Không gian đang trĩu nặng thì bỗng có tiếng giày cao gót lướt trên sàn nhà. “Cộc……cộc…………cộc” Sau đó là tiếng nói nhẹ như bấc, trả lời cho câu hỏi của Lâm Nhã:-Chẳng có j là ko thể cả.
Tất cả đều hướng mắt về nơi phát ra tiếng nói đó. Lâm Nhã như muốn rớt mắt ra ngoài:
-Kh……ánh………..L………inh…..
-Chính xác! Là tôi đây.-Nó mỉm cười đưa tay ra chào
-SAo….sao có thể? Cô……cô đã……-Nhỏ ta vẫn chưa lấy lại đc bình tĩnh
-Cô định nói là tôi đã chết rồi đúng ko? Nhưng sự thật thì ngỡ ngàng và phũ phàng. Cô nghĩ tôi ko biết kế hoạch của cô sao? Cô nghĩ tôi ko nhận ra thứ thuốc mệ trong rượu của cô? Cô nghĩ một chút thuốc mệ đó có thể làm khó đc tôi? Cô nghĩ căn phòng đông lạnh đó có thể làm tôi chết sao? Ak mà nhắc đến phòng đông lạnh mới nhớ. Thiệt bị làm lạnh và cửa phòng đã đc vinh hạnh vì tôi làm cho tan tác và cho người mang đến nhà máy phế thải rồi. Cả 2 tên vệ sĩ cao to đen hôi của cô nữa. Tôi thật sự xin lỗi vì đã gây ra những thiệt hại trên. Nhưng ko sao tôi có thể đền cho cô gấp đôi đc chứ? Tha cho tôi nhé, bn Lâm Nhã.-Nó nói hết sức nhẹ nhàng nhưng sót thương vs Lâm Nhã là rất lơn. Nhỏ ko tin vào mắt mk cũng ko tin vào những gì mk nghe đc. Miệng nhỏ một lần nữa lại nói ko ra lời:
-Nhưng…..tại…….tại,…….sao………tại sao cô lại có đoạn băng đó?
Nó cười khuẩy, chìa tay ra trc mặt Lâm Nhã. Trên tay nó lúc này là một chiếc camera hình con nhện nó lại nói:
-Xin trân trọng giới thiệu vs cô sản phẩm mới đc tung ra thị trường_Camera nhện. Nó có thể di chuyển theo ý muốn của người điều khiển và ghi âm lại những âm thanh phát ra. Tôi chỉ nói ngắn gọn vậy thôi còn thông tin chi tiết hơn nữa mời cô liên hệ vs bác Google nhé!-Nó nháy mắt
Hắn từ lúc nó xuất hiện đến h thì ko nói đc lời nào, lòng vui sướng và hạnh phúc. “Đúng là trời ko phụ lòng người đẹp trai như mk mà” Đó là suy nghĩ của hắn từ nãy đến h. Hắn sau khi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ vừa tự sướng vừa tự kỉ kia thì nhảy cẫng lên chạy ra ôm trầm lấy nó:
-Anh biết là em sẽ ko sao mà! Hì hì.
-Bỏ ra, bỏ ra nhanh lên. Lố quá rồi đấy.-Nó đỏ mặt gỡ tay hắn ra. Lâm Nhã bất chợt quỳ xuống trc mặt nó, nước mắt nhỏ đã rơi ra, nước mắt của sự hối hận:
-Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cô. Cầu xin cô hãy tha lỗi cho tôi. Tôi hứa sẽ thay đổi bản thân. Tôi lấy cả mạng sống của mk để đảm bảo. Xin cô hay chấp nhận.
Nó nhìn Lâm Nhã, nhàn nhạn mở miệng:
-Tôi ko có lỗi cho cô xin. Thực ra thì tôi ko có giận cô. Con người là vậy, luôn ích kỉ vì tình yêu. Tôi chỉ muốn làm cô nhận ra điều đó thôi.
Lâm Nhã hạnh phúc khi nghe những lời nói của nó. Nhỏ reo lên:
-Cảm ơn cô. Tôi nhất định sẽ sửa dổi. Tôi sẽ sang Nga vs ba tôi. Chúc cô và Việt Anh hạnh phúc. Tôi biết rằng tôi ko thể thắng đc cô.-Nhỏ ôm nó một cái, một cái ôm giảng hòa để xóa đi sự mù quáng của tình yêu. Tiệc tàn trong sự cảm động của mọi người. Mỗi người hôm đó đã nhận đc cho mk một bài học quý giá…..