Đúng 6h, phòng tiệc trong nhà nó đã đông đủ. Những chùm đèn pha lê treo trên trần theo phong cách hoàng gia châu Âu. Những chiếc bàn tiệc xệp ngay ngắn đầy ắp thức ăn và rượ thượng hạng. Rất nhìu bóng bay và dòng chữ “Happy birthday”. Khách khứa cũng đã đến hết. Các ông to bà lớn đều có mặt. Ai ai quần áo chỉnh tề, váy áo rực rỡ ,trang điểm riêm rúa. Ở một góc khá khuất người, Trâm và Duy khoác tay nhau nhâm nhi rượu. Trâm mặc 1 chiếc váy xòe màu xanh da trời, tóc tết thác nước trông thật dịu dàng. Duy mặc vest cùng màu vs Trâm. Cạnh đó là Mi, Phong, Minh và hắn. Mi mặc chiếc đầm cúp ngực màu đỏ quyến rũ, Minh và Phong diện vest đen. Cả bọn cười nói rất vui vẻ.Bóng đèn trong phòng vụt tắt chỉ còn lại những tia sáng xanh đỏ nơi cầu thang dẫn xuống phòng tiệc khiến mọi người tò mò hướng về. Nó khoác tay Khánh bước một cách nho nhã đi xuống. Khánh mặc vest trắng và nơ đỏ, đó cũng là thiết kế của bà Mai. trông anh ko khác j một chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, dịu dàng và ấm áp. Một cặp anh trai em gái đẹp như thiên thần như vậy mà ko thấy tiếng vỗ tay nào? Đó là vì mọi người đang quá chăm chú ngắm nhìn mà quên luôn mất nhiệm vụ của mk. Hắn đứng thấy mấy công tử nhà khác nhìn chằm chằm vào nó, máu mũi tuôn như suối, nước miếng chảy thành dòng mà muốn ra xé xác, móc mắt họ ra. (Eo ôi, sao ác quá z?) “Hừ đã bảo mama trang điểm xấu xấu đi thì ko nghe. Phải rút kinh nghiệm lần sau mới đc.”
Cộc cộc cộc tiếng giày vẫn vang lên đều đều trong không gian yên tĩnh. Phải mất 10ph sau khi thiên thần đã về đúng vị trí thì mọi người mới hoàn hồn. Những tràng pháo tay vang lên ròn rã. Tiếng MC lanh lảnh:
-Nhân vật chính của bữa tiệc nhỏ này đã xuất hiện. (“Nhỏ” quá) 2 người con xinh đẹp tài năng của gia đình họ Nguyễn Hoàng quả là trai tài gái sắc đúng ko ạ? Xin mọi người cho 1 tràng pháo tay nữa đc ko ạ?
*Vỗ tay*
-Bây h sẽ là người phát biểu ý kiến của thiếu gia Nhật Khánh.
*Vỗ tay*
-Xin chào tất cả mọi người. Chúng tôi rất hân hạnh khi đc mọi người dành chút thời gian đến để chúc mừng sn cho tôi và em gái tôi. Chúng tôi chân thành giử lời cảm ơn đến tất cả. Để tỏ chút lòng, e gái tôi có 1 món quà. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ.
*vỗ tay*
-Vâng h thì nhường sân khấu cho em gái.-Khánh nói rồi đi xuống. Một người làm trong nhà hớt hải chạy vào:
-Thưa cậu chủ người đàn cho cô chủ bị tắc đường nên ko đến kịp ạ.
Mặt khánh biến sắc trong 6s rồi nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu. Nhưng hắn đã kịp nhận ra.
-Có chuyện j sao?-Hắn
-Người đàn piano sẽ ko đến kịp đc
-Trời ơi, tưởng chuyện j. Để tôi thay cho.
-Ông biết đánh đàn ak?-Khánh tỏ ra ngạc nhiên
-Ông đánh giá tôi thấp z sao?
-Vậy phải nhờ ông 1 phen rồi.
-Ok yên tâm đi.
Hắn nói rồi chỉnh lại trang phục sau đó lên sân khấu cùng cây đàn piano màu trắng. Nó thoáng ngạc nhiên vì người đánh đàn là hắn nhưng cũng nhanh chóng mở miệng giới thiệu:
-Sau đây tôi xin hát bài “Sống như những đóa hoa” Nếu ko hay mong mọi người đừng chê.-Sau câu nói dịu nhẹ như sương sớm là tiếng đàn piano nghe thật êm ái, làm mọi người ngây ngất. Những ngón tay lướt trên mặt phím đàn một cách điêu luyện như người nghệ sĩ chuyên nghiệp.
-Tôi từng mong đời trôi thật nhanh
Để cho lòng tôi nhẹ vơi sầu đau
Ngỡ như trên đời, thiếu những nụ cười
Muộn phiền giăng lối khắp nơi
Tôi từng mong tôi không là tôi
Tôi từng mong tôi giống bao người
Để sống thảnh thơi
Sống như tôi vẫn mơ ……..
Giọng hát thánh thót như chim sơn ca, trong trẻo như tiếng suối. Nó đã làm lay động những trái tim của tất cả mọi người. Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay, hò hét của mọi người.
Sau đó, nó và Khánh cắt bánh, rót rượu và cùng bà Mai đi tiếp khách. Cũng có những câu hỏi dành cho nó về hắn nhưng nó lắc đầu cười và phun ra 2 từ “bn học”. Cả buổi tối nó ko đá động j đến bọn bn nên cả bọn đc ăn nguyên núi bơ to đùng. Đúng 9h thì tiệc tan.