Đối với Võ Xương, tất cả những điều này là do chàng trai trẻ đến từ thế giới thế tục này gây ra.
Nhưng bởi vì có Ngô Hùng Bá tồn tại, khiến ông ta không thể làm gì Dương Thành được.
“Mặc dù không thể giết được Tiếu Thanh Vân, nhưng với vết thương của Tiếu Thanh Vân, trong thời gian ngắn thì không thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất được, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội để giết ông ta”.
Võ Xương thầm nghĩ trong lòng: “Nếu mình nhất quyết muốn bắt Tiếu Thanh Vân đi, Ngô Hùng Bá nhất định sẽ ra tay, hiện tại Thiên Hải Tông đã chịu tổn thất nặng nề, căn bản không thể làm gì bọn họ được”.
“Tôi không tin Ngô Hùng Bá có thể bảo vệ hai người cả đời!”
Cuối cùng, ông ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người Dương Thành và Tiếu Thanh Vân, sau đó nói một câu đe dọa rồi chuẩn bị rời đi.
Tiếu Thanh Vân cũng không nhìn Võ Xương lấy một lần, mà trông bộ dạng rất kiên định.
Ông ta đột nhiên vẫy tay với Dương Thành.
Dương Thành có vẻ nghỉ hoặc, nhưng vẫn đi tới chỗ Tiếu Thanh Vân, ngồi xổm xuống nhìn ông ta.
Chỉ nhìn thấy một luông sáng màu vàng tỏa ra từ lòng bàn tay của Tiếu Thanh Vân, ông ta đột nhiên giơ tay lên vỗ nhẹ về phía giữa mày của Dương Thành.
Dương Thành không hề đoán được Tiếu Thanh Vân sẽ ra tay, anh ở quá gần đối phương, nên không kịp né tránh, chỉ có thể bất lực nhìn đối phương vỗ về phía giữa mày của mình.
“Ông dám!”
Ngô Hùng Bá lập tức nổi giận, hét lên rồi định lao tới.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, một cảnh tượng khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc đã xảy ra.
Khoảnh khắc lòng bàn tay của Tiếu Thanh Vân chạm vào giữa mày của Dương Thành, đầu tiên Dương Thành cảm thấy giữa mày của mình đau nhói.
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh kinh khủng tựa như sóng to gió lớn ập đến, như thể muốn xé nát đầu anh, điên cuồng tràn vào.
“Tiền bối, ông định làm gì?”
Dương Thành kinh ngạc, muốn tránh ra, nhưng lại phát hiện bản thân không thể nhúc nhích được dù là một chút.
Tiếu Thanh Vân nói: “Đừng chống cự, thả lỏng thân tâm và cảm nhận đi!”
Ông ta vừa dứt lời, cơn đau dữ dội mà Dương Thành vừa chịu đựng lập tức biến mất, như có một dòng nước. ấm chảy qua lòng bàn tay Tiếu Thanh Vân che phủ giữa mày của anh, không ngừng rót vào đầu anh, sau đó lan ra toàn thân.
Trong đầu Dương Thành đột nhiên xuất hiện vô số kinh điển thần bí của Phật môn, cho dù không đọc được nhưng anh lại phát hiện dường như mình có thể hiểu được.
“Đây là một bộ công pháp tu luyện của Phật môn, Trấn Ma Kinh, có thể trấn áp ma tính trong cơ thể cậu, cho dù sau này cậu lại nhập ma một lần nữa, cũng có thể áp chế ma tính trong cơ thể mình thông qua trấn ma. kinh”.
Ngay lúc Dương Thành đang sửng sốt thì giọng nói của Tiếu Thanh Vân lại vang lên trong đầu anh.
Ngô Hùng Bá vốn định ra tay ngăn cản, lúc này cũng nhìn ra có gì đó không bình thường, Tiếu Thanh Vân không muốn giết Dương Thành, vậy rốt cuộc ông ta đang làm cái gì?
Những người khác cũng rất nghi hoặc, không hiểu Tiếu Thanh Vân đang làm gì.
“Ông ta đang truyền lại công pháp cho chàng trai trẻ đói”
Lúc này, một tiếng hô kinh ngạc vang vọng khắp phủ thành chủ.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động!
Khóe miệng Võ Xương kịch liệt co giật, tức giận đến sắp phun ra một ngụm máu.
“Tiếu Thanh Vân, tên chó già, mau dừng lại cho tôi!”
“Cút đi!”
Võ Xương đang trong cơn tức giận, hét lớn một tiếng liền tấn công về phía Ngô Hùng Bá.
Trận chiến giữa hai cường giả đứng đầu thành Bạch Hổ ngay lập tức bùng nổi
Nhưng bên phía Dương Thành thì dường như không cảm nhận được gì cả, sau khi nhận thấy đối phương không có ý hãm hại mình, anh liền thả lỏng cơ thể và tinh thần, để cho hơi thở êm dịu kia tràn vào cơ thể mình.