“Bịch bịch bịch..”
Tên tông chủ liều mạng dập đầu với Dương Thanh, máu liên tục chảy ra ở trần ông ta.
Ông ta vừa dập đầu vừa liên tục cầu xin: “Tôi bản thân sai rồi, tôi không nên tin lời xàm xí của những tên khốn kiếp kia, không nên nóng nảy như thế. Tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng, tôi bảo đảm từ nay về sau sẽ không bao giờ đến Thiên Lôi Tông gây phiền phức này. Tôi sẽ đưa mọi thứ của bản thân cho cậu, xin cậu đừng..”
Vài chục người với một người bạn là tông chủ khác của ông ta đã bị giết sạch, giờ này ông ta đâu còn lo lắng chuyện mất mặt hay không, chỉ có thể hèn mọn cầu xin.
“Lúc trước, tôi đã từng cho các người cơ hội rời đi rồi. Nhưng các người đã bỏ lỡ, bây giờ mới biết hối hận à!”
Dương Thanh hừ lạnh đầy miệt thị nói.
“Muộn rồi!”
Giọng nói vừa dứt, cơ thể trưởng lão đang quỳ cầu xin dưới mắt đất cũng ngã xuống.
Lôi Chấn Thiên vội vàng bước đến nhưng khi ông ta đứng trước mặt Dương Thanh rồi, lại lắp bắp không biết nói gì
Lúc này, Dương Thanh lại nói: “Các người không đi,hay muốn chết chung với bọn chúng?”
Lôi Chấn Thiên vừa nghe những lời này gương mặt cũng xuất hiện sự nghỉ ngờ, các đệ tử Thiên Lôi Tông cũng vô cùng sợ hãi.
“Người này làm sao thế? Chẳng lẽ, tên đó muốn giết luôn chúng ta à?”
“Tuy tên đó giỏi thật, nhưng cũng không thể làm đến mức này. Thiên Lôi Tông của chúng ta cũng không chọc gì vào tên đó mà, mà ngay cả tông chủ cũng bảo vệ anh ta mới mâu thuẫn với nhiều tông môn của Thanh Long Thành như vậy đấy”.
“Tôi thấy tên này giết nghiền rồi, nên giờ nhìn ai cũng muốn giết đấy. Người này thật là loại người vô tình vô nghĩa, uống công tông chủ chăm sóc anh ta như thế, đúng là đö qua cầu rút ván!”
…
Các đệ tử của Thiên Lôi Tông lập tức chụm đầu lại xì xào với nhau, nội dung chính cũng chỉ có khó chịu với đối phương thôi.
“Tất cả ngậm mồm lại cho ta!”
Lôi Chấn Thiên quay đầu, tức giận gầm lên với các đệ tử của mình. Tuy giọng nói của các đệ tử kia nhỏ thật, nhưng bọn họ đều là cường giả nên năng lực cảm giác cũng đã vượt xa người bình thường
Ông ta cũng không hiểu Dương Thanh đang ám chỉ điều gì, nhưng các đệ tử tông môn dám nói Dương Thanh như vậy rõ ràng là muốn tìm đường chết. Nếu ông ta không giải quyết rõ ràng, chắc chẳn sẽ dẫn đến họa diệt môn.
Mấy đệ tử nghe tiếng găm của tông chủ sợ hãi, run cầm cập. Bọn chúng đều cúi đầu, biết bản thân đã làm chuyện sai lầm rồi.
Lôi Chấn Thiên thở dài, cẩn thận nói với Dương Thanh: “Cậu Dương, tôi cảm ơn cậu đã giúp cho Thiên Lôi Tông chúng ta giải quyết những kẻ địch này!
“Nhưng bọn họ không phải là thế lực mạnh nhất Thanh Long Thành này, sau lưng Hoàng Vĩnh Xương còn có rất nhiều tông môn mạnh khác. Bọn chúng sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu đâu”.
“Trừ hai tên tông chủ vừa rồi, trước đó còn có vài tông môn đến đây, có lẽ sắp đến sẽ có nhiều cường giả đến đây hơn. Nếu bọn họ hợp tác với nhau, không chừng sẽ gọi cả cường giả trong Thanh Long Thành đến đây đánh cậu!”
“Cho nên, cậu vẫn nên nhân lúc họ chưa đến thì nhanh đi!”
Dương Thanh quen biết với Lôi Chấn Thiên cũng không lâu lắm, nhưng cũng hiểu được cách làm người của Lôi Chấn Thiên. Ông ta cũng là người rất trượng nghĩa, có thể bỏ cả mạng sống chỉ vì giúp anh em tốt của mình.
Anh biết lúc này Lôi Chấn Thiên thật sự không sợ anh kéo phiền phức cho Thiên Lôi Tông, mà ông ta thật sự đang lo lắng cho an nguy của anh.
Nếu không phải do thực lực của anh đã thể hiện ra vừa rồi khiến người ta sợ hãi, thì hai thế lực kia đã lao ra từ lâu rồi.
Lôi Chấn Thiên cũng không biết về chuyện này, ông ta chỉ khuyên Dương Thanh nhanh chóng rời đi, thậm chí có chút bất lực nói: “Tôi… Tôi không sao, những tông môn kia sẽ nể bọn tôi một chút, chỉ cần họ không tìm thấy người ở Thiên Lôi Tông thì họ chẳng dám làm gì Thiên Lôi Tông đâu!”
Ngay sau đó, ông ta vội giục: “Câu nhân lúc trời tối chạy nhanh đi, tôi đã báo cáo chuyện này cho Ngô thành chủ bên kia rồi, có lẽ ông ta cũng sẽ chạy đến bảo vệ cậu!”
Ngay lúc này, Dương Thanh không nói gì mà nhìn thẳng vào một bụi cỏ đen một phía khác. Luồng sát khí dày đặc tỏa khắp cơ thể anh, giọng nói cũng lạnh như băng vang lên: “Thì ra, các ngươi chọn cái chết”