họ Liễu đã làm ra chuyện xấu gì sao?
Nếu là bình thường, Giang Hi Văn sẽ không bao giờ nói mấy lời như vậy, nhưng lần này, hình như Tổng giám đốc Liễu thực sự rất tức giận mới giao quyền cho Giang Hi Văn dạy cho nhà họ Liễu một bài học thế này.
“Thư ký Giang, anh có thể cầu xin ở chỗ Tổng giám đốc Liễu được không?”
Khóe miệng Liễu Cảnh Nhiên đắng chát van nài,
“Lần hợp tác này thực sự rất quan trọng đối với chúng tôi.”
“Nghĩ cho kỹ xem gần đây có đắc tội với ai không rồi hẵng nói chuyện lại với tôi.”
Giang Hi Văn lạnh lùng nói xong thì cúp điện thoại.
Sau khi Liễu Cảnh Nhiên thuật lại những gì Giang Hi Văn nói từ đầu tới cuối, mọi người trong nhà họ Liễu đều chìm vào sự im lặng, cố gắng suy nghĩ xem gần đây có đắc tội với người nào không
Nhưng nghĩ cả nửa ngày mà cũng không ra rốt cuộc là đã đắc tội với ai cả. “Chẳng lẽ là tên rác rưởi kia…”
Liễu Cảnh Nhiên tự lẩm bẩm một mình, nhưng sau đó, ý nghĩ này đã bị quăng ngay ra khỏi đầu cô, anh ta làm gì có cái khả năng đó.
Không nghĩ ra thì cũng đành không nghĩ tiếp nữa, lúc này không khí trong phòng khách nhà họ Liễu kỳ quái không thể nói rõ được, mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Liễu Nham.
Có nghi ngờ, có ghen tị, nhiều hơn nữa là sự mong chờ.
Sắc mặt Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na khó coi một lúc cùng đã trở lại bình thường.
Thực tế, kết quả này với mấy nhà khác chẳng khác nào một đòn chí mạng, nhưng đối với nhà Liễu Cảnh Nhiên thì lại không có tổn thất gì lớn.
Dù thế nào đi nữa, Lệ Tinh vẫn không chấm dứt hợp đồng với nhà họ Liễu, đó là tin tốt nhất rồi.
Mặc dù người đại diện trở thành Liễu Nham, Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na cũng bị Lệ Tinh cấm, nhưng Liễu Nham là ba của cô ta, đã vậy thì vẫn có thể kiếm được tiền.
“Liễu Nham, gia đình bọn anh, bình thường cũng đối xử tốt với em, đúng không? Có gì tốt đều đưa một phần đến nhà em.”
Liễu Đông Quân nhìn Liễu Nham đàng hoàng nói.
“Tiền kiếm được cũng phải có phần của nhà bọn anh.”
“Còn gia đình nhà chúng ta, chị cả, anh mà là em gái của em, cũng không thể để chúng ta thấy chết mà không cứu?”
Em gái Liên Thuý Na là Liên Hồng Vân cũng chua ngoa nói.
“Không thể tách khỏi nhà chúng ta được…”
Mọi người trong nhà họ Liễu ngay lập tức bắt đầu mồm năm miệng mười nghị luận, chưa kiếm được tiền đã đòi chia chác.
Sắc mặt Liên Thuý Na và Liễu Cảnh Nhiên không dễ nhìn cho lắm, hơi khinh thường nhìn Liễu Đông Quân, đám Liên Hồng Vân không nghĩ tới đây là tiền nhà họ à, sao có thể ném ra ngoài được cơ chứ?
Liễu Nham thở dài, bất lực nói.
“Nếu chuyện với Lệ Tinh thành công, tiền tôi kiếm cho vào ngân sách của gia tộc, mọi người cứ chia theo cổ phần mỗi nhà nắm giữ.”
Nghe vậy, sắc mặt của các nhà mới tốt hơn một chút, Liễu Cảnh Nhiên và Liên Thuý Na cũng yên lòng.
Căn cứ theo cổ phần công ty mà chia ra, nhà họ vẫn chiếm phần hơn, nhưng nghĩ đến tiền bị chia, lòng ít nhiều cũng hơi khó chịu.
“Đây là nhà họ Liễu à?”
Đúng lúc này, một người đàn ông lạ mặt vóc người cao lớn mặc vest bước vào, nhìn quanh đám người một vòng rồi lên tiếng hỏi.
Liễu Nham đứng lên, đánh giá người đàn ông, hỏi.
“Anh là ai?”
“Tôi là Trần Kiện, luật sư pháp lý do công ty giải trí Huy Hoàng thuê đến.”
Người đàn ông đặt tài liệu của tòa án lên bàn trà, thản nhiên nói.
“Đây là tài liệu của tòa án, vì nhà họ Liễu mấy người đã khiến ông Hào Tinh Húc thiệt hại về mặt tài sản khó có thể lường được, cùng với tổn thương về người, cộng thêm thiệt hại về tinh thần, tổng cộng phải bồi thường cho nhà họ Hào ba nghìn năm trăm vạn ”.
“Hạn cho mấy người hoàn trả khoản nợ này trong vòng một tuần, nếu không, tòa án sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế niêm phong công ty của nhà họ Liễu mấy người và buộc chuyển giao quyền sở hữu cho ông Hào Tinh Húc, đồng thời căn cứ theo giá trị công ty tiến hành khấu trừ, mấy người vẫn phải hoàn trả phần còn lại. ”
Bùm…
Tất cả các mọi người trong nhà họ Liễu đều dại ra, sững ra tại chỗ như bị sét đánh.
Ba nghìn năm trăm vạn? Trả trong vòng một tuần? Sao có thể làm được?
“Luật sư Trần, có phải anh lầm rồi không?”
Sắc mặt Liễu Cảnh Nhiên tái nhợt hỏi, sợ đến mức giọng cũng run lên: “Đập phá công ty của ông chủ Hào là Huỳnh Nhân, không liên quan gì đến chúng tôi!”
“Đúng là như vậy, nhưng không thể chối cãi việc anh Huỳnh là người nhà họ Liễu mấy người.”
Trần Kiện không hề lay chuyển nói tiếp.
“Bản thân anh ta không có khả năng kinh tế để trả nợ số tiền ba nghìn năm trăm vạn, vì vậy số tiền này cần mấy người phải trả lại.”
Lời nói của Trần Kiện khiến sắc mặt Liễu Cảnh Nhiên càng trở nên tái nhợt hơn, ba nghìn năm trăm vạn gần bằng thu nhập của mấy công ty con của nhà họ Liễu trong hai ba năm, sao có thể bồi thường nổi?
Liên Thuý Na cũng nóng gan nóng ruột như kiến bò trong chảo.
“Chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với tên rác rưởi đó rồi, nó đã không còn người nhà họ Liễu chúng tôi nữa!”
Ánh mắt Trần Kiện lóe lên sự lạnh lẽo, không cảm xúc hỏi lại.
“Cô nói cắt đứt quan hệ là cắt đứt được sao?”
Trần Kiện dừng một chút rồi đưa ra tối hậu thư.
“Sau một tuần, nếu còn chưa trả hết nợ, hoặc là mấy người cầm giấy chứng nhận bất động sản, giấy chứng nhận xe và công ty gán nợ, hoặc là sẽ phải ngồi tù!”
Nói xong câu đó thì nghênh ngang rời đi, để lại mọi người trong nhà họ Liễu ngã ngồi trên ghế sô pha, mặt như tro tàn.
“Hết, hết thật rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!