Bôn Bôn còn có hai ngày nữa là tròn 1 tuổi.
Duật lão gia thấy Bôn Bôn đứng lên được nhưng mà không chịu đi, trong lòng ông liền nóng vội, thường xuyên mang theo Bôn Bôn dạy cho bé con đi đường.
“Bôn Bôn, đến với thái gia gia ở đây, nào, nào.”
Bôn Bôn vịn lấy bàn trà, không chịu bước đi, tính tình lại bướng bỉnh dứt khoát đặt mông ngồi xuống. Bé con chơi với quả bóng nhỏ trong tay, không thèm để ý chút nào tới lão gia đang ở phía trước dạy mình cách bước đi.
“Bôn Bôn.”
Dì Vương thấy Bôn Bôn đứng được đã lâu, liền đi đến nói ra: “Lão gia, để cho Bôn Bôn nghỉ ngơi một chút đi, trong chốc lát cũng không học đi được ngay.”
“Ngươi tránh ra.” Duật lão gia vung tay ra: “Thường xuyên không dạy dỗ thì đứa bé lại càng không chịu đi, ngươi đừng ở đây vướng tay vướng chân.”
Dì Vương thấy thế đành phải tránh đi, mới vừa xoay người có vài bước chân, liền nghe thấy tiếng “phịch” một cái, ngay sau đó, tiếng khóc tê tâm liệt phế của bé con truyền đến: “Oa oaaa. . .”
Dì Hà hoảng sợ vội vàng từ trong bếp đi ra: “Chuyện gì vậy.”
Duật lão gia cố ý để cho Bôn Bôn học đi, không nghĩ tới sức đôi chân của bé con không tốt, bây giờ bị té đúng vào góc bàn trà. Sắc mặt dì Vương trắng bệch, bước vội đến bên cạnh bé con: “Bôn Bôn. . . . . . .”
Từ trên lầu hai, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy xuống.
Bôn Bôn khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn bị ho khan: “Khụ khụ. . .”
Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn cùng lúc đi đến trước bàn trà. Sanh Tiêu khom lưng ôm lấy Bôn Bôn, chỉ thấy trên trán con trai bị u một cục, bây giờ đang dùng sức khóc, nghẹn ngào, cái đầu nhỏ không ngừng lắc lư. Mạch Sanh Tiêu đau lòng trấn an: “Bôn Bôn ngoan nào, không khóc nha.”
Duật Tôn sắc mặt xanh mét, giọng nói âm lãnh gầm lên: “Chuyện như thế nào, không phải là cho ngươi trông chừng đứa nhỏ sao?”
Dì Vương co rụt cổ lại, hoảng sợ cúi thấp đầu không dám nói câu nào. Cô ấy cũng không có lá gan nói vì lão gia muốn cho Bôn Bôn học đi. Dù sao thì cô ấy cũng chịu trách nhiệm đứa bé nên trách nhiệm này phải thuộc về cô.
“Các ngươi đừng trách tiểu Vương.” Duật lão gia vẻ mặt áy náy: “Là ta dạy Bôn Bôn học đi nên thằng bé mới bị ngã, đều là ta không tốt, ta không biết là nó sẽ ngã.”
Lão gia nghe tiếng khóc xé lòng của Bôn Bôn thì đau lòng khó chịu, ông lấy mắt kiếng trên bàn trà đeo lên, từng bước một đi về hướng phòng mình.
Mạch Sanh Tiêu nhìn Duật Tôn, anh cũng là do xót ruột, không có cân nhắc gì thêm. Sanh Tiêu đi theo về phía trước: “Gia gia. . . . . . . . .”
Duật lão gia đã đi đến cửa.
“Gia gia, gia gia đừng để ở trong lòng, đứa nhỏ học đi khó tránh khỏi va chạm té ngã, vừa rồi. . . . . . . . .”
“Rầm! ” Cửa bị dùng sức đóng sập lại.
Dì Vương đi đến bên cạnh: “Sanh Tiêu, tôi đưa Bôn Bôn đi xử lý vết thương cho.”
Vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng đều bởi vì Duật Tôn nổi nóng một chút mà rối loạn. Hơn nữa, Duật lão gia ở tuổi này lại rất nhạy cảm.
. . .
Quả nhiên, điều Mạch Sanh Tiêu lo lắng đã trở thành sự thật. Lúc ăn cơm chiều, dì Hà ở trước cửa gọi vài tiếng cũng không thấy lão gia đi ra. Sanh Tiêu bảo dì Hà chuẩn bị một phần cơm, cô tự mình mang vào trong phòng.
Lúc Mạch Sanh Tiêu đi đến trước giường của Duật lão gia, thấy ông ở trên giường trùm chăn kín mít. Cô sợ làm ồn ào đến ông, liền bước đi thật nhẹ. Sanh Tiêu đem cơm tối đặt ở trên tủ đầu giường. Cô mở đèn ở đầu giường lên: “Gia gia, dậy ăn một chút gì đi.”
Duật lão gia nhắm mắt lại, Mạch Sanh Tiêu dứt khoát ngồi xuống mép giường: “Gia gia, con biết là trong lòng gia gia không dễ chịu, nhưng mà gia gia đừng để ở trong lòng, ai học đi mà có thể không bị ngã đây? Người xem, Duật Tôn tự nói mình thông minh, nhưng con biết là anh ấy khi còn nhỏ khẳng định cũng bị ngã rất thảm.” Sanh Tiêu thấy tấm chăn hơi động đậy: “Gia gia cũng biết Tôn nhiều năm như vậy chỉ sống có một mình, tính tình anh ấy không tốt, thế nhưng lời nói cũng không phải là hướng vào gia gia mà nói đâu. Gia gia mau dậy ăn cơm đi.”
Duật Tôn cũng đi đến: “Gia gia.”
Duật lão gia lúc này mới vén chăn ra: “Bôn Bôn không sao chứ?”
“Không có việc gì ạ.” Sanh Tiêu vội vàng nói: “Cũng không còn xuất huyết nữa, đã được băng lại, bây giờ lại đang chơi hăng say đây.”
“Ta không nghĩ tới sẽ ngã, ta thấy Bôn Bôn còn chưa biết đi, cũng có chút cấp bách.”
Mạch Sanh Tiêu nhẹ lắc đầu: “Gia gia, người chớ để ở trong lòng, Bôn Bôn học hỏi sẽ chậm một chút, cần phải kiên nhẫn rất nhiều, nó cùng với những đứa trẻ khác. . . . . . . có một chút khác biệt. Gia gia, Bôn Bôn khả năng cần phải yêu thương nhiều hơn so với những đứa trẻ khác, trước kia, con cuối cùng cảm thấy con và Tôn, cả hai đều cho Bôn Bôn chưa đủ yêu thương. Bây giờ rất tốt, gia gia cũng sẽ cùng chúng con yêu thương nó gấp bội.”
“Ngươi còn đem Bôn Bôn giao cho ta sao?”
“Gia gia, thân thể gia gia tốt lắm, chờ Bôn Bôn biết đi, người có thể dắt tay nó đi ra ngoài nhảy múa khiêu vũ.”
Duật lão gia bĩu môi, nhưng trên mặt đã có vui vẻ: “Ta không cần khiêu vũ, ta mang Bôn Bôn đi đánh Thái Cực.”
“Vâng, liền đi đánh Thái Cực.”
.
.
.
Mạch Sanh Tiêu trấn an được lão gia, lúc trở lại phòng, tinh thần nặng nề lúc này mới được giãn ra.
Duật Tôn từ phía sau ôm lấy cô: “Mệt lắm sao?”
“Không sao.”
“Tính tình gia gia cũng tương tự như đứa bé.”
Mạch Sanh Tiêu xoay lại: “Trong nhà của chúng ta có hai đứa bé, một đại hài tử, một tiểu Bôn Bôn.”
Duật Tôn nắm lấy tay của cô, tại thắt lưng của Sanh Tiêu nhẹ xoa lên một vòng: “Sanh Tiêu, chúng ta lại sinh một đứa con được không?”
Mạch Sanh Tiêu cũng không lập tức trả lời ngay, cô kéo tay của Duật Tôn ra, đi về hướng sân thượng. Hai tay chống lên lan can, cô thấy Duật Tôn đã đến bên cạnh mình: “Em không muốn.”
“Vì sao?”
“Bôn Bôn như vậy, em không muốn đem yêu thương đối với nó chia cho một đứa con khác. Em nghĩ, nếu như Bôn Bôn cứ không tốt hơn được thì em sẽ không cần đứa con thứ hai.”
Duật Tôn thần sắc lạnh lùng khom lưng: “Nói không chừng, có thêm đứa em, bệnh của Bôn Bôn sẽ tốt hơn.”
Mạch Sanh Tiêu khẽ thở dài: “Em cũng không biết, trong lòng rất rối loạn.”
Duật Tôn ôm lấy đôi vai của cô, bàn tay vỗ nhẹ: “Đừng suy nghĩ nhiều, anh cũng là thuận miệng nói ra như vậy thôi.”
*******************
Ngày sinh nhật của Bôn Bôn, Duật Tôn không có phô trương làm lớn, chỉ mời cả nhà Nam Dạ Tước và Từ Khiêm, Mạch Sanh Tiêu thì mời gia đình Thư Điềm và Tang Viêm. Tiệc sinh nhật tổ chức tại nhà, dì Hà loay hoay cao hứng phi thường, Sanh Tiêu ở trong hoa viên sắp xếp một bàn tiệc dài, trên mặt đã bày đầy ắp thức ăn.
Mọi người cơ bản đều đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu Từ Khiêm.
Nghe nói là hôm nay bệnh viện có nhiều việc, sẽ đến trễ một chút.
.
.
.
Từ Khiêm chạy một chiếc xe mới mua được ba ngày, mua từ trung tâm hàng hóa và dịch vụ. Đây là xe hắn phải đặt mua, vì lúc trước loại xe này không có màu mà hắn muốn nên không thể không đợi mất gần hai tháng.
Phía trước đúng lúc là đèn đỏ.
Thời gian chờ đợi, hắn cảm thấy chán chết nên lấy điện thoại di động ra.
. . . . . . . . . . . . . . . . .
“Mau mau, mang thứ đó lên đi, nhanh qua đường! “
Cô gái mắt thấy đèn đỏ không đợi người, gấp rút phụ giúp đẩy qua.
“Rầmm. . .”
Từ Khiêm cảm thấy xe bất ngờ bị rung động mạnh, hắn ngẩng đầu lên, liền chứng kiến một chiếc xe đẩy hàng chuyên dụng lúc này đang cắm trước đầu xe của mình, hắn liền mở cửa xe ra bước xuống.
Vụ va chạm này không chỉ làm lớp sơn bị trầy xước rất nhiều mà ngay cả đầu xe cũng bị đụng móp méo.
Cô gái và đồng nghiệp bên cạnh hai mặt nhìn nhau, mới vừa xin lỗi liền nghe phải người đàn ông khẽ nguyền rủa. Hắn đập tay vào trên nắp động cơ: “Khốn kiếp, không có mắt à? Dám đụng vào xe tiểu gia gia?”
“Tiên sinh.”
“Là cô phải không?” Từ Khiêm nhìn thấy cô gái trên trán đổ nhiều mồ hôi, mặc quần áo làm việc đơn giản, trên người là một áo sơ mi trắng, bên dưới là váy đen.
“Là tôi.”
Từ Khiêm mắt liếc qua: “Biết xe này bao nhiều tiền không?”
“Quản lý, làm sao bây giờ?” Nữ đồng nghiệp bên cạnh khẽ lay lay tay của cô ấy.
“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết là xe của anh đã cán qua vạch dừng.”
“Vậy thì sao?” Từ Khiêm dứt khoát đứng ở trước mặt hai người: “Không muốn bồi thường?”
“Bao nhiêu tiền?”
“Cô đền nổi sao?”
“Đã biết tôi không đền nổi thì anh còn ở lại chỗ này dông dài cái gì?” Cô gái thấy Từ Khiêm có thái độ không tốt, kéo xe đẩy ra muốn đi.
“Thái độ cô như vậy là gì?” Từ Khiêm chưa từng thấy qua người nào như vậy, đụng phải xe của người khác mà cô ta vẫn còn nói lý.
Cô gái ra hiệu cho người đồng nghiệp kia vận chuyển hàng đi trước, cô từ túi xách lấy ra tấm danh thiếp đưa cho hắn: “Tôi là quản lý kho hàng của trung tâm hàng hóa và dịch vụ, về chuyện bồi thường, anh có thể đến tìm tôi.”
Lúc gần đi thì cô ta dừng bước lại: “Cho tôi danh thiếp của anh.”
Từ Khiêm từ trong xe lấy ra ném cho cô nàng, cô gái lườm nhẹ một cái, thì ra là bác sỹ. Hừ, cũng không thua gì bác sỹ thú y đâu, thái độ như vậy mà vẫn sống được, thật là lớn lối.
“Anh không cần lo lắng là tôi sẽ chạy trốn, hơn nữa muốn đền ngay lập tức thì tôi cũng không đào đâu ra tiền mà đền cho anh. Hoặc là báo cảnh sát, hoặc là chờ tôi gom đủ tiền, tôi sẽ đền cho anh. . . . . .”
“Này, bây giờ là cô đụng phải xe của tôi, nói chuyện đừng có chỉnh đốn và ngang ngược như vậy.” Từ Khiêm nhìn chằm chằm vào gương mặt cô gái đó, vươn tay chạm vào: “Nếu không thì như vầy đi, cô tới bệnh viện của tôi, phục vụ miễn phí cho tôi suốt, tôi. .
. . . . . .”
Cô ta gạt bàn tay đang vuốt ve của Từ Khiêm: “Bệnh thần kinh, anh tự chữa cho chính mình đi, lúc trước học thế nào mà đem cầm thú chỉnh thành hình người được vậy! “
Tay của Từ Khiêm rơi xuống khoảng không, mới định đùa giỡn vài câu thì điện thoại trong xe liền vang lên. Hắn biết nhất định là Duật Tôn gọi đến thúc giục mình, hắn nghe điện thoại xong xoay người lại thì đã thấy bóng lưng của cô gái băng qua lối đi bộ, lẫn vào trong đám đông mất hút.
“Để ta chờ xem! “
Hắn bây giờ vội vàng chạy tới Ngự Cảnh Viên, cũng không còn thời gian để mà hao tổn tâm tư với cô ta.
****************
Dung Ân mang theo hai đứa bé qua bên nhà Sanh Tiêu từ rất sớm, tính tình Đồng Đồng không người nào có thể ầm ĩ bằng.
Từ Khiêm đến trễ nhất, thật may là trên đường hắn đã cho người chuẩn bị quà cáp đầy đủ cho ba đứa nhỏ. Đôi chân của Đồng Đồng rất nhanh nhẹn chạy ra, hai tay trực tiếp ôm lấy chân của hắn: “Khiêm thúc thúc! “
Sắc mặt người đàn ông nhanh chóng suy sụp: “Đồng Đồng gọi ta là gì?”
Đôi mắt Đồng Đồng nhìn chằm chằm vào mấy món quà trong tay của Từ Khiêm, xem ra cô bé cũng có phần, lập tức đổi giọng, mà lại là giọng điệu ngọt lịm: “Khiêm ca ca, Khiêm ca caaa. . .” Âm cuối kéo dài nhỏ dần xuống, đúng là kiểu cực kỳ làm nũng.
“Thế này mới ngoan chứ.” Từ Khiêm cúi xuống đem Đồng Đồng ôm vào trong ngực. Đôi mắt của Đồng Đồng cũng không nhìn vào hắn lần nào: “Khiêm ca ca, quà này là cho Đồng Đồng phải không?”
Té ra hôm nay nếu hắn mà quên mua quà cho cô bé thì nói không chừng còn có thể bị gọi thành Khiêm gia gia mất.
Mạch Sanh Tiêu và Dung Ân đang ở trước bàn tiệc chuẩn bị đồ uống tự pha, tiểu vương tử nhà Dung Ân so với Bôn Bôn lớn hơn hai tháng, bây giờ đã có thể đi được chập chững, tay của bé con tiếp tục bám lấy xe nhỏ của Bôn Bôn, đang đưa trái hương tiêu [trái nhãn:v] ở trong tay nhét vào miệng Bôn Bôn: “Ăn, ăn.”
Nhưng Bôn Bôn không muốn chơi với bé con ấy, Bôn Bôn vùng vẫy ra, muốn tự mình chơi.
Tiểu vương tử tập tễnh đi tới hai bước, lại đem hương tiêu đi tới gần: “Ăn, ăn đi.”
Ca ca này làm sao lại chán ghét như vậy?
Bôn Bôn có chút tức giận, miệng mấp máy, trừng mắt liếc tiểu ca ca một cái.
Đồng Đồng ôm quà vui vẻ trở lại bên cạnh em trai: “Em đừng khi dễ Bôn Bôn, coi chừng mai mốt Bôn Bôn lớn sẽ đánh em.”
Mạch Sanh Tiêu nhìn ra được cảm xúc này, mỗi lần như vậy, trong lòng cô lại mang nhiều khó chịu. Bệnh của Bôn Bôn còn chưa khởi sắc, cũng không thể cùng các bạn nhỏ chơi đùa náo nhiệt như vậy được.
Thư Điềm bị ốm nghén vẫn rất nghiêm trọng, cô ngồi ở trên ghế, Tang Viêm cũng ngồi ở bên cạnh chăm sóc.
Mạch Sanh Tiêu bưng một ly trà mới pha đến cho Từ Khiêm.
Từ Khiêm ôm lấy Bôn Bôn, cùng bé con thử nói mấy câu rồi hỏi: “Bôn Bôn vẫn còn như thế này sao?”
Duật Tôn từ trong tay hắn tiếp nhận lại con trai: “Ừ, không có khởi sắc gì rõ ràng.”
“Hai người cân nhắc sinh thêm em bé đi.”
“Không! ” Mạch Sanh Tiêu nhạy cảm cự tuyệt, cô biết là Từ Khiêm có ý tốt, có nhiều người cũng khuyên cô rằng, nếu như thật sự Bôn Bôn cả đời đều như vậy thì cô còn có đứa con thứ hai làm chỗ dựa.
“Cô đừng hiểu lầm.” Từ Khiêm thấy thần sắc của cô kích động nên nhẫn nại giải thích: “Đứa trẻ bị bệnh tự kỷ cần nhất chính là một hoàn cảnh sống tốt đẹp, nó cần có bạn, kỳ thật bạn bè của đứa trẻ là tốt nhất vì đều là trẻ con. Đây chỉ là đề nghị của tôi, hai người có thể cân nhắc lại.”
Nam Dạ Tước cũng ôm con trai đi tới, tiểu vương tử hầu như không thích ở một chỗ, bé con cầm hương tiêu trong tay hướng đến Bôn Bôn: “Ăn, ăn. . .”
Lại nữa rồi.
Bôn Bôn buồn bực, làm sao lại trốn không thoát tiểu gia hỏa này vậy?
“Ăn đi.”
Bôn Bôn cầm lấy món đồ chơi trong tay, tự mình chơi hăng say, không muốn người khác quấy rầy. Nhưng nửa người trên của tiểu vương tử lại vươn tới gần: “Ha ha. . .”
Được rồi.
Bôn Bôn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, chu cái miệng nhỏ nhắn liếc nhìn tiểu vương tử, xem ra nếu không thỏa hiệp thì tiểu ca ca sẽ đuổi theo mãi, có chạy đầy đất cũng không thoát. Bôn Bôn miễn cưỡng đưa tay ra, nhận lấy trái hương tiêu.
Tiểu vương tử thấy thế, vui vẻ đập tay bộp bộp: “Bôn Bôn, cho đi. . .”
Tiểu vương tử vươn tay ra, còn muốn món đồ chơi trong tay của bé con. Được rồi, Bôn Bôn lại bị đánh bại một lần nữa. Thì ra không phải chỉ đơn thuần là muốn cho bé con trái hương tiêu kia, mà là muốn đổi lấy món đồ chơi trong tay của nó. Bôn Bôn không ngừng cắn cắn vào món đồ chơi, thật không muốn cho.
“Bôn Bôn, cho, cho.”
Tiểu chán ghét. Ép buộc người khác, tự mình không để cho bị thiệt thòi đây mà. Bôn Bôn không có cách nào khác, bàn tay mũm mĩm nhỏ bé đưa ra món đồ chơi.
Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy cảnh này, hiểu ra được nên mỉm cười. Có lẽ, Từ Khiêm nói rất đúng, cô quá cố chấp vì bệnh của Bôn Bôn, sợ có đứa con thứ hai sẽ cùng chia sẻ tình yêu của mình, không biết được là Bôn Bôn không chỉ cần những thứ này không thôi.
Tiểu vương tử vui vẻ cầm lấy món đồ chơi, Bôn Bôn thấy thế lại có chút không cam lòng từ bỏ, vươn tay muốn đoạt lấy.
*******************
Sau khi ăn cơm xong, mấy người đàn ông vì đã đều uống rượu, hò hét muốn đánh bài, vừa vặn gom lại thành một bàn mạt chược.
Từ Khiêm mắt thấy cả ba người còn lại đều có bà xã bên cạnh: “Ôi mẹ nó, rõ ràng là khi dễ tôi không có phụ nữ đây mà.”
“Cậu là có quá nhiều phụ nữ, không biết mang ai theo chứ gì?” Nam Dạ Tước ở bên cạnh vừa xếp bài, vừa chế nhạo nói ra.
Lúc này, Đồng Đồng rất biết xu nịnh ôm lấy chân của Từ Khiêm một lần nữa: “Khiêm ca ca, Đồng Đồng cùng ca ca.”
Từ Khiêm cúi xuống ôm cô bé đến trên đùi: “Nhìn thấy không, tớ cũng có tiểu cô nương yêu thích.”
“Đi chết đi.” Nam Dạ Tước nhìn vào con gái bảo bối của mình, biết rõ trong đầu cô bé lại đang tính toán mưu ma chước quỷ, bịp bợm gì nữa đây. Hai tay Đồng Đồng vươn ra bàn, giúp Từ Khiêm thu tiền: “Khiêm ca ca, ca ca thắng tiền, liền chia cho Đồng Đồng một nửa được không?”
“Vậy nếu thua thì sao đây?” Từ Khiêm đánh ra một quân bài.
“Vậy ca ca tự nhận xúi quẩy một mình đi.”
Cô gái nhỏ này tính toán cũng không biết học được từ ai.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mạch Sanh Tiêu vội vàng làm thêm thức ăn cho khách, Duật lão gia không thích cùng người trẻ tuổi tham gia náo nhiệt, Sanh Tiêu mang nước ép trái cây đến cho ông: “Gia gia, gia gia nếu mệt thì vào trong phòng ngủ một lát đi.”
“Ta không sao.” Lão gia đang xem tin tức: “Sanh Tiêu, ngươi đi chơi đi, Bôn Bôn ta sẽ trông chừng cho.”
Mạch Sanh Tiêu ngồi vào bên cạnh Duật Tôn, cùng anh chơi hai vòng mạt chược. Phải nói Từ Khiêm hôm nay có vận may thật đúng là tốt, buồn bực việc xe mới bị đụng cũng tiêu tán đi. Đồng Đồng chọn đúng đồng đội, chờ sau khi giải tán bàn cờ, Từ Khiêm quả nhiên cho cô bé một số tiền lớn.
“Đừng tạo thói quen cho con bé.” Nam Dạ Tước một tay ôm lấy con gái, một tay đưa tiền của Từ Khiêm cho trả lại: “Không cho phép cầm đồ của người khác, nếu không sau khi lớn lên vì sao bị những tên đàn ông xấu kia bắt đi cũng không biết.”
“Hừ! ” Từ Khiêm không vui: “Nhưng đừng có đem tớ gom lại làm một với bọn chúng chứ.”
Đồng Đồng ôm cổ Nam Dạ Tước, không ngừng cười khanh khách: “Cha, mẹ có đôi khi nói cha là người xấu đây.”
Sinh ra cô con gái yêu tinh như vậy, cũng là Nam Dạ Tước đời trước nợ phụ nữ quá nhiều. Anh vỗ nhẹ cái mông Đồng Đồng, đem cô bé ném trả cho Dung Ân đang đứng ở bên cạnh.
Sau bữa cơm chiều, mọi người ở lại chơi thêm một lát, lúc này mới bắt đầu giải tán.
Từ Khiêm nhớ đến hắn còn có một người phụ nữ phải đối phó, cho nên đã chuồn đi trước.