Chương 45: Lại ăn tát
Dương Thanh sững sờ, tưởng là mình làm gì có lỗi với Tần Thanh Tâm, nhưng nhìn vào mắt cô, anh đã hiểu được hết thảy.
Anh nở nụ cười rạng rỡ: “Bởi vì anh thích em!”
Những lời này của anh khiến cô không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt cứ rơi mãi không ngừng, thế nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Anh cũng biết rõ em không có tình cảm với anh, anh lại đối xử tốt với em như vậy, đáng không?”
Dương Thanh rút một tờ khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, cười dịu dàng: “Em không cần đặt nặng việc này, cứ xem như anh đang theo đuổi em đi!”
“Theo đuổi em?”, Tần Thanh Tâm bất ngờ với cách nói này của Dương Thanh.
Dương Thanh gật đầu: “Cứ coi anh như một người đàn ông thích em và đang theo đuổi em. Nếu một ngày em chợt nhận ra mình thật sự không thể chấp nhận anh thì có thể từ chối”.
Tần Thanh Tâm bỗng trầm mặc, Dương Thanh an ủi nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ăn sáng đi!”
Ăn sáng xong, Dương Thanh lái xe muốn đưa Tần Thanh Tâm tới công ty.
“Dương Thanh, nếu anh không bận, có thể đưa em tới tập đoàn Tần Thị trước được không?”, Tần Thanh Tâm bỗng nói.
Dương Thanh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Được!”
Trên đường đi, tinh thần Tần Thanh Tâm rất nặng nề. Sau khi tới Tần Thị, Dương Thanh nhắc nhở cô, cô mới lấy lại tinh thần.
Hai người vừa xuống xe thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Không ngờ mày vẫn còn sống, đúng là bất ngờ mà”, Tần Phi nhìn Dương Thanh, ánh mắt thoáng hiện lên nét tàn nhẫn.
Dương Thanh nghiền ngẫm: “Vài ngày không gặp, hình như anh lại thiếu hơi trai rồi nhỉ?”
Tần Phi giận tím mặt: “Dương Thanh, mày cho rằng không ai xử được mày à?”
“Nếu có thì cũng không phải là anh”, Dương Thanh châm chọc nói.
“Mày đừng tưởng anh Hùng không làm gì là không dám đụng tới mày, anh ấy chỉ không rảnh để đi xử lí đống rác như mày thôi. Anh ấy mà có thời gian thì mày cứ chờ phơi thây ngoài đường đi!”, Tần Phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Từ khi đoạn clip riêng tư giữa anh ta và Hùng Vĩ bị tuồn ra thì có một tên cuồng kỹ thuật đã chỉnh biểu cảm của anh ta thành meme (kiểu ảnh châm biếm), còn là kiểu đang rất hưởng thụ. Dân mạng còn đặt cho anh ta một cái tên: Phi bé thụ!
Ở cửa công ty và cửa nhà họ Tần thường hay có đám săn ảnh bám theo chụp lén.
Thậm chí còn có đạo diễn phim 18+ liên lạc với anh ta, mời anh ta đi đóng phim.
Anh ta chỉ đi ngang qua một trường đại học thì bỗng có người kinh ngạc kêu: “Là “Phi bé thụ” kìa!”
Và rồi cả đám con trai vây quanh anh ta, điên cuồng chụp hình.
Tất cả chuyện này đều do tên khốn trước mặt ban tặng. Tần Phi rất muốn xông lên giết anh nhưng cánh tay vẫn đang bó bột nên đành nhẫn nhịn.
“Anh đừng nói chuyện với loại người ghê tởm này, chúng ta đi tìm ông nội”, Tần Thanh Tâm nói với Dương Thanh.
“Hai người đứng lại!”
Tần Phi chặn trước mặt họ, tức giận nói: “Nhà các người đã bị đuổi khỏi gia tộc, còn tới công ty làm gì?”
“Tân Phi, anh vẫn nên tránh ra đi, nếu làm chậm trễ việc hợp tác giữa nhà họ Tần và tập đoàn Tam Hòa, ông nội sẽ không tha cho anh đâu”, Tần Thanh Tâm lạnh lùng nói.
Từ khi tập đoàn Tam Hòa bị người bí ẩn thu mua, đã liên tục bắt tay hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh và nhà họ Tô, nên có thể nói là đang đứng trên đỉnh cao chói lọi.
Tần Phi cũng không ngu, nhíu mày nói: “Ý cô là gì?”
Tần Thanh Tâm giơ túi hồ sơ trong tay, nói: “Đây là hợp đồng hợp tác giữa tập đoàn Tam Hòa và nhà họ Tần do tôi phụ trách. Nếu anh thấy nhà họ Tần không cần thì tôi đành rời đi vậy”.
Nghe vậy, Tần Phi khiếp sợ.
Đương nhiên anh ta biết, lúc nhà họ Tần suýt nữa phá sản, chính tập đoàn Tam Hòa đã ra mặt giải quyết nguy cơ giúp nhà họ Tần.
“Dương Thanh, mày biết gì không? Tao thấy đáng thương thay cho mày đấy”, Tần Phi nhìn Dương Thanh, cười lạnh.
Dương Thanh nhíu mày: “Người nên buồn không phải là anh sao?”
“Không biết vì muốn trở lại tập đoàn Tam Hòa mà vợ mày đã cắm cho mày bao nhiêu cặp sừng nữa, vậy mà mày lại ngu ngốc nghĩ mình đang bảo vệ thứ quý giá lắm”, Tần Phi mỉa mai.
“Tần Phi!”
Tần Thanh Tâm nghe vậy liền giận dữ quát: “Anh nói linh tinh cái gì đấy?”
“Tôi có nói linh tinh hay không tự cô biết rõ. Dòng chính của nhà họ Tần trong tập đoàn Tam Hòa đều bị đuổi cả rồi, nhưng lại giữ một mình cô. Nếu không phải cô đi cửa sau thì sao được giữ lại chứ?”, Tần Phi tỏ vẻ châm biếm.
“Bốp!”
Tần Thanh Tâm cho anh ta một bạt tai, tai Tần Phi ù đi, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin nổi: “Con điếm này…”.
“Bịch!”
Tần Phi vừa mắng một câu đã ăn một đạp vào ngực, bay thẳng xuống cầu thang.
Cánh tay vốn còn đang băng bó lại lần nữa bị nứt ra. Anh ta đau đơn hét lên.
Lúc này đang là giờ cao điểm mà mọi người đi làm, nhiều người kinh ngạc nhìn cảnh này.
Dương Thanh lạnh lùng bước tới trước mặt Tần Phi, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Tần Phi, sự nhẫn nại của tôi có hạn. Đây là lần cuối cùng tôi nghe anh mắng cô ấy, nếu có lần sau thì không chỉ là một cú đạp đơn giản như này đâu”.
Ánh mắt Tần Phi ngùn ngụt lửa giận, nhe răng trợn mắt nói: “Dương Thanh, mày chờ đó, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, nhất định không!”
“Hừ!”
Dương Thanh khinh thường, xoay người cùng Tần Thanh Tâm vào công ty.
Trong phòng khách ở tầng cao nhất của tập đoàn Tần Thị.
“Chủ tịch Tần, có thể hợp tác với ông là vinh hạnh của tập đoàn Thành Hà chúng tôi, sau này mọi chuyện đều nhờ ông”.
Cụ Tần ngồi đối diện một người đàn ông trẻ, khoảng tầm ba mươi tuổi, ăn mặc trang trọng, đang cười tươi nịnh hót.
Cụ Tận thấy thế thì hơi lo sợ, bởi lão ta biết rõ thân phận của người trẻ tuổi trước mắt. Tuy không phải gia tộc ở Giang Hải nhưng ở thành phố khác cũng là một gia tộc hàng đầu.
“Cậu Dương không cần khách sáo. Đây là chuyện nhà họ Tần nên làm, cậu cứ yên tâm. Tập đoàn Thanh Hà đã đầu tư cho nhà họ Tần thì nhất định sẽ không phải thất vọng đâu”, cụ Tần vội nói.
Người trẻ tuổi mỉm cười: “Chủ tịch Tần không cần khách sáo thế, gọi tôi Dương Uy là được”.
“Ha ha, được, tôi nghe cậu vậy”, cụ Tần cười xán lạn nói.
“Không biết cô gái ngồi bên cạnh chủ tịch Tần là ai?”, Dương Uy bỗng hỏi, ánh nhìn cũng thoáng lướt qua cô gái ngồi cạnh cụ Tần.
“Phương Duyệt, mau mau chào hỏi”, cụ Tần lớn tiếng nói.