Chiến Thần Ở Rể

Chương 1



Chương 1 Cung tiễn chiến thần

Bóng đêm dần buông xuống.

Ở vùng biên giới phía Bắc cực kỳ lạnh lẽo.

Một chiếc xe Jeep quân đội màu xanh lục phóng đi trên con đường phủ tuyết trắng xóa, cuộn tuyết bay lên từng đợt. Người thanh niên ngồi ở ghế sau lặng lẽ dụi đôi mắt hơi hoe đỏ.

Sau xe Jeep, cả đoàn người đông nghịt đều mặc quân phục màu xanh lục, nhìn lại dường như không thấy điểm cuối.

Lúc này, bọn họ đều khép năm ngón tay, ngón giữa khẽ chạm vào huyệt thái dương và cao ngang lông mày, rơm rớm nước mắt. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe Jeep đang dần đi xa.

“Cung kính tiễn đưa Chiến Thần!”

“Cung kính tiễn đưa Chiến Thần!”

Đột nhiên, tất cả mọi người đều hô to giống như sóng triều vang vọng hết đợt này tới đợt khác, làm chấn động cả trời đất.

Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe tên là Mã Siêu. Anh ta dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên qua gương chiếu hậu, đầy vẻ lưu luyến nói: “Tướng quân, anh thật sự muốn rời đi sao?”

Người thanh niên tên Dương Thanh, anh mới chỉ nhập ngũ năm năm lại lập được công lao hiển hách, thành tích xuất sắc.

Anh mới hai mươi bảy tuổi đã trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, trấn giữ vùng đất biên giới Chiêu Châu.

Sau khi trở thành Tướng quân, anh còn lập thêm vô số chiến công và được phong hiệu là Chiến Thần Bất Bại!

“Bây giờ biên giới phía Bắc đã là một thành trì vô địch, còn có ai dám đánh nữa?”

Nói đoạn, Dương Thanh lấy ra một tấm ảnh chụp hai người mặc áo trắng trên phông đỏ, đó là ảnh trong giấy đăng ký kết hôn.

Trong ảnh là anh và một cô gái với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Cô gái trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc dài được buộc đơn giản ra sau đầu, đôi mắt hạnh cong cong, mũi dọc dừa, đôi môi nhỏ đầy đặn. Chỉ nhìn sơ qua đã thấy cô còn xinh đẹp hơn cả mấy ngôi sao.

Chỉ là trong tấm ảnh, vẻ mặt cô không vui lắm.

“Tần Thanh Tâm, em có ổn không?”, Dương Thanh nhìn cô gái xinh đẹp trong tấm ảnh, thì thầm hỏi nhỏ.

Nhìn tấm ảnh chụp chung duy nhất của bọn họ, anh mỉm cười hạnh phúc, chợt nhớ lại chuyện trước kia.

Năm năm trước, Tần Thanh Tâm còn là sinh viên đại học năm thứ tư đã sáng lập ra tập đoàn Tam Hòa, trở thành nữ tổng giám đốc xinh đẹp được tất cả mọi người ở Giang Hải biết tới.

Đúng thời điểm phát triển quan trọng nhất của tập đoàn Tam Hòa, cô bị đối thủ hãm hại, bị bỏ thuốc và xảy ra quan hệ với bảo vệ của tập đoàn Tam Hòa.

Mà người bảo vệ ‘may mắn’ này chính là Dương Thanh.

“Người đẹp đứng đầu Giang Hải đã có một đêm xuân với bảo vệ của công ty!”

Dương Thanh và Tần Thanh Tâm còn chưa ra khỏi khách sạn, trên trang nhất của báo Giang Hải đã đưa tin về tin tức này, sau đó rất nhiều đơn vị truyền thông đăng lại.

Nhất thời, từ những người trong gia đình quyền quý tới dân chúng bình thường ở Giang Hải đều biết chuyện người đẹp hàng đầu Giang Hải ngủ với bảo vệ trẻ tuổi của công ty.

Trong một đêm, giá trị thị trường của tập đoàn Tam Hòa đã giảm hơn nửa.

Để giảm ảnh hưởng xuống đến mức thấp nhất, người nhà họ Tần tìm tới Dương Thanh, bảo anh tới ở rể.

Tin hai người kết hôn đã nhanh chóng được truyền ra, lập tức gây chấn động cả Giang Hải, vì vậy mà nhà họ Tần cũng trở thành trò cười.

Nhưng sau khi cưới không bao lâu, Dương Thanh đã lặng lẽ rời đi, chỉ mong một ngày kia anh có thể xứng đôi với Tần Thanh Tâm.

Năm năm qua, bóng dáng tuyệt vời kia vẫn luôn in sâu trong đầu anh, đó chính là động lực để anh bước từng bước lên đỉnh vinh quang.

Chỉ là trong lòng Dương Thanh luôn thấy áy náy mỗi khi nhớ tới cô.

Ba ngày sau ở sân bay quốc tế Giang Hải, một chiếc máy bay Boeing 747 chở khách chậm rãi hạ cánh.

“Cuối cùng đã về rồi!”

Dương Thanh thong thả bước xuống cầu thang, đặt chân lên mảnh đất Giang Hải, anh chợt nở nụ cười đã lâu không thấy.

“Hu hu! Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu vậy?”

Dương Thanh mới ra khỏi sân bay, lại nghe có tiếng khóc của một cô bé. Không biết sao, anh chợt thấy căng thẳng.

“Tướng quân…”

Mã Siêu vừa muốn nói đã bị Dương Thanh ngắt lời: “Từ giây phút rời khỏi biên giới phía Bắc, tôi đã không còn là Tướng quân nữa. Đừng để tôi nghe thấy cách gọi này nữa!”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thanh, Mã Siêu không khỏi run lên thử gọi một tiếng: “Anh Thanh?”

Thấy Dương Thanh không có phản ứng, anh ta mới vừa cười vừa nói: “Anh Thanh, cô bé kia trông rất giống anh đấy. Hai người không phải là họ hàng chứ?”

Dương Thanh vô thức liếc nhìn cô bé. Nhưng anh mới chỉ nhìn thoáng qua, đã không thể nào rời mắt đi được, một cảm giác quen thuộc chợt ùa tới.

Đặc biệt là khi thấy cô bé khóc, trái tim anh chợt đau nhói.

Có lẽ cô bé cảm nhận được nên đột nhiên nín khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Dương Thanh.

Hai người bốn mắt, mắt to nhìn mắt nhỏ làm Dương Thanh càng nhìn rõ gương mặt của cô bé hơn, cảm giác thân thiết khó hiểu kia lại càng rõ ràng hơn.

Một gương mặt xinh xắn mũm mĩm, làn da mịn màng mềm mại như ngọc, đôi mắt to trong veo như nước chớp chớp, hàng lông mi rất dài còn vương nước mắt.

Cô bé khoảng bốn tuổi, cho dù còn nhỏ nhưng có thể nhìn ra tương lai sẽ là một người đẹp. Sau khi lớn lên, cô bé này tuyệt đối là một nhóc yêu tinh hại nước hại dân đây.

“Bố!”

Cô bé bỗng nhiên gọi một tiếng.

Dương Thanh còn chưa kịp phản ứng, cô bé đã vui mừng chạy tới ôm lấy chân anh.

Ầm!

Trong chớp mắt, Dương Thanh cảm giác đầu óc choáng váng.

Mã Siêu đứng bên cạnh cũng kinh ngạc đến ngây người, khóe miệng giật giật nói: “Chẳng lẽ… cô bé thật sự là con gái của anh Thanh à?”

Mãi một lúc sau, Dương Thanh mới lấy lại tinh thần. Anh ngồi xổm xuống, nhìn cô bé đang chớp chớp đôi mắt to nhìn mình, cố dịu dàng nói: “Cô bé, cháu nhận nhầm người rồi. Chú không phải là bố cháu!”

“Hu hu!”

Nào ngờ Dương Thanh vừa nói xong, cô bé lại khóc òa, vừa khóc vừa nói: “Bố không cần con! Bố không cần con nữa rồi!”

Những người đi ngang đều nhìn qua, xì xào bàn tán về Dương Thanh.

Thấy cô bé lại khóc, Dương Thanh cảm giác tim mình như tan nát, chân tay luống cuống.

Anh rõ ràng là Tướng quân vùng biên giới phía Bắc, từng khiến vô số người nghe tên đã sợ mất mật, nhưng bây giờ ở trước mặt một đứa trẻ bốn, năm tuổi, anh lại chẳng biết phải làm sao. Nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ có khối người kinh ngạc tới rơi cằm mất.

“Bé con, chú thật sự không là bố cháu!”

“Hu hu… Bố không cần con nữa…”

Mỗi lần Dương Thanh mở miệng, cô bé đều sẽ khóc to hơn.

Năm phút sau.

Đầu Dương Thanh đầy mồ hôi, cuối cùng đành thỏa hiệp nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.

Đôi mắt to còn vương nước mắt của cô bé nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, hai bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt lấy quần áo của Dương Thanh không thả, chỉ sợ anh bỏ mình lại.

“Anh Thanh, nếu cô bé này thích anh như vậy, hay anh làm bố nó luôn đi?”

Mã Siêu vừa cười vừa nói, nhưng thấy Dương Thanh liếc sang với ánh mắt sắc bén như dao thì anh ta vội vàng ngậm miệng lại.

Dương Thanh hết cách đành phải bế cô bé đi tới phòng an ninh sân bay.

Cô bé lại khóc ầm ĩ một trận nhưng Dương Thanh vẫn cố nhịn, dẫn theo Mã Siêu rời đi.

Chỉ là hai người vừa đi, một cô gái tóc dài mặc đồ công sở ôm sát người màu đen đã vội vàng chạy đến phòng an ninh sân bay.

“Tiêu Tiêu!”

Thấy con gái đang khóc ầm ĩ, cô rơi nước mắt, lập tức lao tới ôm chặt lấy cô bé, không muốn buông tay ra nữa.

Cô bé chính là mạng sống của cô.

Năm năm trước, cô mới cưới không lâu thì phát hiện mình có thai, còn người đàn ông kia lại đột nhiên biến mất. Mãi sau này mẹ cô nói cho cô biết người kia đã tới tìm bố đòi năm trăm nghìn tệ rồi rời đi.

Khi đó cô chẳng muốn sống nữa. Nhưng mỗi lần nghĩ đến đứa trẻ trong bụng, cô lại cố kiên trì vượt qua.

Năm năm qua, cô đã chịu biết bao tủi nhục, thậm chí lúc sinh con còn bị gia tộc cướp đi công ty do một tay cô sáng lập ra. Mà tất cả những điều này đều là nhờ người kia ban tặng.

Cô hận người kia, gã đàn ông đã ra đi không lời từ biệt, biến mất suốt năm năm.

“Mẹ, Tiêu Tiêu vừa gặp bố đấy!”

Cô bé chớp chớp đôi mắt to linh hoạt nói, sau đó mím môi, lại muốn khóc tiếp: “Chỉ là bố không cần con nữa!”

Cô gái nghe cô bé nói vậy thì run rẩy như bị sét đánh, ánh mắt lập tức dại ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.