Mạch Sanh Tiêu các ngày trong tuần vẫn ở trường học, chỉ có chủ nhật mới có thể đến Hoàng Duệ Ấn Tượng, Tương Tư cũng liền giao cho dì Hà chăm sóc.
Duật Tôn có lúc sẽ tới cửa trường học đón cô, ngoại trừ trái tim chết lặng, Mạch Sanh Tiêu ngồi lên xe vẫn chưa quen. Nhưng cô đã rút ra rất nhiều kinh nghiệm, nếu có thể nhịn cô sẽ cố nhịn, hết sức kiềm chế không xúc phạm Duật Tôn.
Cô nghe lời, y quả nhiên liền đối với cô tốt hơn rất nhiều, không phải hứng chịu đau khổ nữa.
Bên trong quán cà phê, Tô Nhu ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, bạn gái cô ta ngồi đối diện thấy cô ta uống cà phê, không khỏi chế nhạo, “Cậu ấy, có giả bộ cũng phải làm ra vẻ cho thật vào, coi chừng bà mẹ chồng vội vã muốn bồng cháu nội kia nhìn thấy, không thể không lột da cậu đâu.”
“Đừng có nói nữa, ahhh… ” Tô Nhu đặt chén cà phê xuống, “Mình rồi cũng nhanh chóng bị bà ấy làm cho chết vì mệt mất thôi.”
“Nhưng cậu cũng nên thực sự vì mình tính toán một chút, ” nụ cười trên mặt bạn gái cô ta biến mất, “Chỉ còn khoảng một tháng nữa thì cái bụng này phải nhô lên rồi, giấy siêu âm mang thai kia mình có thể nhờ bạn giúp cậu, nhưng cái này thì người khác không giúp nổi cậu đâu.”
“Mình cũng không biết lúc đầu làm như vậy có đúng hay không nữa, bà mẹ chồng tương lai này làm thế nào cũng không để cho bọn mình ngủ cùng nhau, với lại, mẹ anh ấy như thế không nói, Trạm Thanh ngay cả một lần cũng không chạm vào mình, mình có thể làm thế nào được đây?”
“Cậu như thế này không thể được, giờ có mang thai cũng không kịp, thật bất đắc dĩ, cũng chỉ còn cách nói hết ra thôi.”
Tô Nhu mặt đầy vẻ u sầu, cách này, cô ta cũng không phải là chưa từng nghĩ tới, “Mình cùng Trạm Thanh dù sao cũng chỉ mới đính hôn, nếu hiện tại mà không có thai, anh ấy không biết chừng lại đi tìm con hồ ly tinh kia, đến lúc đó chẳng phải là mình sẽ trắng tay hay sao.”
“Vậy nếu bị hắn phát hiện ra trước, cậu chẳng phải càng chết thảm hại hơn.”
Điều này, chính là điểm Tô Nhu lo lắng nhất, nói không chừng đến lúc đó, ấn tượng về cô ta ở trong lòng Nghiêm Trạm Thanh một chút xíu tốt đẹp cũng không còn.
Phía cửa quán cà phê, nhân viên phục vụ đẩy cửa, Duật Tôn nắm tay Mạch Sanh Tiêu đi ra ngoài, cô ngoan ngoãn cụp mi mắt, dáng vẻ rất an tĩnh, suối tóc đen bóng buông xuống phần lưng mảnh khảnh, mỗi khi bước đi, lại bị gió thổi tung bay thành một đường cong đẹp mắt.
“Đứa bé này không thể ‘chết’ ở trong tay mình được, nếu như đổi lại là cô ta làm, Trạm Thanh, anh liệu còn có thể cùng cô ta quay lại được nữa sao?” Ngón tay trắng noãn của cô ả nắm chặt, chiếc nhẫn kim cương dưới ánh đèn sáng chói càng phát ra rực rỡ, ánh sáng sắc bén.
Mạch Sanh Tiêu cùng Duật Tôn trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, vừa đúng giờ ăn cơm tối.
Tương Tư ngồi trên xe lăn đang bày đũa, dì Hà đem rất nhiều thức ăn bưng lên bàn, nghe thấy tiếng cửa mở, Tương Tư ngẩng đầu lên, “Hai người đã về.”
“Chị, chị cẩn thận một chút.” Mạch Sanh Tiêu vội chạy qua, đẩy cô ta đến trước bàn ăn, “Nếu như bị bỏng thì phải làm thế nào.”
Tương Tư khẽ nâng khóe miệng cứng đờ, hai chân đã bị tàn phế, làm sao có thể cảm thấy gì đây? Ánh mắt cô ta ảm đạm, đáy mắt vốn chất chứa oán hận vừa chạm đến cặp mắt sắc bén của Duật Tôn xong, nhất thời nghẹn lại, cô ta vỗ vỗ vào tay Sanh Tiêu, “Không phải cuống lên, bát canh này để ở xa như vậy, chị không đụng vào là được.”
Trên bàn cơm, Tương Tư vẫn luôn một mực co dúm tại một chỗ, Sanh Tiêu thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho cô, “Chị, đây là món chị thích ăn.”
Cô thu đũa về, nhìn thấy Duật Tôn gắp lên một miếng cá kho tàu, cô không chút nghĩ ngợi giữ đũa của y lại, “Vết thương trên tay của anh vẫn chưa khỏi, không thể ăn kho tàu.” Mạch Sanh Tiêu bật thốt lên, tay dừng tại giữa không trung, cô không khỏi ngạc nhiên, hình như mình quan tâm quá nhiều rồi.
Khóe miệng người đàn ông hạ xuống, không hề nói cô xen vào việc của người khác, y không cam lòng đem đũa đưa về trong mâm, lại gắp lên một gắp rau cải.
Tương Tư quan sát thần sắc hai người, Sanh Tiêu thu đũa, cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ thấy lạ, y ngược lại cũng không nổi giận.
Dùng qua cơm tối, mấy người ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Duật Tôn đem tập tài liệu cần ký duyệt đặt ở trên đầu gối, chân mày thỉnh thoảng nhíu chặt, nhập tâm suy nghĩ xử lý công việc.
Mạch Sanh Tiêu hai chân ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon mất hồn, TV đang phát hình tin tức mấy ngày gần đây, Tương Tư nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một gương mặt cô ta đã từng gặp, suy nghĩ một chút, liền đẩy đẩy em gái, “Sanh Tiêu, đây có phải là Nghiêm Trạm Thanh không? Lần trước hai người bọn em còn tới bệnh viện thăm chị mà. . . . . .” Mặc dù cô ta ghé sát vào Sanh Tiêu mới nói, nhưng giọng nói vẫn đủ để Duật Tôn đang ngồi bên cạnh có thể nghe thấy.
Lúc này Sanh Tiêu mới thu hồi ánh mắt vô hồn đang nhìn chằm chằm sang bên cạnh, quả nhiên, trên ti vi đang phát tin tức Nghiêm Trạm Thanh và Tô Nhu sắp thành hôn, Mạch Sanh Tiêu suy nghĩ mất hồn, thật là nhanh, mới đính hôn, đã phải lập tức kết hôn rồi.
Ánh mắt cô hướng sang Duật Tôn đang ngồi bên cạnh, thấy y nhíu mày, dường như không nghe được những gì hai chị em đang nói.
“Chị.”
“Sanh Tiêu, em đừng đau lòng, loại đàn ông này không đáng để cho em phải khóc vì hắn, hắn có thể bắt cá hai tay cùng người đàn bà khác có thai, sau này, làm sao còn có thể quay lại yêu em được nữa. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu vẫn còn chìm đắm ở trong đau thương, Tương Tư nói không sai, sau khi trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng cô đã cố hết sức không thèm nghĩ nữa, chỉ là vết sẹo sâu trong đáy lòng vẫn không thể chạm vào, vừa chạm vào sẽ đau đớn. Sanh Tiêu hé miệng, vừa muốn nói, đột nhiên nhớ tới bên trong phòng khách không chỉ có một mình cô và Tương Tư, sắc mặt cô kinh biến, vội ngoảnh mặt sang.
Liếc nhìn, liền đối mắt ngay với đôi con ngươi thâm thúy, lạnh lẽo, âm u của người đàn ông kia, nhịp tim Sanh Tiêu đập dồn dập, Tương Tư ở bên cạnh lúc này mới nhớ ra Duật Tôn vẫn còn ở trong phòng, cô ta cuống quít không dám lên tiếng, bộ dáng cứ như lâm vào đại dịch.
Sanh Tiêu đưa hai chân từ trên ghế salon buông xuống, cảm giác chết lặng dâng lên tới lòng bàn chân, nói không chừng, Duật Tôn rồi cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Điện thoại trong túi áo đúng lúc vang lên, Duật Tôn thấy cô bất động, có ý tốt nhắc nhở, “Không nhận điện thoại à?”
Mạch Sanh Tiêu lấy điện thoại di động ra, cố ý vào lúc này, lại là điện thoại của Nghiêm Trạm Thanh gọi tới. Đầu cô cúi gằm, mái tóc dài rủ xuống che kín bên mặt, Sanh Tiêu cắt đứt cuộc gọi, cũng tắt luôn máy.
“Sao lại không nhận?”
“Nhầm số thôi.”
“Là Nghiêm Trạm Thanh.” Duật Tôn khép lại máy tính, Sanh Tiêu suy nghĩ một chút, cũng không có cái gì phải sợ, “Đúng.”
Y đem tập tài liệu đặt lên trên bàn trà, đứng dậy đi về phía Sanh Tiêu, nhìn dáng vẻ của cô bây giờ, lúc trước y thật sự xuống tay quá nặng với cô.
“Sanh Tiêu. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu trơ mắt nhìn y ngồi vào bên cạnh mình, y bình thường đều gọi cả tên lẫn họ của cô, rất ít khi xưng hô như vậy, Duật Tôn đến gần cô, cánh tay nắm bả vai của cô kéo cô về phía mình, “Đừng sợ tôi, tôi nói rồi, chỉ cần trong lòng em không nghĩ tới người khác, tôi sẽ đối xử tốt với em.”
“Nhưng, làm sao anh biết trong lòng tôi sẽ không nghĩ tới người khác?” Mạch Sanh Tiêu nói xong, liền bắt đầu hối hận, hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, cô cứ qua loa như trước kia, chỉ cần gật đầu một cái thôi không được sao?
Ngoài mong đợi, y hôm nay thật sự không nổi giận, “Đã như vậy rồi em còn nhớ tới hắn, không phải là chính mình phạm tiện sao? Loại chuyện như vậy, em khinh thường không thèm làm.”
Sanh Tiêu tựa vào trước ngực Duật Tôn, cô không phải là không phải người vô tâm, nói không nghĩ tới là có thể không nghĩ, lần đầu tiên cô thích một người đã bị tổn thương thành ra như vậy, Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt Tương Tư giống như một tấm gương phản chiếu hai người, cô vội tránh người sang bên cạnh, né tránh bờ vai Duật Tôn.
Mặc dù Tương Tư đã biết cô tại sao phải đi theo Duật Tôn, nhưng khi ở trước mặt Tương Tư, Sanh Tiêu cũng không dám dựa quá gần vào Duật Tôn, lòng tự trọng của chị quá mạnh mẽ, cô không muốn làm cho chị thời thời khắc khắc đều phải nhớ tới, mình có thể tiếp tục được trị liệu, đều do đổi bằng thân thể của em gái.
———-
Duật Tôn lúc ngủ, có một tật xấu, rất thích ôm chặt một thứ gì đó.
Mạch Sanh Tiêu ngủ cùng với y, dĩ nhiên trở thành đối tượng bị y ôm, y thường ôm rất chặt, nhiều lần cô thiếu chút nữa liền không thở nổi. Cánh tay y để ngang trên cổ cô, Sanh Tiêu muốn kéo nó ra, nhưng nhìn thấy vết thương trên tay y còn chưa khỏi hẳn, cũng liền tắt luôn ý nghĩ này.
Lúc người đàn ông kia vừa tỉnh ngủ vẫn còn có một chút cáu ngủ, y buông tay ra, phát hiện một cánh tay bị Mạch Sanh Tiêu gối đầu lên đến mức tê dại, “Em không biết gối đầu lên gối à?”
“Là do anh ôm tôi.”
Duật Tôn chống người ngồi dậy, từ lúc còn rất nhỏ, y đã có cái thói quen này, do những đứa bé ở căn cứ quá nhiều, thường có mười mấy thậm chí hơn một trăm đứa trẻ cùng bị giam trong một căn phòng rách nát bẩn thỉu, y phải ngủ trên khoảng sàn nhà chưa tới một mét vuông, nên chỉ có thể co người ôm chặt lấy đầu gối của chính mình.
Mạch Sanh Tiêu thấy y mất hồn, bên trong đôi mắt sáng bóng cũng ảm đạm đến mức không nhìn thấy một chút ánh sáng, “Anh làm sao vậy?”