Dứt lời, Hoàng Hạc Phi im lặng suy nghĩ một lúc. Sau đó, ánh mắt ông ta lóe lên ánh sáng lạnh, nói: “Tên nhóc kia tuổi còn trẻ mà có sức mạnh ghê gớm đến thế, cộng với tâm tính kiêu ngạo không muốn bị trói buộc chắc chắn là một trong nhóm anh hào. Nếu tên này trở thành con cờ cho Thần Đan Tông chúng ta sử dụng, thì quá tốt rồi!”
“Sau khi Cuộc tranh tài kết thúc, chúng ta mời tên này vào Thần Đan Tông dụ dỗ xem.
Nếu không dụ được, thì cứ bắt lại nấu cơ thể tên đó lên luyện đan dược”
“Tôi thấy dùng cơ thể khỏe mạnh, sức mạnh thần bí như cường giả của tên này để luyện đan, chắc chắn hiệu quả của đan dược sẽ hơn người bình thường!”
Lúc này, Dương Thanh vẫn chưa biết bản thân đã bị Thần Đan Tông tính kế.
Anh nhờ Lôi Chấn Thiên sắp xếp, đăng ký vào cuộc thi Thần Đan Tranh Phách Bá giúp mình.
Còn anh thì đang đắm chìm trong việc, nâng cao tu vi tại phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, cả Thanh Long Thành náo động vì Thần Đan Tranh Phách Bá đã chính thức mở ra.
Nơi tổ chức của Cuộc tranh tài, chính là bên ngoài khoảng đất trống của Thần Đan Tông.
Buổi sáng là thời gian đăng ký tham gia vào Quộc tranh tài, trời còn chưa sáng thì các tu sĩ, tán tu, võ giả, và các luyện đan sư đến từ các thế lực tông môn trên khắp Cổ Võ Giới đã tụ tập đầy ở trước cửa Thần Đan Tông.
Dương Thanh đi với Lôi Chấn Thiên đến nơi này.
“Bỉ nhân chào cậu Dương!”
“Chào cậu Dương!”
“Cậu Dương, Lôi tông chủ đến để xem Quộc tranh tài à!”
…
Dương Thanh vừa xuất hiện đã có rất nhiều tông chủ từng gặp anh, mà vội vàng bước đến chào hỏi.
Trong số này, chẳng những có tông chủ của tông môn lớn mang danh tiếng lẫy lừng, còn có các tông chủ của Thanh Long Thành. Họ vô cùng kính sợ khi gặp mặt Dương Thanh.
Hình ảnh này khiến rất nhiều người xung quanh để ý đến, có võ giả không biết lý do nên rất bất ngờ.
“Người trẻ tuổi kia đang ngồi vị trí nào, mà sao lại được mấy người danh tiếng tự động đến chào hỏi vậy? Thậm chí, họ còn tỏ ra cung kính khi đứng trước mặt anh ta nữa!”
“Tôi chưa từng nghe Thiên Lôi Tông có hậu bối như thế!”
“Thì ra, chỉ vài năm không chú ý đến Thiên Lôi Tông thôi mà họ đã phất lên rất nhiều.”
“Thành chủ Ngô Hùng Bá của Bạch Hổ Thành cũng đã đến chỗ Thiên Lôi Tông rồi, chẳng lẽ ngay cả ông ta cũng muốn chào hỏi thanh niên kia à?”
Mọi người ở đây bắt đầu suy nghĩ về thân phận của Dương Thanh, giống hệt như đám người Thần Đan Tông lúc trước. Ngô Hùng Bá dẫn mấy người đã xuất hiện trong tầm mắt của họ.
“Cậu Dương!”
“Dương đại ca!”
Mấy người họ đi đến chào hỏi với Dương Thanh.
Dương Thanh thấy mấy người này mà rất bất ngờ, Ngô Hùng Bá đến thì thôi đi, ấy vậy mà con của ông ta Ngô Tứ Kinh, với hai anh em Mạch Thanh Tu và Mạch Thanh Trúc cũng đến.
Chuyện khiến Dương Thanh bất ngờ nhất là, trong nhóm người còn có Tiêu Thanh Vân từng truyền thụ Trấn Ma cho bản thân
“Sao Tiêu lão lại đến đây? Vết thương của ngài lành hết chưa?”
Dương Thanh xem Tiêu Thanh Vân như ân nhân của mình, bởi vì nếu lúc đó không có Tiêu Thanh Vân, anh đã chết trong tay của Võ Xương tông chủ của Thiên Hải Tông rồi.
Dương Thanh khuyên ông ấy: “Tôi không có chuyện gì đâu Tiêu lão, vết thương của ngài vẫn chưa lành hắn, sao có thể nơi nơi xa xôi thế này được chứ. Tôi cử người dẫn ông đến Thiên Lôi Tông nghỉ ngơi trước nhé!
Nhưng anh có khuyên thế nào, thì Tiêu Vân Thanh vẫn kiên quyết không muốn rời đi.
Dương Thanh cũng đành để cho ông ấy đi theo mọi người.
Còn có một chuyện mà Dương Thanh vẫn không hiểu, vì sao Tiêu Thanh Vân cứ liên tục giúp bản thân như vậy?