Khi Phó Yến rời khỏi Cục Cảnh sát thì đã quá mười giờ, trước trán vẫn đau như dùi đục.
Anh thấy cậu nhắn lại: Chừng nào anh về tới ạ? Em ra sân bay chờ anh nhé?
– Anh bay chuyến nào vậy ạ?
– Anh vẫn còn giận em sao?
– Em xin lỗi, anh đừng giận em nữa được không?
Lâm Xuân Tư trông thấy tin nhắn của anh ngay sau khi từ biệt Lý Hảo, lập tức bắt xe đến sân bay.
Thời gian chầm chậm trôi qua, người qua kẻ lại nối đuôi như rồng rắn lên mây, cậu đi hết cửa này đến cửa khác vò võ ngóng trông, mệt quá ngồi xuống, chụm tay ôm điện thoại, mím chặt môi.
Khi đến nơi, Phó Yến chứng kiến dáng vẻ lẻ loi của cậu, trên vừng trán trơn bóng còn có một vệt xước mờ mờ.
Tức thì anh bước vội tới vò tóc cậu: “Cậu bé đi lạc nhà ai đây hửm?”
Lâm Xuân Tư sáng rỡ ánh mắt, khụt khịt mũi: “Anh về khi nào vậy ạ?”
Cậu dụi chóp mũi tới đỏ ửng như bôi màu, bên khóe miệng dán băng cá nhân.
Phó Yến rờ vào băng cá nhân, nhíu mày: “Ai dám đánh em?”
“Anh đừng lo.
Em đánh lại rồi, đảm bảo là gã đau hơn em.”
Anh vừa giận vừa buồn cười: “Bạn nhỏ nhà tôi dám lén lút đi đánh lộn, bây giờ còn khoe với tôi là mình đánh giỏi hơn à?”
Lâm Xuân Tư dí dỏm lắc quả đấm: “Em phải chắc chắn mình đánh thắng thì mới làm.”
“Lại còn già mồm với tôi.”
Lâm Xuân Tư thấy anh ăn mặc phong phanh, liền tiến lên cởi khăn quàng quấn cho anh, làu bàu: “Anh không lạnh à?”
“Tôi đang bị chọc cho nổi nóng.” Anh liếc mắt.
Cậu im thin thít.
Trên đường đi không ai nói gì cả.
Về khách sạn, Lâm Xuân Tư kéo tay anh năn nỉ: “Phó Yến, đừng giận em…”
“Em ngồi xuống ghế.” Phó Yến giật tay về cởi áo khoác.
Cậu lủi thủi ngồi thẳng như một cậu học trò chuẩn bị trả bài.
Anh gọi một cốc sữa và thức ăn nhẹ lên phòng, ngồi xuống kéo tay cậu úp trên đùi, bôi thuốc cho vài vết tụ máu trên mu bàn tay.
Thức ăn được đem lên, Phó Yến bảo cậu lót dạ.
Lâm Xuân Tư liếm vệt sữa quanh rìa môi: “Anh không ăn ạ?”
“Tôi tức no bụng rồi.” Anh lấy một hộp thuốc khác bôi lên vết sẹo trên trán cậu.
Anh vừa bôi xong là Lâm Xuân Tư liền dí mặt vào, trao ra một nụ hôn đầy vị sữa non nớt mà đậm đà hương dâu tây.
Chàng Kỵ sĩ ngang ngược ghìm chặt gáy anh, năm ngón tay vuốt ve da đầu, lưỡi cuốn lấy lưỡi, vần vò đưa đẩy, kích thích khôn tả.
Cậu liếm liếm môi: “Anh sờ mặt em mà lại không cho em hôn là không công bằng.”
Phó Yến lạnh tanh hất cậu: “Tôi chiều em quá nên em hư đấy phải không?”
Thấy anh bỏ đi, Lâm Xuân Tư mặt ủ mày chau uống sữa giải sầu, lầm bầm: “Hôm nay anh từ chối em tận hai lần.
Có phải anh hết yêu em rồi không?”
Phó Yến làm như không nghe thấy, uống một viên thuốc đau đầu rồi lên giường vờ ngủ.
Lâm Xuân Tư thấy anh ngủ, nhanh chóng nhai nốt miếng cuối đoạn đánh răng rửa mặt trèo lên giường, rón rén, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Cậu ghé chóp mũi vào sau gáy anh, ảo não: “Em lại khiến anh phải bôn ba vì mình.”
Tiếng thở dài của cậu vấn vít treo dưới thùy tai Phó Yến, lững lờ tan vào màn đêm.
Khi hơi thở của chàng trai đều đều, anh mới trở mình dém chăn cho cậu, hôn lên bờ môi mím chặt: “Có thương nên mới bôn ba vì em, vậy mà em dám nói tôi hết yêu em.
Đúng là bị chiều hư rồi…”
Lâm Xuân Tư mơ màng ngửi thấy mùi thơm, chép miệng mở mắt.
Phó Yến thấy cậu dậy, bảo cậu mau đánh răng rửa mặt để ăn sáng.
Ăn xong, Phó Yến lại lấy thuốc bôi lên hai mu bàn tay và trán cậu.
Lâm Xuân Tư rụt rè gọi: “Phó Yến…”
“Em nói chuyện với ai đấy?”
“Anh ơi.” Cậu đầy tủi thân.
“Biết sai chưa?” Phó Yến lột băng cá nhân bên khóe môi cậu, bôi thuốc lên: “Đừng liếm môi, coi chừng đắng.”
Lâm Xuân Tư gật đầu đáp vâng, rồi ngoan ngoãn trả lời câu trước: “Em hứa sẽ không lặp lại chuyện này.”
“Có hả dạ không?”
Anh biết rõ Lâm Tinh Tinh không phải một cậu bé dễ bị bắt nạt.
Cậu nhẫn nại và quật cường, có đôi phần ghi thù nữa ấy chứ.
Cậu đã nhịn quá lâu, ngọn núi lửa say ngủ này rồi sẽ tới lúc phun trào và hủy diệt mọi thứ trên đường đi của nó.
Lâm Xuân Tư hơi nghĩ ngợi rồi cười: “Hả dạ rồi ạ.”
Trả lời thế này tức là chưa hả dạ đâu.
Phó Yến vân vê vành tai cậu, than thở: “Ôi, Lâm Tinh Tinh nhà mình dữ dằn nhất hành tinh.”
Lâm Xuân Tư: “…” Cậu lại nói sai chữ nào à?
Cậu hoang mang tự hỏi bản thân làm anh sợ hả ta? Dõi mắt nhìn anh nghe điện thoại, bụng rầu rầu nghĩ lan man: Lỡ đâu mình làm anh có ấn tượng đáng lo về xu hướng bạo lực…
Phó Yến cúp máy quay vào thì bỗng thấy cậu chàng thiết tha nhìn mình, cam đoan: “Phó Yến, em sẽ không bao giờ đánh anh.”
Anh dịu dàng cười: “Em đừng lo.
Dù một ngày nào đó chúng ta giận dỗi muốn đánh nhau, tôi sẽ không để em vướng vào vòng lao lý.
Vì tôi cam đoan em đánh không lại tôi.”
Cậu không phục: “Sao anh biết?”
Anh vò rối tóc Lâm Xuân Tư rồi choàng tay qua hông cậu, dễ dàng khiêng cậu lên vai, xoay một vòng.
Lâm Xuân Tư đỏ mặt tía tai: “Thả em xuống!”
Phó Yến nhẹ nhàng chuyển sang bế công chúa cậu, hơi thở ổn định, mặt mày trìu mến: “Em đáng yêu quá, bé cưng.”
Lâm Xuân Tư đấm vào gối: “Phi khoa học! Anh còn nhẹ hơn em nữa mà!”
Phó Yến ngồi xuống bên cạnh, cậu vòng tay ôm eo anh.
Thấy chưa đủ, cậu kéo anh vào lòng, quặp chân ôm rịt lấy anh.
Ánh nắng đầu xuân dịu êm đắp lên đôi người.
Phó Yến cảm thấy mình như hóa thành chạc cây bị một chú koala lớn bám lên.
Lồng ngực cả hai kề vào nhau, nhịp tim vấn vít đeo đuổi.
Lâm Xuân Tư rủ rỉ hỏi: “Anh ở lại có lâu không?”
“Em muốn tôi ở bao lâu?”
“Em muốn…”
Cậu muốn cái gì đây? Quanh cổ họng như có buộc một lùm dây gai thít chặt, o ép rất nhiều con chữ cậu muốn nói.
Cậu luôn tự nhủ: mình không được ích kỷ, đừng chỉ biết nghĩ cho bản thân.
Cậu muốn anh có được những gì tốt đẹp nhất.
Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, một mình nằm trên giường, trái tim cậu lại bơ vơ, lạc lõng không biết trôi về đâu trong ngôi nhà của mình.
Mưa rơi, tưởng anh đang gọi tên cậu.
Tuyết đổ, ngỡ anh sắp vén lên cả bầu trời mà về với cậu.
Mỗi khi sang mùa, không có người thay đổi cảnh sắc nhà cửa để nhắc nhở cậu thời gian đang trôi qua.
Cậu nhớ anh.
Không có Phó Yến, cảm giác nhà không phải là nhà.
Ngôn Tình Hài
Tất cả những gì cậu muốn nói là: “Phó Yến, đừng đi.
Em nhớ anh, đừng đi…!Anh ở lại với em được không?”
Có tiếng thở dài thật khẽ tan vào không gian.
“Mười tháng xa cách đằng đẵng.
Tôi đã ra ám chỉ mà em vẫn bắt tôi đợi thêm một trăm ngày nữa mới chịu mở lời níu kéo tôi sao?” Anh nâng hai má cậu, tựa trán vào trán: “Tôi chẳng biết nên nói em quật cường hay là cứng đầu nữa…”
Lâm Xuân Tư ôm chặt anh, hôn lên mắt anh, dời xuống sống mũi rồi đến cằm, nói: “Em không muốn mình trở thành gánh nặng cho anh.”
Cậu thà rằng một mình đối diện với trắc trở, đêm đêm gặm nhấm nỗi tương tư, chứ không muốn bị người khác nói mình được anh bao nuôi.
Cậu không muốn hễ gặp chuyện gì cũng tìm anh kể lể, hay ở yên một chỗ chờ anh xử lý.
Nếu cậu chỉ biết tỏ ra tủi thân và cúi mặt trước anh thì cậu có tư cách gì để ngẩng cao đầu trước người thân và bạn bè của anh chứ?
Chúng ta muốn có một người tình hoàn mỹ, đồng thời cũng muốn trở thành tình nhân trong mộng của ai đó.
Vì yêu, phấn đấu quên mình.
“Tôi sẽ ở lại với em.” Vệt nắng dịu dàng xen kẽ với bờ mi, anh hôn lên mu bàn tay cậu: “Điều kiện là: em không được tự ý động thủ.
Tay em không dành cho việc đánh đấm, mà là…”
Phó Yến cố ý dừng lại.
Lâm Xuân Tư nối tiếp: “Để chơi đàn…!Viết nhạc? Nấu ăn?”
Cậu bối rối vì anh lắc đầu với hết thảy.
Phó Yến mân mê vành tai cậu, nói ra đáp án: “Đôi tay em là dành để vuốt ve tôi…!Thế nên em không được chạm chúng vào mấy kẻ đáng ghét đâu đấy.”
Mặt Lâm Xuân Tư đỏ rực đến tận mang tai, trái tim đập mạnh như trống.
Cậu cúi xuống định hôn nhưng anh tránh đi, ngón tay che kín môi cậu: “Cho em sờ chứ có cho hôn đâu nào.”
Nhận được lời hứa anh sẽ ở lại, Lâm Xuân Tư liền ném cả nhà họ Lâm và tất cả mọi chuyện râu ria ra sau đầu, chỉ bám dính lấy anh.
Trạng thái trên tài khoản của cậu ngay trong đêm biến thành: Mỗi ngày lại có kẹo trong túi áo khoác của mình rồi!
Mọi người nhào vào hỏi: Anh nhà về rồi à?
Lâm Xuân Tư ngậm bàn chải, cong mắt kéo Phó Yến lại chụp một bức ảnh nửa người.
Cậu đánh một giấc ngon lành, hôm sau thấy quản lý gửi hơn chục tin nhắn, ngữ điệu tràn đầy bất lực: Em xem lại bức ảnh mình chụp đi.
Lâm Xuân Tư mở lên, giật mình thấy lượt tương tác khủng bất ngờ, sau đó phát hiện trong ảnh: trên cổ cậu có một dấu cắn rõ tới từng vết răng, nổi li ti điểm máu.
Khung bình luận đang bàn tán về chuyện riêng của cậu.
Có khen, có chê.
Có ngưỡng mộ gào thét, có thất vọng than vãn.
Có phê phán, có bênh vực.
Lâm Xuân Tư reply: Giờ sửa còn kịp không anh?
Tiểu Cố: Tặng cho em một Doraemon.
Em sửa đi.
– Em cũng hay thật đấy, toàn lựa lúc nửa đêm, rạng sáng post bài.
Em không tính cho chúng tôi ngủ à?
Lâm Xuân Tư: Em xin lỗi (chắp tay vái lạy).
Cậu không phải người thích chia sẻ chuyện riêng tư lên mạng, chẳng qua là lúc serotonin đang cao thì cậu muốn thông báo cho bạn bè và fan biết niềm vui của mình.
Phó Yến uống cà phê, thấy Tiểu Cố nhắn tin: Anh, phải kiềm chế lại.
Đính kèm với một bài báo về tác hại của việc ngủ trễ và sinh hoạt không điều độ.
Anh thong thả uống cà phê đọc báo, rồi reply: Hôm nay cậu đáng yêu nhỉ? Tôi kiến nghị tăng lương cho cậu nhé?
Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.
Tiểu Cố: Dĩ nhiên em luôn hết lòng tin tưởng nhân phẩm của anh.
Kiều bào về nước thì không tránh khỏi gặp gỡ, thăm hỏi thân nhân, bạn bè.
Nguyễn Ngụy Chi gửi qua một dòng địa chỉ và thời gian.
Trong phòng bao sực mùi thuốc lá và tiếng đánh mạt chược, năm, sáu người đàn ông và phụ nữ nhìn thấy Phó Yến tới, tươi nét mặt chào hỏi.
Nguyễn Ngụy Chi lật ngược hộp giấy gõ ra một điếu thuốc, nói: “Hai ngày trước, Giang Vanh thấy có mấy kẻ lạ mặt lượn lờ.”
Phó Yến đưa bật lửa cho y, uống vài ly cho ấm người rồi xắn tay áo đi ra ngoài.
Mấy người đàn ông trêu ghẹo nhìn Nguyễn Ngụy Chi: “Hiếm hoi lắm mới thỉnh được anh ấy tụ tập mà anh Nguyễn lại làm gì chọc người ta rồi?”
“Làm gì đâu?” Y nghịch bật lửa, hờ hững nhìn điện thoại.
Bước ra khỏi thang máy, Phó Yến bỗng nghe tiếng huýt sáo.
Giang Vanh dựa nửa người trên quầy, cười tình tứ với anh.
Thấy đôi má anh ửng hồng, cậu ta đảo con ngươi lúng liếng: “Sao lâu vậy anh không ghé qua chỗ tôi mà đi đâu uống thế này?”
Phó Yến gõ ngón tay trên quầy: “Rỗi rãi nhỉ?”
“Rỗi đâu nào.
Anh là khách đấy thây.” Giang Vanh quen mồm uốn lưỡi như bôi mật: “Tôi luôn sẵn sàng dùng toàn bộ cơ thể để thỏa mãn anh.”
“Giúp tôi nhận diện vài người.”
“À, tôi luôn nhớ rõ mấy con lợn mình chưa kịp cắt tiết.” Giang Vanh khẽ cười: “Đề phòng bị trả thù.”
Nguyễn Ngụy Chi thắng liên tục bốn ván mạt chược, tiếng ca thán của bạn đồng bàn vang thấu cõi trời.
Nghe chuông báo tin nhắn, y mới vỗ đùi đứng dậy, không chút thương tình qua cầu rút ván.
Vòm không xanh đen, tuyết rơi lả tả như hết hơi, như bụi cám rơi ra từ tấm sàn gạo.
Đốm lửa trên điếu thuốc dụi vào bức tường bê tông loang lổ, tắt ngóm như hơi thở cuối cùng.
Ba gã thanh niên dựa vào bức tường, đỡ trán than vãn về cơn say chuếnh choáng đang oằn mình đè lên đầu, lên cổ chúng.
Mặt mày đỏ lừ lừ, chúng dụi tàn thuốc rơi đầy đất, chửi rủa bartender cho cái quái gì vào rượu mà làm chúng say đến cỡ này.
Qua màn tuyết trắng bệch bạc, bóng tối đổ dưới mặt đường càng thêm thâm trầm.
Chúng lừ đừ nhìn thấy một người đàn ông tiến lại, giọng nói dịu dàng, dễ nghe: “Chào buổi tối, nơi này không thích hợp để ngủ đâu.”
Tiếng còi cứu thương phá vỡ màn đêm.
Nguyễn Ngụy Chi vẩy hộp quẹt, đùa nghịch cái lưỡi lửa xanh chấp chới: “Tay có sao không?”
“Vẫn ổn.” Phó Yến quan sát mu bàn tay dưới ánh đèn.
Không bị tụ máu.
Ven đường bỗng có một chiếc SUV đỗ lại, rọi đèn thẳng vào hai người.
Ông chủ Nguyễn chậc một tiếng đi về hướng đó, cúi thấp đầu ghé vào cửa kính.
Ôn Dữ kéo tay y vào săm soi dấu vết: “Chú đánh lộn hả? Chú bao nhiêu tuổi rồi vậy?”
“Sao cậu đến đây?”
“Tự dưng chú nhắn cho tôi hai chữ Về trễ là tôi nghi rồi.
Xưa giờ chú có báo trước với tôi tiếng nào đâu.” Soi xong hai tay, Ôn Dữ nâng cằm y kiểm tra mặt mũi.
Nguyễn Ngụy Chi gạt cái tay lươn lẹo sờ cằm rồi tính chạy đi xuống vạch cổ áo mình, mở cửa nói: “Xéo qua ghế phụ.”
Phó Yến xem hai tiếng còi xe là lời tạm biệt, cũng đi về.
Lâm Xuân Tư đang chuẩn bị cho chuyến lưu diễn mùa xuân, gần đây thường làm việc đến khuya.
Nghe tiếng mở cửa, cậu liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy rót nước cho anh.
“Phó Yến, anh về trễ.” Cậu sờ vào trán anh.
“Ừm, lần sau sẽ không vậy nữa.” Phó Yến cầm tay cậu ngắm nghía, mân mê những khớp xương: “Tinh Tinh, nếu em bị ép vào trong tình thế phải động thủ, nhớ là phải lựa phần mềm của đối phương để đánh.
Như vậy em sẽ gây ra nhiều sát thương và đồng thời không để bản thân bị thương tổn.”
“Nhớ nhé.
Tôi không muốn tay em bị thương.” Anh hôn lên mu bàn tay cậu.
Lâm Xuân Tư trở bàn tay, cũng hôn tay anh: “Tuân lệnh Công chúa.”
Hôm sau Phó Yến dậy muộn.
Lâm Xuân Tư đang nấu nướng thì nghe tiếng chuông.
Cậu đi ra mở cửa, vừa nhìn liền sững sờ, hoàn hồn, lắp bắp nói: “Chào, chào, chào hai bác.”
Diệp Đình Thấm gật nhẹ đầu, lạnh tanh: “Chào cậu.
Gia Yến có ở nhà không?”
Cậu tránh ra mời hai bác vào: “Dạ có ạ.”
Phùng Kính và vợ nhìn quanh quất: “Gia Yến chưa dậy sao?”
Lâm Xuân Tư vội rót nước, mời trà: “Dạ chưa.”
Diệp Đình Thấm mím môi ngăn cậu: “Không cần, chúng tôi không có thói quen để người lạ phục vụ.”
Hai tiếng người lạ này làm cậu cứng người, lúng túng đứng tại chỗ.
“Tin nhắn thông báo tới của hai người được gửi từ năm phút trước.
Thời gian đấy còn chẳng đủ để con rửa mặt.” Phó Yến chống tay vào bản lề cửa, lạnh nhạt nói: “Mẹ và dượng làm vậy khiến con cảm thấy hai người không phải tới thăm mà là đến bắt người đấy.”
Diệp Đình Thấm cởi khăn quàng, giọng điệu sắc bén: “Đúng vậy, chúng ta đến không phải để thăm con.
Gia Yến, mẹ vừa nhận được điện thoại từ bác sĩ thần kinh, con lại không tuân thủ lịch trình điều trị.”
Lâm Xuân Tư sửng sốt nhìn anh.
Phó Yến không nhìn cậu, sắc mặt bình tĩnh: “Theo mẹ, như thế nào gọi là không tuân thủ?”
“Con tự ý về nước, cho bác sĩ thần kinh leo cây, thay đổi thời gian dùng thuốc.
Như thế này gọi là tuân thủ sao?”
Nét mặt của mẹ con hai người đều lạnh lẽo, mày mắt sắc sảo trông như đúc từ một khuôn.
“Trước tiên, con đã liên lạc với bác sĩ thần kinh, thông báo kỹ lưỡng về tình trạng của mình.
Đồng thời, con cũng đã hỏi xin ý kiến của ông ấy về việc dùng thuốc, và bác sĩ nói không có vấn đề gì nếu con tạm ngưng trong một thời gian ngắn.”
“Dù vậy, theo như kế hoạch, con vẫn chưa được ngừng điều trị trong thời gian này.” Diệp Đình Thấm nghiêm giọng.
Phó Yến nở nụ cười: “Con hỏi thật, trong mắt mẹ: con là một bệnh nhân cần sự chăm sóc đặc biệt, một kẻ tâm thần cần được quản thúc, hay là một người bình thường?”
“Gia Yến, đừng cứng đầu, trước tiên con cần thừa nhận mình không khỏe…”
“Mẹ dựa vào đâu để kết luận? Hồ sơ bệnh án đã được bác sĩ phê duyệt cho quyết định của con? Hay vì…” Anh trông bóng Lâm Xuân Tư, đôi mắt mỏi mệt, “con yêu một người đàn ông và muốn ở bên em ấy?”.