Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

Chương 7: 7: Anh Chính Là Chàng Tiên Trong Cổ Tích Của Em



Ninh Vân Chi thấy Phó Yến bình an đến nơi thì mới thở phào, tóm tắt sự việc, nói: “Tiểu phẫu xong rồi.

Hung khí là dao rọc giấy.

Cậu ấy kịp lấy tay cản lại nên đâm không sâu, tuy nhiên mẩu dao bị gãy cắm trong người.

Sau lưng bị đập mạnh, rất may là không nội thương.

Anh vào xem đi.”
Lâm Xuân Tư lẻ loi nằm nghiêng trong phòng bệnh, khóe môi hơi trầy, cẳng tay cắm kim truyền dịch thấy rõ mạch máu, lọn tóc dài qua dái tai rủ trên bầu má sưng đỏ.
Phó Yến kéo áo bệnh xem lưng cậu, thấy một mảng bầm tím, nhíu mày đọc kỹ lại bệnh án.
“Anh lại làm thêm giờ à? Bận rộn hơn cảnh sát tôi rồi.” Ninh Vân Chi làm như lơ đãng nói: “Có gì gọi thân nhân cậu ấy đến trông coi, anh về ngủ một giấc.”
“Cậu ấy không còn thân nhân.” Phó Yến nhẹ nhàng đáp: “Có một bạn thân là sinh viên, cũng không tiện gọi tới.

Em có địa chỉ của cậu ấy chưa? Nhờ em báo với cậu bạn kia một tiếng.”
“Dĩ nhiên là tôi sẽ báo.

Gu của anh có vẻ là mấy cậu trai trẻ làm nghề tự do nhỉ? Cậu ấy nhìn khá giống golden*, cái kiểu tóc này.

Hi vọng cũng ngoan như golden.” Cô thản nhiên với tay chải tóc rồi bới lên: “Kiểm tra giúp tôi xem có thấy màu nhuộm không? Anh ở lại với cậu ấy, tôi về đồn báo cáo.”
* Giống chó golden retriever.
Cô vừa dời gót ra ngoài thì nghe anh nói khẽ, “Cảm ơn em.”
Phó Yến ngồi xuống ghế cạnh giường, day thái dương nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi.

Anh kiểm tra tin nhắn, thấy thầy Trịnh nhắn lại ba tiếng trước: Không phải nét chữ của em, tôi muốn gặp tác giả của bản phối.
Một tiếng sau đó thầy nhắn tiếp: Tôi cần gặp không phải để khen đâu, nói người đó chuẩn bị tinh thần.
Phó Yến mỉm cười úp màn hình cảm ứng vào lòng bàn tay, thầm nghĩ: khi cậu tỉnh lại, tôi sẽ có bất ngờ cho cậu.
Tiếng nước nhỏ giọt vần nhịp với kim giây, sự tĩnh lặng trong phòng bệnh gợi lại một vài ký ức cũ.

Anh nghĩ đến ngôi nhà gỗ cho thuê trên cánh đồng xanh tươi, mỗi mùa hoa cải vàng người nghệ sĩ dương cầm sẽ đưa gia đình đến nghỉ dưỡng.
Ba anh luôn chỉnh lại dây của cây dương cầm ngụ trong ngôi nhà trước khi họ đến.

Ông lén đặt biệt danh cho họ là những phù thủy của mùa xuân.
Ông vừa lau chùi cây dương cầm vừa cường điệu: “Mùa xuân luôn đến nhanh hơn khi họ ở đây và cánh đồng của chúng ta tràn ngập tình yêu.”
Chỉ có hai bố con anh sống trên cánh đồng bát ngát.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, không gian tĩnh lặng đến mức tiếng kim giây và rỉ nước có thể đánh thức anh khỏi giấc nồng.
Khi mùa gió nổi lên, hoa cải vàng nở rộ thu hút tình yêu tràn trề trên từng ngọn cỏ.

Phó Yến có thể nghe thấy tiếng dương cầm từ ngôi nhà vọng đến căn phòng nhỏ trên gác xép.

Anh vừa lắng nghe vừa lặng lẽ kéo cello để đệm bè.
Khoảng cách giữa hai tiếng đàn chỉ là một hồ nước mà tưởng như cách biệt cả dãy Ngân hà.

Đến khi anh đủ dũng khí quyết định vượt qua hồ nước thì đã muộn.

Không còn dương cầm, cánh đồng cũng tàn phai…
Chỉ còn lại cello.

Cello đưa Phó Yến trùng phùng gia đình họ Lâm lần nữa.

Khoảng cách lúc ấy là một sân khấu, song cách trở ánh hào quang.
Anh ở phía sau sân khấu, giống như một hạt bụi vô danh mà không ai muốn dính lên giày.
Rồi khi nổi tiếng, có tiền, danh vọng và địa vị nhưng tình yêu lẫn cello cũng rời bỏ anh.
Lâm Xuân Tư sẽ không ngờ là anh đã biết cậu từ lúc cậu còn nằm trong tã lót.

Lần cuối cùng anh tận mắt nhìn thấy cậu là khi cậu chín tuổi ở buổi biểu diễn gia đình của Lâm Úc Nghị.

Đến nay đã là mười ba năm.
Vật đổi sao dời, cậu vẫn như xưa.
Lâm Xuân Tư mỏi cổ mơ màng tính lật mình thì lưng đau làm cậu tỉnh ngủ hẳn, thấy Kỷ Ca ngồi rung đùi cạnh giường.

Hắn hất hàm: “Chào bố đi.”
“Bố cái đầu mày.

Đến bao giờ đấy?” Cậu xoa xoa cổ.
“Sáng nay.

Đêm qua không thấy mày về làm tao suýt chạy ra đồn rồi đấy, hên là cảnh sát báo kịp.”
“Vậy đêm qua tao ở một mình à?”
Kỷ Ca: “Không.

Có một anh ở với mày.

Sáng sớm không biết ảnh xin số từ ai gọi tao đến rồi về nhà.”
Lâm Xuân Tư liền nghĩ tới khuôn mặt mỉm cười dịu dàng của Phó Yến.

Trái tim bối rối loạn nhịp, vừa lóng ngóng vừa đập thình thịch.

Có phải anh ấy không? Cảnh sát Ninh đã gọi anh ấy tới sao?
Vậy là trăm phần trăm Phó Yến biết vụ bạn trai hiểu lầm rồi! Lâm Xuân Tư muốn đập đầu vào gối tự sát, chẳng còn mặt mũi nào gặp anh nữa.

Cậu rầu rĩ cảm thấy gần đây mình ra đường mà quên xem tử vi chứ làm sao có thể xui xẻo một cách thần kỳ cỡ này? Chuyện hôm qua cứ như phim.
Bây giờ cậu vừa ốm đau vừa ốm tiền viện phí, tiết kiệm được bao thì ở viện một ngày là cháy túi, sắp phải vắt cổ chày ra nước trả tiền điện nước, thắt lưng buộc bụng, cần lao cày cuốc.

Hu hu.
Những lúc như thế này Lâm Xuân Tư chỉ ước mình có một cô bạn gái nhiều xiền đến dùng cả tình lẫn tài để an ủi lòng cậu.

Cậu sẽ đội cô ấy lên đầu cung phụng hết mực.
Đừng ai phán xét, có người yêu nhiều tiền là ước mơ của mọi bạn trẻ.
Kỷ Ca thấy Lâm Tinh Tinh phút trước vừa rầu rĩ, phút sau bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày, không chút thương tình phá vỡ: “Ăn sáng đi, nghe nói mày phải theo dõi ít nhất ba ngày đấy.”
Lâm Xuân Tư tỉnh mộng, vừa húp cháo vừa khóc trong lòng: “Tao muốn chết quá.”
Kỷ Ca ngoáy tai: “Gì cơ? Mày muốn làm gay?”
“Mày nói quái?” Cậu trợn mắt.
Kỷ Ca chỉ tay lên trán: “Từ cái ngày định mệnh đó, trí tuệ siêu phàm của tao đã khai sinh ra một nguyên lý vĩ đại của nhân loại, đó là: Tinh Tinh muốn chết bằng với Tinh Tinh làm gay.”
Lâm Tinh Tinh ném đũa: “Đậu móe mày!”
Sau đó, cậu thấy Phó Yến bước vào.
Lâm Xuân Tư bình tĩnh đặt bát lên tủ đoạn lập tức trùm chăn lên đầu, co lại thành thể tích nhỏ nhất, linh hồn xìu như bóng bay xì hơi: Tinh Tinh, mày đã sống hết mình…
Kỷ Ca chào Phó Yến rồi nói với cục đất trên giường: “Anh ấy đã ở với mày đêm qua đấy.

Cảm ơn người ta kìa.”
Phó Yến thật sự đã canh chừng cậu đêm qua ư? Lâm Xuân Tư nóng mặt, cảm thấy anh chẳng còn là chủ nợ mà chính là có ân trọng như núi với cậu luôn rồi.

Biết báo đáp làm sao đây?
Phó Yến ôn hòa hỏi: “Cậu đã khỏe hơn chưa? Tôi có một bất ngờ cho cậu này.”
Anh mở điện thoại áp vào tai cậu.
Lâm Xuân Tư vừa nghe tiếng a-lô, suýt nhảy cẫng lên, hai mắt tỏa sáng: “Dạ, có em đây!”
Trịnh Minh Sư: “…” Sắp nghe mắng mà hớn hở ghê.

(Tại ông tưởng là Phó Yến chuyển lời trong tin nhắn cho cậu rồi.)
“Cậu là tác giả bản phối Phó Yến đưa tôi sao?” Ông nghiêm khắc đằng hắng, toan lấy hết công lực ra mắng thì chợt nghe Lâm Xuân Tư che loa lại, ở bên kia nhỏ giọng xầm xì: “Anh ơi, anh ghi âm rồi gửi cho em được không?”
Phó Yến chiều theo, rút điện thoại bảo thầy: “Thầy chờ chút.” Rồi bật ghi âm.
Thầy Trịnh: “…” Tôi bị công lực phản phệ.
Lâm Xuân Tư vuốt tóc, ngồi đúng tư thế rồi ước ao nói: “Em sẵn sàng rồi ạ!”
Trịnh Minh Sư: có thật là cậu chuẩn bị não chưa đấy? Sau đó ông gắt giọng: “Cậu can đảm quá nhỉ?” rồi sẵn tức nên đào bới, moi móc mọi vấn đề trong nhạc phổ của cậu mà nghiến răng mắng – kể cả việc cậu tô nốt nhạc hơi nhạt làm tôi ngứa mắt: “Tôi có chết cũng không dùng đến bản phối vội vàng, cẩu thả của cậu!”
Nhưng tất cả thông tin mà não bộ của Lâm Xuân Tư mã hóa là: “Thần tượng của mình đang sửa bài cho mình”, liền đáp: “Em nhất định sẽ sửa lại để cứu mạng thầy!”
Thầy Trịnh: “…” Tôi mệt tim quá.
“Đưa máy cho Phó Yến.” Ông chán ngán cậu fan cuồng này.

Phó Yến cầm điện thoại đi ra ngoài.
“Em suy tính hay quá nhỉ? Cố tình bảo tôi gọi để mua vui cho cậu ta chứ gì?” Trịnh Minh Sư cáu kỉnh.
“Cậu ấy vừa gặp nạn, có sự cổ vũ thì sẽ mau khỏe hơn.” Phó Yến đúng lý hợp tình đáp: “Miễn làm chậm tiến độ.”
“Em nói là cậu ấy viết toàn bộ bản nhạc chỉ trong một lần?”
“Vâng, em đã ở cạnh đó nhìn.

Em cũng không thể viết nhanh như thế được.”
Ông khẽ cảm thán: “Cậu ấy đúng là người được sinh ra trong gia đình có truyền thống âm nhạc.”
“Khi cậu ấy viết…” Phó Yến vòng tay ôm lấy chính mình: “Em cảm thấy âm nhạc phát ra từ những ngón tay cậu ấy.

Kỳ diệu như phép màu.

Em chưa từng thấy điều gì như vậy.

Các bản beat cậu ấy từng viết cho vài ca sĩ nhỏ đều có xếp hạng rất tốt.”
“Đã vậy, cậu ta lại không nổi mấy trong giới.”
“Cậu ấy kín tiếng.

Hoặc có lẽ cậu ấy đã phải đấu tranh để lựa chọn giữa chìm và nổi.

Thầy biết quá khứ của cậu ấy đấy.”
“Em có ổn không?”
“Vâng? Sao thầy lại hỏi vậy?”
Trịnh Minh Sư nhạt giọng: “Đôi tai của nhạc sĩ chúng tôi đều có thể nghe ra nhiều điều, kể cả trong giọng nói của người khác.

Tôi mặc kệ cảm xúc của em, tôi chỉ không muốn em làm ảnh hưởng đến âm nhạc của tôi.

Lần này em tự tiện để cậu ta động vào sáng tác của tôi, tôi tạm thời bỏ qua.

Nhưng không được có lần sau.

Tôi tuyệt đối không dùng bản phối của cậu ta, em chỉ cần làm theo lời tôi bảo.
“Nếu em cảm thấy khối lượng công việc của mình quá nhiều thì tôi có thể cân nhắc cậu Lâm Xuân Tư.

Mà, chớ có nói cho cậu ta biết!”
“Cảm ơn thầy.” Phó Yến mỉm cười cúp.
Lâm Xuân Tư đang chăm chú nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, ngượng ngùng xoa gáy hỏi: “Có phải anh gửi bản phối của em cho thầy ấy không?”
“Cậu cảm thấy còn ai có thể làm việc đó?”
“Em không biết phải dùng từ ngữ gì để miêu tả sự cảm kích của mình với anh.

Em chỉ có thể nói là: Phó Yến, anh chính là chàng tiên trong cổ tích của em.”
“…” Kỷ Ca chán không thể đá cậu một cái, nhép miệng: “Mày hết từ để xài rồi à?”
Lâm Xuân Tư nhép lại: “Chứ nói ông tiên nghe kỳ lắm.”
“Còn cái này thì nghe gay go vãi.”
“…”
Phó Yến nghe hai cậu xầm xì chữ được, chữ không, khẽ cười: “Vậy cậu tính báo đáp tôi như thế nào?”
Khi anh cười và nhìn xuống cùng một lúc, hàng mi rợp bóng, khóe môi nhu hòa, ấm áp như thể ngậm ý xuân.
Lâm Xuân Tư suýt thì sa lưới, lắp bắp nói: “Em, em, em có thể làm mọi thứ!”
Kỷ Ca: đù móa, ngu vậy con trai, mày tính bán thân hay gì?
“Thế à?” Anh rủ mắt đáp lại: “Vậy sao cậu không suy nghĩ về đề nghị lần trước của tôi? Tôi sẽ quay lại và nghe đáp án của cậu.”
Kỷ Ca tán dóc đến trưa thì đi học, hắn đem theo tập sáng tác để Lâm Xuân Tư không buồn.

Cậu viết nhạc hòng xua đi cơn đau nhức trên lưng, vừa nhịp tay vừa nghĩ về ba học sinh tối qua.

Vì sao lại có những người muốn hủy hoại cuộc đời mình khi còn trẻ như vậy?
Cấp ba từng là khoảng thời gian những giấc mơ về tương lai tuôn trào như nước từ Tảng Đá* rủ thương mảnh đất sa mạc cằn cỗi trong lòng cậu.

Cậu không rõ mình đã viết bao nhiêu lần hai chữ Nhạc viện trên góc vở trong giờ học.

Cứ như mỗi một nét bút hạ xuống là cậu càng tiến đến gần ước mơ của mình.
* Mượn hình ảnh từ sách Xuất Hành của Do Thái giáo.

Khi Đức Chúa dẫn dân Israel đi trong sa mạc, Ngài đã cho họ uống nước chảy từ tảng đá Thần Thiêng.

Theo Công giáo, tảng đá này là hiện thân của Chúa Jesus và nước tượng trưng cho Sự Sống.
Lúc đó Lâm Xuân Tư chưa bao giờ nghĩ mình sẽ học ở trường nào khác ngoài Nhạc viện, càng không thể tưởng tượng nổi việc như là nghỉ học.
Khi Phó Yến và Ninh Vân Chi đến, anh thấy nét mặt cậu ảm đạm và mờ mịt như vậy.

Nhưng vừa phát hiện ra anh, cậu lập tức tươi tỉnh, chẳng khác chi một chú cún đón chủ về.
“Khỏe quá ha?” Ninh Vân Chi mặc cảnh phục nom vừa duyên dáng vừa uy nghiêm, khoanh tay nói: “Hôm qua tự nhiên cậu ôm chân tôi khiến tôi không sút thằng kia được, bằng không thì cậu đã chẳng bị đâm.”
“Em xin lỗi…” Lâm Xuân Tư ngượng ngùng: “Lúc đó em quên mất chị là cảnh sát.

Theo bản năng nghĩ phụ nữ là phái yếu cần được bảo vệ.”
Ninh Vân Chi: “Hở? Tôi là cảnh sát, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ dân thường.

Yếu cái đầu cậu.

Nói vậy là cậu xem thường nữ cảnh sát chúng tôi.”
“Không, không, không.” Cậu vội thanh minh: “Ý của em là…!trước đó chị nói là nữ cảnh sát cũng muốn làm đẹp nên em mới có suy nghĩ là à, nữ cảnh sát thì cũng là phụ nữ.

Do đó, bản thân em là đàn ông thì làm sao có thể núp sau lưng phụ nữ được? Đấy là phản xạ vô thức…”
Ninh Vân Chi hơi mở to mắt rồi quay ngoắt, hừ lạnh: “Tóm lại cậu là đồ ngốc, là đồng đội heo.”
Lâm Xuân Tư bối rối nhìn Phó Yến: “Em chọc giận chị ấy ư?”
“Không.” Anh mỉm cười: “Cô ấy đang cảm động đấy.”
Ninh Vân Chi lườm cả hai, có ý chờ Lâm Xuân Tư mở miệng hỏi về việc hôm qua song chỉ thấy mắt đưa mày lại, cồn cào ruột gan, đành hỏi thẳng: “Cậu không muốn biết công bằng của mình ở đâu à?”
Lâm Xuân Tư rơi vào yên lặng, đôi mắt cậu tối xuống: “Thành thật mà nói, em không có ý xúc phạm, em không có niềm tin vào việc pháp luật xử lý người vị thành niên.

Em cũng không có suy nghĩ làm loạn cuộc sống của những người đang tự tay phá hủy tương lai của mình.

Cuộc đời họ không biết trân quý sẽ trở thành địa ngục với họ.

Đã vậy, em không có thời gian để bận tâm về việc đó.”
Cậu dứt lời, phòng bệnh cũng chìm vào im ắng.
Phó Yến nhìn vào ánh mắt cậu.

Lạnh lùng, thản nhiên, không xao động.
Ninh Vân Chi ráo hoảnh cười, bảo: “Gia đình ba cậu học sinh kia sẽ chi trả tất cả viện phí và đền bù tổn thất tinh thần cho cậu một khoản.

Vì đám đó đang ở cuối cấp và sắp thi đại học nên phía cha mẹ cũng ra trò lắm.

Đến cả việc ngoài giờ làm tôi muốn bận đồ thế nào cũng bị lôi ra nói mà: Cảnh sát lại ăn mặc như gái bán hoa nên làm con chúng tôi hiểu lầm chứ không phải chúng manh động.”
Cô bỏ ra ngoài.
Phó Yến tiến tới, vuốt qua mái tóc mềm như golden của Lâm Xuân Tư, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có đói không?”
Lâm Xuân Tư bất ngờ, đôi mắt ấm lại: “Cảm ơn anh.”
Phó Yến từ tốn đi xuống tầng, bấm một dãy số, áp điện thoại vào tai nghe tiếng tút… kéo dài.

Người đàn ông bắt máy: “A-lô.”
“Bố.” Nghe thế, ông tức thì gác bút ngả lưng vào ghế, giọng đầy châm biếm: “Sao? Gây tai nạn chết người à? Cậu mới nói một chữ mà làm tôi toát hết cả mồ hôi.”
“Bố nghĩ nhiều rồi.” Phó Yến cười khẽ đáp: “Tôi chỉ muốn nhờ bố giới thiệu cho tôi một luật sư giỏi.

Ai đó có thể khiến cho thủ phạm phải quỳ xuống xin lỗi nạn nhân ấy.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.