Chiến Thần Ở Rể

Chương 74



Chương 74: Ai dám động đến bố

Cùng lúc đó, Dương Thanh đã đưa Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu về biệt thự nhà họ Tần.

Ba người vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi cơm thơm lừng.

“Tâm Tâm à, sao các con về muộn thế? Mẹ nấu cơm xong từ lâu rồi. Các con mau rửa tay đi, mẹ hâm lại thức ăn đây”, Châu Ngọc Thúy hết sức ân cần, bưng đồ ăn đi hâm nóng.

Sau bài học buổi sáng, Châu Ngọc Thúy thấp thỏm cả một ngày, chỉ sợ sau này hai đứa con gái không chịu chu cấp cho mình đồng nào.

Cho nên bà ta đích thân nấu một bàn thức ăn trước khi con gái tan làm.

“Bọn con ăn ở bên ngoài rồi ạ”, Tần Thanh Tâm lạnh nhạt đáp lời rồi đi lên tầng luôn.

“Tâm à, mẹ nấu nhiều lắm, các con không ăn thì biết làm thế nào? Ăn vài miếng thôi cũng được”, Châu Ngọc Thúy vội vàng lên tiếng.

Nhưng Tần Thanh Tâm hoàn toàn phớt lờ bà ta, dắt Tiêu Tiêu về phòng.

Không lâu sau Tần Y cũng về nhà. Trước đây, lần nào về đến nhà cô ta cũng vui vẻ gọi: “Mẹ ơi, con về rồi đây!”

Nhưng hôm nay cô ta chẳng nói chẳng rằng, Châu Ngọc Thúy gọi cô ta ăn cơm, cô ta cũng chẳng đáp mà về phòng luôn.

Châu Ngọc Thúy sầm mặt, hiển nhiên là bà ta giận lắm rồi. Nhưng nghĩ tới khoản tiền chu cấp hàng tháng từ hai cô con gái, bà ta đành phải nén giận.

Lúc này Dương Thanh rửa tay xong đi ra ngoài. Anh nhìn một bàn thức ăn, bật cười sang sảng: “Mẹ ơi, mẹ nấu ăn ngon thật đấy, chỉ ngửi thôi đã thấy thơm phưng phức rồi”.

Nói rồi Dương Thanh đi vào phòng bếp. Tới khi anh bưng một tô cơm đi ra thì thấy thức ăn đã chẳng còn, Châu Ngọc Thúy đang đổ nốt đĩa thức ăn cuối cùng vào thùng rác.

Dương Thanh thấy vậy, khóe miệng giật liên hồi.

Anh không đói mà chỉ muốn nhân cơ hội này xoa dịu mối quan hệ với mẹ vợ mà thôi, nào ngờ mình có lòng tốt nhưng bị người ta hiểu lầm.

“Mẹ ơi, sao mẹ lại đổ hết đồ ăn đi thế?”, Dương Thanh mỉm cười hỏi.

Châu Ngọc Thúy trợn mắt, hung dữ trừng Dương Thanh: “Cơm bà đây nấu, dù cho chó cũng không cho mày ăn”.

Dứt lời bà ta giật lấy bát cơm trong tay Dương Thanh, đổ cơm vào thùng rác rồi xoay người bỏ đi.

Dương Thanh cũng nổi giận, Châu Ngọc Thúy đang sỉ nhục mình.

Nhưng nghĩ đến Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu, anh đành nén giận.

“E là mình có làm gì thì mẹ cũng chẳng bớt khinh thường mình”.

Dương Thanh cười tự giễu, sau đó xoay người đi lên tầng.

“Mẹ lại mặt nặng mày nhẹ với anh à?”, Tần Thanh Tâm hỏi.

Dương Thanh mỉm cười, lắc đầu: “Đâu có!”

“Còn nói đâu có, rõ ràng là sắc mặt anh khang khác kìa”, Tần Thanh Tâm lườm Dương Thanh.

Dương Thanh chỉ cười thôi chứ không giải thích.

Đúng lúc này, điện thoại của Tần Thanh Tâm bỗng đổ chuông.

Cô vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Tâm ơi, con mau tới Night Light cứu bố với! Nếu con không tới nhanh thì bố sẽ bị người ta đánh tàn phế mất!”

“Bố ơi bố bị làm sao vậy?”, mặt Tần Thanh Tâm biến sắc, cuống quít hỏi.

“Cô là con gái của Tần Đại Dũng phải không? Bố cô nợ Night Light năm triệu, ngoài ra còn nợ một vị khách một triệu nữa. Nếu như cô không đến trả tiền chuộc người trong vòng nửa tiếng thì cứ chờ nhặt xác bố cô đi!”, giọng nói xa lạ đột ngột xen vào.

Đối phương nói xong liền tắt máy luôn.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy em?”, thấy Tần Thanh Tâm thừ người ra, Dương Thanh vội vàng lên tiếng hỏi.

Mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe, cô đáp: “Bố em đang ở Night Light. Ông ấy nợ sáu triệu, vừa rồi bên kia nói nếu như trong vòng nửa tiếng em không đi chuộc người thì bọn họ sẽ giết bố em!”

Dương Thanh khẽ nheo mắt, tuy anh không biết Night Light là chỗ nào nhưng nghe tên thì hẳn là chỗ vui chơi giải trí.

“Nhất định là chuyện này có gì đó bất thường, làm sao mà bỗng chốc bố em lại nợ nhiều tiền như vậy được? Em lấy đâu ra tiền chuộc bố cơ chứ!”, Tần Thanh Tâm bật khóc vì sốt ruột, vẻ mặt đầy hoảng hốt.

Dương Thanh hỏi: “Mấy hôm nay bố có gì khác thường không?”

“Dạo này bố em thường hay vắng nhà, không thì cũng về nhà trong tình trạng say xỉn”.

Tần Thanh Tâm nói tiếp: “Nhưng trước kia bố em không như vậy đâu. Sau khi về hưu, hàng ngày bố đều ở nhà đọc báo, sao tự dưng lại nợ nhiều tiền đến vậy?”

Tuy Dương Thanh không hiểu rõ về Tần Đại Dũng nhưng nghe Tần Thanh Tâm nói vậy, anh cũng cảm thấy bất thường.

“Dương Thanh, anh nói xem có phải bố em bị bắt cóc rồi không?”, Tần Thanh Tâm nhớ lại giọng nói trong điện thoại thì sợ run người.

“Không thể nào! Nếu bố em bị bắt cóc thật thì bên kia sẽ không bảo em đến Night Light chuộc người đâu”.

Dương Thanh lắc đầu nói, sau đó lại an ủi vợ: “Thế này nhé, em ở nhà trông Tiêu Tiêu, anh đến Night Light”.

“Dương Thanh, em…”

Tần Thanh Tâm vừa mới lên tiếng đã bị Dương Thanh ngắt lời: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ đưa bố về nhà an toàn”.

“Cảm ơn anh!”, Tần Thanh Tâm cắn cánh môi đỏ mọng: “Anh cẩn thận nhé!”

Dương Thanh khẽ mỉm cười rồi xoay người rời đi.

Tần Thanh Tâm nhìn theo bóng lưng anh rời đi mà nước mắt rơi lã chã.

Đến giờ phút này cô mới chợt nhận ra chẳng biết từ khi nào, người cô nghĩ tới đầu tiên mỗi khi gặp rắc rối chính là Dương Thanh.

“Mẹ ơi đừng khóc!”, Tiêu Tiêu thấy Tần Thanh Tâm rơi nước mắt, bèn giơ bàn tay mũm mĩm lau nước mắt cho mẹ.

Tần Thanh Tâm ôm Tiêu Tiêu thật chặt: “Mẹ không khóc!”

Hai mươi phút sau, một chiếc Phaeton màu đen dừng trước cửa Night Light.

“Tôi tới chuộc người!”, Dương Thanh vào Night Light, lập tức nói ra mục đích tới đây.

“Chuộc ai?”

“Tần Đại Dũng!”

“Mời đi theo tôi!”

Một người đàn ông trung niên mặc vest liếc nhìn Dương Thanh, sau đó dẫn anh lên trên tầng.

Lên tới nơi, cửa thang máy mở ra, âm thanh ồn ào lập tức ập vào màng nhĩ.

Nhìn cảnh tượng bên trong sảnh, Dương Thanh mới biết tại sao đột nhiên Tôn Đại Dũng nợ những sáu triệu.

Trong đại sảnh rộng rãi đặt mấy chục cái bàn, bàn nào cũng bâu kín người.

Chỗ chiếc bàn trong cùng có một người nằm sõng soài trên mặt đất, người đó chính là Tần Đại Dũng.

Khắp người ông ta toàn là vết chân, mặt mũi sưng húp.

Dương Thanh thấy vậy, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Dương Uy và Phương Duyệt cũng lẫn trong đám người đó. Thấy Dương Thanh đến một mình, Dương Uy nhíu mày, bực bội nhìn sang Phương Duyệt.

Phương Duyệt ấm ức nói: “Anh, em đâu có biết Night Light lại chen chân vào chuyện này đâu”.

Dương Uy lạnh lùng hừ mũi, không nói gì thêm.

“Thưa anh Cường, cậu ta bảo đến chuộc Tần Đại Dũng”, người đàn ông dẫn Dương Thanh lên đây đi thẳng tới bên cạnh một tên đầu trọc và thì thầm báo cáo.

Tên đầu trọc ngậm một điếu thuốc, tay vẫn cầm mấy quân bài. Gã chỉ liếc qua Dương Thanh rồi lại nhìn vào quân bài.

“Ha ha, ván này tao thắng!”, gã trọc bỗng cười phá lên, gom hết chip trên bàn đến trước mặt mình.

“Bố ơi!”, Dương Thanh đi đến đỡ Tần Đại Dũng dậy.

Tần Đại Dũng thấy người tới là Dương Thanh thì cuống cuồng bảo: “Dương Thanh, con mau trả tiền cho bọn họ đi, không thì bọn họ sẽ chặt gãy hai chân của bố mất”.

Dễ nhận thấy Tần Đại Dũng đã sợ mất mật, trốn sau Dương Thanh với vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

“Bố yên tâm, có con ở đây, không ai động đến bố được đâu”, Dương Thanh nói khẽ.

“Thằng nhóc kia, nếu đến chuộc người thì mau đưa tiền rồi mang cái tên chó chết này đi”, lúc này, tên đầu trọc thình lình lên tiếng.

Dương Thanh thản nhiên nhìn gã: “Tiền không thành vấn đề, nhưng trước tiên phải nói về việc các người đánh bố tôi bị thương đã”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.