Vừa dứt lời, Lưu Học Kiến không hề báo trước giơ tay lên tát về phía khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Mạc Thanh Trúc.
Anh ta chủ yếu tu luyện đan, tu vi của anh ta không mạnh lắm ở phương diện võ đạo, nhưng lúc này trong tay anh ta vẫn ẩn chứa một luồng hơi thở đáng sợ.
Nếu cái tát bất ngờ này giáng xuống, trong hoàn cảnh bình thường, với thực lực của mình thì Mạc Thanh Trúc có thể sẽ né tránh được, dù sao thì Mạc Thanh ‘Trúc cũng mạnh hơn Lưu Học Kiến rất nhiều về phương diện tu vi võ đạo.
Nhưng lúc này Mạc Thanh Trúc lại nhất thời bất cẩn, cô ta không ngờ Lưu Học Kiến lại hèn hạ như vậy, anh ta không chỉ ra tay với một cô gái mà còn ra tay dù chỉ xảy ra một chút bất đồng, cô ta hoàn toàn không thể tránh được.
Nếu cái tát này giáng xuống mặt cô ta thì rõ ràng cô ta sẽ không hề dễ chịu. “Bốp!”
Trước khi Mạc Thanh Trúc kịp tránh ra, bóng dáng Mạc Thanh Tu đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta và bắt lấy cánh tay của Lưu Học Kiến.
Mạc Thanh Tu hung ác nói: ‘”Dám chạm vào em gái tôi, tôi nghĩ cậu đang muốn tìm đường chết!”
Nói xong, anh ta chuẩn bị vặn gãy cánh tay của Lưu Học Kiến.
Dương Thanh vốn đang chuẩn bị ra tay, nhưng khi nhìn thấy Mạc Thanh Tu đứng ra, anh đành phải thu hồi luồng linh khí vốn đã đầy sát khí trong tay mình.
“Dừng tay!”
Lúc này, lão già Lưu Phúc đứng trước mặt Lưu Học Kiến tức giận hét lên với Mạc Thanh Tu.
“Nhóc con, cậu thật to gan, dám động đến cháu trai của ta, ta thấy cậu mới đang tìm đường chết!”
Khi nói chuyện, toàn thân Lưu Phúc toát ra khí chất của một người thượng đẳng, mặc dù tu vi của ông ta cũng chỉ ngang ngửa với Mạc Thanh Tu, nhưng dù sao thì ông ta cũng là Tông chủ của một tông môn, Mạc Thanh Tu không thể có được khí chất uy nghiêm như ông ta.
Tuy rằng anh ta nhận ra Lưu Phúc trước mặt không dễ chọc, nhưng Mạc Thanh Tu cũng là một thanh niên xuất sắc có danh hiệu sát thủ bạch y ở thành Bạch Hổ, nên đương nhiên anh ta cũng không phải là người dễ chọc vào.
Khí tức lạnh lùng trên người tuy không uy nghiêm bằng người thượng đẳng như Lưu Phúc nhưng lại tràn ngập sát khí bá đạo.
Trong lúc nhất thời, Lưu Phúc cảm thấy sống lưng ớn lạnh khi đối diện với ánh mắt của Mạc Thanh Tu, trong lòng mất đi sự tự tin.
Lưu Phúc có một chút địa vị nhất định ở thành Thanh Long, nhưng Ngô Hùng Bá lại là Thành chủ của một thành, không phải là người mà Tông chủ của một tông môn như ông ta có thể khiêu khích được, dù lúc này trong lòng rất tức giận nhưng ông ta cũng chỉ có thể nén giận.
Lưu Học Kiến đã sớm bị sự tức giận làm cho mất lí trí, anh ta không chỉ bị một cô gái sỉ nhục mà còn suýt bị anh trai của cô gái này vặn gấy tay ở trước mặt mọi người. Điều này khiến anh ta cảm thấy hoàn toàn mất hết mặt mũi, lúc này anh ta chỉ nghĩ ông nội Lưu Phúc có thể ra mặt giúp đỡ mình trực tiếp giết chết đám người của Dương Thanh.
Nhìn thấy Ngô Hùng Bá tiến tới ngăn cản, anh ta càng tức giận hơn, đôi mắt đỏ ngầu, anh ta thậm chí không chú ý đến cách Lưu Phúc xưng hô với Ngô Hùng Bá.
Anh ta chỉ vào Ngô Hùng Bá và chửi bới: “Lão già, ông là ai? Tôi khuyên ông tốt nhất là đừng xen vào việc của người khác…”